Quy Tắc Tòa Nhà Tử Thần

Từ tầng 5 đến tầng 17 mỗi tầng có khoảng 24 bậc thang.

Cho dù đi chậm, trong vòng một giờ cũng phải đến được tầng 17.

“Đã gần một giờ rồi?” Lão Ngô lau mồ hôi trên trán.

Từ từ đặt Mao Mẫn đang bất tỉnh xuống đất.

Tôi cau mày nhìn vào đồng hồ trên điện thoại.

Đúng 2 giờ sáng chúng tôi bắt đầu đi từ tầng 5.

Bây giờ là 2:55 sáng.

Mặc dù giúp đỡ Mao Mẫn đang bất tỉnh nên bị giảm tốc độ.

Nhưng có điều gì đó bất thường đang xảy ra ở đây.

Tuy nhiên trong hoàn cảnh này, chúng tôi không dám tùy tiện mở cửa các tầng lẻ.

Tôi sợ nó sẽ kích hoạt quy tắc của các tầng khác.

Tôi chỉ có thể nghiến răng và tiếp tục đi lên tầng 17.

Quy tắc?

Đúng rồi! Các tầng khác đều có quy tắc.

Có khi nào lối thoát hiểm của mỗi tầng đều có quy tắc?

Tôi nói với Lão Ngô suy đoán của mình, hai chúng tôi tìm kiếm xung quanh cầu thang.

Bên trong lối thoát hiểm ánh sáng rất yếu, chỉ nhìn thấy lờ mờ.

Cho dù đã mở đèn pin trên điện thoại di động.

Ngay cả khoảng cách xa một mét cũng không thể thấy rõ.

Giống như ánh sáng... đã bị bóng tối nuốt chửng.

Trong khi tôi vẫn đang nhìn xung quanh, giọng nói của Lão Ngô vang lên:

"Mau! Lại đây! Tôi tìm được rồi!"

Cạnh cửa có mảnh giấy vàng hơi mờ.

Lão Ngô và tôi cùng đọc.

[Quy tắc 21: Hãy đi lên cầu thang theo thứ tự từng người, không được đi từ hai người trở lên cùng một lúc.]

[Quy tắc 22: Khi đi lên cầu thang không được nhìn lại phía sau.]

[Quy tắc 23: Hãy đếm tổng cộng có bao nhiêu bậc thang, nếu đếm sai có nghĩa là vào nhầm tầng, mời quay lại làm lại từ đầu.]

[Quy tắc 24: Khi gặp nơi thờ cúng, hãy phân biệt xem đó có phải là thần hay không, nếu là thần, bạn phải quỳ lại. Nếu sai, hãy tìm cách tự bảo vệ mình.]

[Quy tắc 25: Cứ năm tầng sẽ có một ngôi nhà an toàn và ngôi nhà an toàn sẽ có màu đỏ.]

38.

Tôi và lão Ngô xem nội dung của các quy tắc, nhìn nhau thất thần.

"Cái này mà là quy tắc gì chứ! Nó chỉ muốn tách từng người chúng ta ra mà thôi!” Lão Ngô tức giận nói.

Lão Ngô nói không sai.

Quy tắc đầu tiên của tầng này đã tìm cách chia rẽ những người trong nhóm chúng tôi.

Điều khó chịu nhất là phải tuân thủ các quy tắc đó.

"Không biết là tên biến thái nào đặt ra quy tắc này!" Lão Ngô lại mắng một tiếng.

Ông ta nhìn tôi: "Cô ở yên đây, tôi đi lên trước!"

"Không! Ông ở lại chăm sóc Mao Mẫn. Tôi nhẹ người nhanh chân, để tôi đi!"

Không một lời giải thích, tôi đã đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu.

Nhưng khi chuẩn bị đi, tôi phát hiện số tầng lầu không đúng.


Chúng tôi đã đi bộ gần một giờ, nhưng hiện giờ vẫn đang ở tầng năm!

Tôi sững người tại chỗ, nơi này quá quỷ dị. Nãy giờ chúng tôi chỉ lởn vởn quanh một chỗ.

Lúc này, Lão Ngô ném ba lô về phía tôi.

Chiếc ba lô nặng trịch cộng với quán tính khiến tôi suýt ngã.

Vừa ổn định thân hình, liền nhìn thấy lão Ngô đã đứng ở bậc thang.

Khóe mắt ông ta mang theo ý cười: "Tôi đi trước! Nếu như tôi chết, cô phải thay tôi sống thật tốt."

Vừa nói liền đi lên.

“Lão Ngô!” Tôi nóng lòng như kiến bò trên chảo lửa.

Liên tục đi đi lại lại.

Nhìn Lão Ngô bước vào bóng tối cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Bực mình, tôi ngồi cạnh Mao Mẫn.

Giá như lúc nãy tôi không ngẩn người thì tốt rồi!

Ngay cả tính mạng của mình cũng cho tôi.

Ông ta quyết tâm liều chết, thay tôi đi đoạn đường này.

Càng nghĩ tôi càng không thể ngồi yên.

Tôi mở ba lô của Lão Ngô và lục lọi trong đó.

Những thứ bên trong thực sự rất đa dạng.

Có đủ loại bùa chú, thánh giá, tỏi, Phật châu và tiền ngũ đế.

Tôi thậm chí còn tìm thấy móng lừa.

39.

Tôi tiếp tục lục lọi và tìm thấy một cái lều ở bên trong?

Trong tích tắc, một ý tưởng nảy ra trong đầu.

Tôi nhanh chóng dựng lều và chuyển Mao Mẫn đang bất tỉnh vào trong.

Tất cả các loại Phật châu, tiền đồng và bùa chú được treo bên ngoài lều.

Tôi để lại lời nhắn cho Mao Mẫn và chuẩn bị rời đi.

Tính thời gian tôi và lão Ngô chia tay, trước sau chỉ khoảng nửa canh giờ.

Tôi không thể nhìn ông ta chết.

Để Mao Mẫn ở tầng năm sẽ tương đối an toàn hơn những nơi khác.

Tôi cũng mang theo một vài lá bùa hộ mệnh để phòng thân.

Trước đây, tôi đã thấy sức mạnh mấy lá bùa này rồi.

Sau đó, tôi hít một hơi thật sâu, bước lên bậc đầu tiên.

Tôi vẫn chưa quên yêu cầu đếm bước chân.

1, 2, 3... Tôi đếm thành công 24 bước.

Nhìn thấy biển báo tầng 6 được dán bên cạnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp tục đếm bước và đi lên.

40.

Trên những bậc cầu thang tối om, một mình tôi cẩn thận dò dẫm.

Dù trước đó mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhưng tôi cũng không thể mất cảnh giác.

Trong lòng còn có chút lo lắng.


Vì không biết bắt đầu từ lúc nào.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng.

Cạch, cạch, cạch...

Khi tôi đến tầng 7, tiếng bước chân đã dần thay đổi từ khoảng cách 3 mét đến khoảng 1 mét.

Quy tắc có nói không thể quay đầu lại.

Nhưng khi tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Lông tóc toàn thân của tôi dựng đứng.

Cảm giác bị thứ gì đó theo dõi phía sau ngày càng mạnh mẽ.

Như có hàng ngàn chiếc gai đâm vào người.

Tôi đi nhanh lên cầu thang, không quên đếm số tầng.

Sau khi tôi tăng tốc, tiếng bước chân phía sau cũng tăng tốc theo tôi.

Thậm chí âm thanh giống như đang chạy.

“Khốn kiếp!” Tôi đột nhiên thắng gấp, dừng lại tại chỗ.

Tôi phát ốm với cảm giác như thế này!

Âm thanh này liên tục thử thách thần kinh của tôi.

Tiếng bước chân sau lưng, có lẽ không nghĩ tôi sẽ dừng lại đột ngột.

Nó đang đi cùng bước chân với tôi.

Nhưng do tôi phanh gấp.

Tiếng bước chân vang lên trước tôi vài bước.

Cho nên, chủ nhân của bước chân….

Lúc này chỉ cách lưng tôi không quá 50 cm.

Tôi từ từ bật đèn pin trên điện thoại.

Lấy chiếc gương mà Mao Mẫn đã đưa cho tôi trước đó.

Hướng ra phía sau lưng…

41.

Cái tôi đợi chính là thời khắc này.

Trước đây người ta đã phát hiện ra rằng đèn điện thoại di động không thể phát hiện ra những thứ cách xa hơn một mét.

Vì lý do này, tôi đã cố tình tăng tốc, rồi đột ngột dừng lại.

Mục đích là để tìm hiểu.

Rốt cuộc thứ gì đang theo phía sau tôi!

Tôi từ từ giơ điện thoại lên, điều chỉnh gương để lấy góc chụp phía sau mình.

Và người trong gương!

Lại là Lão Ngô!!!

Mặc dù ông ta đang cúi đầu.

Nhưng quần áo, kiểu tóc, và cả nốt ruồi sau tai, tôi sẽ không bao giờ nhìn lầm.

Quan trọng hơn.

Sắc mặt Lão Ngô lúc này tái nhợt, mơ hồ xuất hiện màu xám của xác chết!

Lão Ngô! Chết rồi!


Thi thể của ông ta đang đứng sau lưng tôi!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lão Ngô và tôi chia tay nhau không quá một giờ.

Các dấu hiệu này lại thường xuất hiện từ 2 đến 4 giờ sau khi chết.

Không đúng! Có gì đó không đúng!

Tại sao ông ta lại chết đột ngột như vậy? Ông ta đã vi phạm quy tắc?

Tại sao dấu hiệu của xác chết lại xuất hiện chỉ sau môt giờ?

Chính xác thì có chuyện gì vậy!

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Lão Ngô đứng phái sau bỗng ngẩng đầu lên.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Đôi môi ông ta thâm đen, mắt nhắm nghiền.

Giây tiếp theo, đôi mắt Lão Ngô đột nhiên mở ra.

Môi khẽ cử động.

Nhưng tôi không thể nghe được ông ấy đang nói gì.

Nhìn vào khẩu hình miệng, dường như ông ấy đang nói…

Chạy?

Đột nhiên, đèn điện thoại vụt tắt!

Tôi kiểm tra điện thoại và phát hiện làm cách nào cũng không mở được.

Không quan trọng nữa, tôi hùng hục chạy lên lầu.

Tiếng bước chân theo sát sau lưng.

Tôi hốt hoảng nhận ra hình như mình đếm nhầm số bậc cầu thang?

Tôi đếm 21, 22, liền đến 25?

Tôi cố gắng nhớ lại.

Nhưng thi thể của Lão Ngô đang ở phía sau, tôi không thể rút lui được nữa.

42.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.

Chợt có tiếng nói từ trên lầu vọng xuống:

"Lâm Huệ? Là cô sao?"

Nghe thấy giọng nói của người nào đó… tôi run đến nỗi suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

Đến chết tôi cũng không thể quên giọng nói này.

Hóa ra... đó là giọng nói của Lão Ngô.

“Lâm Huệ?” Lão Ngô lại hỏi.

Lão Ngô, tại sao lại là Lão Ngô?

Thi thể của Lão Ngô không phải đang ở phía sau tôi sao?

Tại sao giọng nói của ông ta lại phát ra từ trên lầu?

Tôi toan bước lên lầu, kỳ quái?Tiếng bước chân phía sau đã biến mất!

"Là cô sao, Lâm Huệ? Tôi là lão Ngô."

"Lâm Huệ?"

"Lâm Huệ, cô nói chuyện đi?"

Tôi lắng nghe tiếng la hét liên tục phát ra từ trên lầu.

Cũng không vì nghe thấy giọng nói quen thuộc mà buông lỏng.

Lúc này, tiếng gọi như bùa đòi mạng.

"Lâm Huệ?"

"Lâm Huệ, lên đây đi, tôi là Lão Ngô.

"Lâm Huệ, sao cô không nói chuyện?"

"Lâm Huệ, tôi nhìn thấy cô rồi, cô đang ở dưới lầu."


"Mau lên đi!"

Giọng nói của Lão Ngô vang lên lặp đi lặp lại.

Lúc này tôi mới phát hiện có vấn đề, ông ta luôn ở tại chỗ, dụ tôi lên lầu.

Có thể ông ta cũng bị quy tắc hạn chế.

Ví dụ như không thể đi xuống cầu thang?

“Lâm Huệ, mau lên đi, trên lầu có nhà an toàn.

"Lâm Huệ, mọi người ở trên lầu chờ cô, mau lên đi..."

Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu bước xuống bất chấp tiếng gọi ở phía trên.

Tôi quyết định quay trở về tầng thứ bảy!

Nghĩ lại các quy tắc trước đó, đến thời điểm này, tôi chắc chắn mình đã đếm nhầm tầng.

43.

Giọng nói phía sau đột nhiên gầm lên dữ dội:

"Lâm Huệ! Đừng đi xuống! Dưới lầu có ác linh!"

"Lâm Huệ! Những ác linh kia sẽ ăn tươi nuốt sống cô! Hãy lên đây với tôi, tôi sẽ bảo vệ cô!"

"Lâm Huệ!!!"

Giọng nói phía sau dần dần không còn giống giọng của Lão Ngô nữa.

Thay vào đó, nó trở nên cực kỳ sắc bén.

Có tiếng móng tay cào xuống đất.

Có vẻ như tôi đã đặt cược đúng!

Thứ trên lầu giả thành người thân thiết với tôi để dụ tôi lên.

Chỉ là, hắn không nghĩ đến thi thể của Lão Ngô lại đi theo tôi.

Làm sao tôi còn dám lên lầu nữa?

Nghĩ đến thi thể của lão Ngô và những lời lão Ngô nhép miệng lúc ở cầu thang.

Chẳng lẽ? Ông ta đang cứu tôi?

Tôi quay trở lại tầng 7, mọi thứ đều suôn sẻ.

Thậm chí tôi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.

Tuy nhiên, khi đến tầng 9, một sự cố khác lại xảy ra.

Thời điểm còn ở tầng 8, tôi mơ hồ nhìn thấy ánh nến ở tầng 9.

Mãi đến khi lên tầng 9, tôi mới nhìn rõ tình hình trước mắt.

Lúc này, tầng thứ 9 chất đầy giá cắm nến, ở giữa có một cái điện thờ.

Tôi cẩn thận tránh những giá cắm nến này.

Đi đến trước điện thờ.

Vị thần được thờ tự này tôi chưa từng thấy bao giờ.

Mặc dù tôi không biết nhiều về Thần, Phật trong tôn giáo.

Nhưng chưa ăn thịt heo, không có nghĩa là chưa thấy heo chạy.

Các vị Thần, Phật trong chùa đều rất nhân từ và tốt bụng.

Nhưng vị trên điện thờ trước mặt lại rất kỳ lạ.

Bức tượng được đeo mặt nạ.

Mặt nạ chia làm hai phần, bên trái là vẻ mặt từ bi, nhưng nửa bên phải lại có hình tượng của ác quỷ.

Tuy nhiên, thứ bức tượng cầm trên tay mới khiến tôi khiếp sợ.

Đó là trái tim của con người.

Tay phải không cầm gì, nhưng trong lòng bàn tay lại có một chiếc đinh cắm vào.

Nó giống như đang bị trừng phạt vậy.

Hình dạng này trước đây tôi đã thấy ở một tiệm xăm khi tôi đến làm việc.

Là Phật ma đồ.

Vậy, tôi nên lạy hay không lạy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui