108.
Bên ngoài hành lang, trời càng tối hơn, đèn màu xanh của lối thoát hiểm làm cho xung quanh có một màu xanh u ám.
Mùi máu bên ngoài cũng nồng hơn.
Không đúng, quá không được bình thường.
Vừa định đi thang máy xuống, tôi đột nhiên phát hiện “thứ” vừa ra khỏi thang máy không phải là người, mà là màn sương đen mà tôi đã từng thấy trước đó.
Những thứ đó cũng xâm nhập đến đây rồi sao?
Không có cách nào để trốn thoát, tôi chỉ có thể quay trở về.
Đứng trước cửa nhà, tôi không vào cũng không rời đi.
Có một người "mẹ" giống như một quả bom hẹn giờ trong nhà.
Bên ngoài là sương mù đen kịt.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ trong nhà.
Sự tò mò khiến tôi áp tai vào cửa cẩn thận lắng nghe.
Bên trong có tiếng nói của "mẹ."
"Nhanh, nhanh, nhanh.”
"Không đủ, không đủ, không đủ, không đủ, không đủ.”
"Máu, máu, máu!"
Người phụ nữ trong nhà gầm lên một tiếng như quái vật:
"Tìm Lâm Huệ! Tìm Lâm Huệ!"
Sau đó là tiếng bước chân lộn xộn, hình như là hướng về phía cửa.
Tôi không thể quản nhiều như vậy nữa.
Co chân chạy về phía cầu thang.
Vì màn sương đen đọng lại ở lối vào thang máy nên tôi chỉ có thể đi thang bộ.
May mà nhà tôi ở tầng ba, nên dù có trở thành đứa trẻ, tôi cũng rất nhanh đã xuống đến tầng một.
Vừa ra khỏi cửa, cảnh tượng trước mắt càng làm cho tôi đã giật mình.
Trên đường phố không có nhiều người qua lại.
Nhưng tất cả họ đều đứng yên tại chỗ.
Trời bắt đầu mưa.
Nhưng có gì đó không ổn! Tại sao nước mưa này có màu đỏ!
109.
Tôi đặt ở chóp mũi ngửi thử, hóa ra là máu!
Người đi đường vẫn thờ ơ.
Máu tuôn như mưa trên cơ thể và khuôn mặt của họ...
Những khuôn mặt nhợt nhạt dưới làn mưa máu trông thật kỳ quái...
Có tiếng bước chân yếu ớt từ tòa nhà phía sau.
Bà ấy đang đuổi theo!
Tôi vội chạy ra đường chính, cố tìm chiếc xe để rời khỏi đây.
Nhưng trên con đường rộng lớn này lại không có một chiếc xe nào.
Cách đó không xa “mẹ” đã đuổi tới, sau khi nhìn thấy tôi.
Nhãn cầu bà ấy mở to, hốc mắt như bị xé toạc.
Hưng phấn chạy đến chỗ tôi.
Tôi lấy khẩu súng trong cặp ra và chuẩn bị nổ súng.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng phanh gấp.
"Lâm Huệ! Lên xe!"
Hóa ra là thầy!
Không suy nghĩ nhiều, tôi vội mở cửa bước vào trong xe.
Còn người mẹ phía sau đã lao lên đầu xe, điên cuồng đập vào kính.
Cơn mưa máu không ngừng chảy từ trán xuống mắt, rồi đến chóp mũi và miệng.
Đôi mắt bà ấy đỏ ngầu, không ngừng lẩm bẩm:
"Đi vái lạy! Đi vái lạy với mẹ! Con sẽ trở nên thông minh hơn. Nếu con thông minh hơn, con có thể giành được vị trí đầu tiên trong kỳ thi.”
"Về nhà với mẹ! Về nhà! Về nhà!"
Thầy tôi liếc nhìn bà ta, không chút do dự nhấn ga rời đi.
Tôi quay đầu lại nhìn “mẹ” phía sau vẫn miệt mài đuổi theo chiếc xe.
Dần dần bà ta trở thành một chấm nhỏ và biến mất.
“Bà ta là một người phụ nữ đáng thương,” thầy nói.
"Cái gì?"
"Khi còn sống, bà ta rất nghiêm khắc với con gái mình, luôn thúc giục con gái học hành. Có lẽ việc học cũng liên quan đến thiên phú nên điểm của con gái bà ta thường đứng cuối lớp.”
"Một lần khi đang dạy con gái làm bài tập về nhà, bà ta đã đâm một cây bút chì vào gáy con gái mình trong cơn tức giận.”
"Sau khi con gái chết, bà ta phát điên.”
"Sau đó, bà ta chết cháy khi tòa nhà bị hỏa hoạn, và quên mất những gì đã xảy ra khi còn sống, trở thành oán niệm không thể tiêu tán.”
110.
"Thầy! thầy nhớ ra rồi sao?"
Tôi ngạc nhiên nhìn thầy.
"Thầy nhớ được một số chuyện, nhưng không phải tất cả.”
"Thầy biết con rất quan trọng với thầy, nhưng thầy không thể nhớ con là ai?"
Những lời của thầy khiến trái tim tôi lạnh giá.
"Thầy còn nhớ vì sao mình bị mất trí nhớ không?”
"Thầy mất đi 2 hồn, 4 phách, hiện tại linh hồn của thầy không hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được linh hồn hoàn chỉnh thì mới có thể khôi phục được ký ức.”
Lúc trước tôi nghe lão Ngô nói, con người có ba hồn bảy vía, kẻ mất hồn sẽ trở nên ngu ngốc.
Chuyện gì đã xảy ra với thầy?
Nó có liên quan gì đến thế giới này không?
"Thầy, Người có biết cách nào đi ra ngoài không?”
"Con đã tìm kiếm nhiều tháng, nhưng không thể tìm thấy lối ra.”
"Con tới đây là để tìm thầy, thầy đi theo con đi!”
"Mã Đại Lưu và Trần Nhiễu vẫn còn sống, họ đang đợi chúng ta!"
Nghe đến đây, tay thầy run lên.
"Thầy không thể rời khỏi đây, linh hồn của thầy chỉ có thể tồn tại trong thế giới này. Nếu rời đi, thầy sẽ hoàn toàn biến mất."
"Phải tìm đủ hồn phách còn lại thầy mới có thể rời đi."
Những lời của thầy làm tôi hơi lo lắng.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy thầy, nhưng ông ấy lại bị mất trí nhớ và không có cách nào rời khỏi đây.
Thật vất vả mới làm thầy khôi phục ký ức, nhưng linh hồn lại không đầy đủ, hiện giờ vẫn không thể đi.
“Vậy thầy có biết làm thế nào để lấy lại linh hồn đã mất của mình không?”
Thầy gật đầu:
"Thứ đó, mặc dù muốn thông qua cơn mưa máu để ngăn cản thầy.”
"Nhưng thầy vẫn biết hồn phách của mình ở đâu."
Nói xong, thầy nhấn ga và chạy về phía trước.
111.
Thật ngạc nhiên, thầy không đi đâu khác.
Mà đến trước cửa một cô nhi viện.
Tôi nghe thầy nói từ nhỏ ông ấy đã lớn lên trong cô nhi viện.
Chẳng lẽ hồn phách còn sót lại của thầy ở bên trong?
Như trả lời câu hỏi của tôi, thầy nói: “Thầy có một hồn và một phách ở chỗ này.”
Tôi đứng dậy và định mở cửa xe, thầy ngăn tôi lại và nói:
"Con ở chỗ này chờ, một hồn một phách kia của thầy đã biến thành đứa trẻ, nó sợ người lạ.”
Nói xong, Thầy đi về phía cô nhi viện.
Kể ra cũng lạ, vừa lúc thầy tiến vào cô nhi viện, mưa máu đột nhiên ngừng lại.
Một đám mây khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Một lúc sau, đám mây từ từ hình thành khuôn mặt người.
Tôi nhận ra giọng nói của ông ta ngay khi ông ta cất tiếng.
Là giọng nói của Lầu Thần!
"Lâm Huệ! Mang thầy của cô tới cho tôi."
“Thầy của cô là ác quỷ, nếu để hắn thu thập những linh hồn còn sót lại. Những người còn lại của thế giới này, kể cả cô đều phải c.h.ết!”
Đến giờ phút này, Lầu Thần vẫn còn lừa gạt tôi.
Nghe những lời dối trá của ông ta, lòng tôi như lửa đốt:
"Ông còn nói dối!"
Giọng nói của Lầu Thần trở nên lo lắng: “Tôi không nói dối!”
“Những người chết trong tòa nhà tử thần tạo thành vô số oán niệm lớn nhỏ.”
"Đối với những người có oán niệm nhỏ, tôi đã đưa họ đến thế giới này và để họ sống cuộc sống mà họ có trước đây.”
"Một số người oán niệm quá lớn, chỉ có thể ở trong tòa nhà tử thần, dựa vào các quy tắc để kiềm chế họ.”
"Là thầy của cô phá vỡ các quy tắc đó!”
"Thầy cô muốn thay thế tôi trở thành Lầu Thần của tòa nhà này!”
"Mau đem thầy của cô giao cho tôi! Thời gian không còn nhiều nữa!”
"Nếu không tin, cô có thể nhìn trong túi của thầy cô, trong đó một cái đinh!”
“Hắn muốn dùng chiếc đinh này để đóng đinh tôi!”
"Chỉ cần tôi chết, thế giới này sẽ sụp đổ, quy tắc trong tòa nhà tử thần cũng sẽ sụp đổ!”
Những lời nói của Lầu Thần khiến tôi tái mặt.
Giờ phút này, tôi không biết ông ta có nói dối tôi hay không.
Khi tôi định hỏi tiếp, đột nhiên ông ta biến mất trong không khí.
Thầy tôi từ cô nhi viện đi ra, ánh mắt có chút thay đổi.
Như đang lưỡng lự điều gì đó...
112.
Tôi nhớ lại những lời của Lầu Thần, trong túi thầy thật sự có chiếc đinh kia sao?
Nghĩ tới đây, thầy đã vào trong xe ngồi bên cạnh tôi.
Lúc này, không khí có hơi ngột ngạt.
Tôi là người đầu tiên lên tiếng:
"Thầy? Người đã tìm thấy linh hồn của mình chưa?"
Thầy gật đầu, “Thầy cũng đã khôi phục được một ít ký ức.”
"Ký ức về việc thầy đến tòa nhà tử thần."
Những lời của Thầy khiến tôi lập tức căng thẳng.
Suốt một thời gian dài, tôi và đồng đội không hiểu tại sao Thầy lại vào tòa nhà tử thần.
Tòa nhà tử thần đã bị phá hủy nhiều năm trước và cũng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Bởi vì có lời đồn bên trong có ma, nên đa số mọi người không ai dám vào.
Nhưng Thầy đã dành rất nhiều thời gian để điều tra tòa nhà tử thần.
Ngay cả khi để lại tin nhắn cuối cùng, Thầy cũng hoàn toàn biến mất trong tòa nhà tử thần này.
“Con có nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi con 8 tuổi không?” Thầy nhìn tôi.
Tôi nghi ngờ lắc đầu.
Tôi đã từng mắc chứng mất trí nhớ và không còn bất kỳ ký ức nào về khoảng thời gian trước khi tôi được tám tuổi.
Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, ba mẹ tôi giải thích cho tôi về chứng mất trí nhớ, và thầy cũng đã ở đó.
Tại sao đột nhiên ông ấy lại hỏi chuyện này?
"Con là con nuôi."
Lời nói của Thầy làm tôi ngạc nhiên, làm sao có thể được? Việc này chưa bao giờ được ba mẹ tôi đề cập đến trước khi hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.
Tuy nhiên, những gì thầy nói tiếp theo còn làm tôi kinh hãi hơn.
"Con là một đứa trẻ được cứu ra từ tòa nhà tử thần."
"Ý thầy là gì? Một đứa trẻ từ tòa nhà tử thần là thế nào?"
Thầy vuốt ve chiếc vô lăng thô ráp, mím môi nhìn về phía trước.
“Khi tòa nhà tử thần bốc cháy, toàn bộ tòa nhà có 28 tầng, 168 hộ dân, tổng số 828 nhân khẩu.”
"Chỉ có 13 người sống sót, và 6 người trong số họ c.h.ết vì vết thương quá nặng.”
"Con là một trong số bảy người còn lại đó.”
"Người nhà, ba mẹ của con đều đã c.h.ết trong trận hỏa hoạn năm đó, ba mẹ nuôi của con không có con, cho nên mới nhận một đứa trẻ mất trí nhớ làm con nuôi."
113.
Nhưng tại sao Thầy lại bắt đầu điều tra tòa nhà tử thần?
Tôi nói ra những nghi ngờ của mình.
“Khoảng mười năm trước, Thầy tình cờ gặp một trường hợp mất tích.”
"Thật trùng hợp, nhân vật chính của vụ mất tích lại là một trong những người sống sót trong tòa nhà chết chóc đó.”
"Sau này, cứ ba năm một lần, những người được cứu thoát khỏi tòa nhà tử thần sẽ biến mất một cách bí ẩn.”
"Không có ngoại lệ, nơi cuối cùng họ biến mất là Tòa nhà tử thần.”
"Và năm nay là năm thứ ba cuối cùng...
"Con... là người cuối cùng còn sống trong tòa nhà tử thần."
Nghe đến đây, tôi cảm thấy mình như lọt vào một bí ẩn to lớn.
Trong ký ức của tôi, ba mẹ tôi rất yêu tôi.
Sau khi ba mẹ tôi đột ngột qua đời, thầy đã xuất hiện để lấp đầy tình cảm gia đình đã mất của tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ quá khứ của tôi vẫn còn ẩn giấu những bí mật này.
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ đến khẩu hiệu nhắc nhở trên thang máy.
Có vẻ như đó là lời nhắc nhở của người đã vào tòa nhà tử thần trước đó để lại.
Và những khẩu hiệu đã bị thay đổi, là của những người không muốn chết và có quá nhiều tham tham vọng.
Muốn cho những người bước vào tòa nhà này đều chôn theo cùng mình.
Nhưng mục đích Thầy đến đây là gì? Là vì tôi, hay những thứ khác?
Tôi liếc nhìn chiếc túi của thầy.
"Thầy, mục đích của Người khi đi vào tòa nhà tử thần là vì điều tra những người mất tích này sao?"
Thầy không trả lời câu hỏi của tôi.
Ông ấy khởi động xe và lao về phía trước.
Xe càng đi, con đường hai bên càng trở nên quen thuộc.
Đây không phải là con đường gần nhà tôi sao?
Thầy phanh xe: "Xuống xe đi."
Tôi bối rối nhìn ông?
"Cửa ra ở đây, chẳng qua là bây giờ nó chưa xuất hiện.”
“Con ở chỗ này chờ, khi cửa ra xuất hiện, lập tức đi ra ngoài, đừng ở trong tòa nhà này nữa.”
"Sau khi rời đi, tìm một thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới, cả đời này cũng đừng quay lại đây.”
114.
Những lời của Thầy khiến tôi choáng váng, tôi đã trải qua vô vàn khó khăn kể từ khi đến tòa nhà tử thần.
Mục đích là để đưa thầy đi cùng với tôi.
Đặc biệt, khi biết tòa nhà tử thần có liên hệ mật thiết với mình, tôi càng không thể rời đi.
Quan trọng nhất, thầy thật sự muốn làm gì?
Bầu trời phía xa đang phát ra ánh sáng đỏ sẫm, thầy nhìn về hướng đó và trở nên sốt ruột.
Không một lời giải thích, ông ấy rút súng chĩa vào đầu mình:
"Nếu còn không đi, thầy sẽ lập tức bóp cò."
Thầy hiểu rất rõ tôi, nếu lúc này khẩu súng nằm trên trán tôi. Tôi có chết cũng không đồng ý, vì tôi biết thầy sẽ không thể ra tay.
Nhưng ông ấy đang đánh cược mạng sống của mình, với bản tính nóng nảy của thầy, ông ấy thực sự sẽ làm điều đó.
Tôi không còn cách nào khác là bước ra khỏi xe và lặng lẽ đứng bên cạnh.
Thầy ném một thứ gì đó ra khỏi xe: "Giúp thầy mang về nhà, coi như thầy đã chết, không cần tổ chức lễ truy điệu."
Nói xong, thầy lái xe đi mà không quay đầu lại.
Tôi liếc nhìn thẻ cảnh sát của thầy trên tay, rồi nhìn vào vị trí của ánh sáng đỏ.
Vị trí đó! Là hướng đến Đền Lầu Thần.
Nếu tôi đoán không lầm, hồn phách còn lại của thầy nằm trong tay Lầu Thần. Hay là thầy muốn giành quyền kiểm soát tòa nhà tử thần với Lầu Thần?
Tôi nhìn xung quanh.
Lúc này không có một ai.
Con đường hoang vắng đến lạ thường.
Nhưng những thứ của người qua đường để lại vẫn còn đó.
Tôi nhìn chiếc xe ba bánh đậu bên đường.
Ngay khi tôi nghĩ chiếc xe này không đủ nhanh, thì tình cờ tôi tìm thấy một chiếc xe máy.
Vui mừng khôn xiết, tôi cố gắng nổ máy.
Có thể sử dụng được!
Đội mũ bảo hiểm, tôi đi về phía đền Lầu Thần.
Tôi phải tìm ra sự thật! Tôi muốn cùng thầy sống sót trở về!
115.
Khi tôi đến đền, mùi máu thậm chí còn nồng nặc hơn.
Ngay cả không khí dường như cũng tràn ngập mùi máu.
Có những bóng đen từ bốn phía liên tục bay vào trong đền.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong những bóng đen này có rất nhiều bóng người.
Tất cả họ đều kêu lên trong đau đớn.
Họ muốn thoát khỏi sự khống chế của bóng đen, nhưng bóng đen như mọc ra mấy trăm cái tay, lại kéo bóng người trở về.
Tôi khom lưng cẩn thận chạy đến cửa đền.
Bên trong có tiếng nói chuyện giữa thầy và Lầu Thần.
"Ngươi cho rằng còn có thể tranh với ta sao?”
"Toàn bộ các linh hồn trong tòa nhà tử thần, cũng như linh hồn của thế giới này đều đã bị ta hấp thụ.”
"Ngươi lấy cái gì để tranh với ta?”
Giọng nói của Lầu Thần vang lên.
Ông ta thực sự đã nói dối tôi!
Nhất là khi tôi nghe thấy tất cả các linh hồn đều bị ông ta hấp thụ, tôi tức giận siết chặt nắm đấm!
Bởi vì tôi đã tận mắt nhìn thấy Lão Ngô và Mao Mẫn bị đám khói đen này nuốt chửng!
"Chỉ cần ta còn sống! Cả đời ngươi cũng đừng hòng rời khỏi nơi này.”
"Giữa chúng ta tương sinh tương khắc, dù ngươi có hấp thụ bao nhiêu linh hồn, cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này!”
Lời nói của thầy vang lên khiến Lầu Thần càng thêm tức giận.
"Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cần gì phải làm như vậy chứ?”
"Tại sao chúng ta không cùng nhau rời khỏi đây và đi đến thế giới rộng lớn bên ngoài?”
“Không phải ngươi cũng thích cảm giác kiểm soát quy tắc sao?”
"Thế giới của tòa nhà tử thần quá nhỏ, và thế giới bên ngoài quá bẩn thỉu, ngươi không muốn sửa đổi quy tắc của thế giới này sao?"
Nghe tới đây, tôi cảm thấy não của mình không đủ chứa.
Những lời của Lầu Thần có ý gì? Chẳng lẽ, thầy cũng khống chế quy tắc của tòa nhà tử thần?
Điều khiến tôi rùng rợn hơn nữa là ông ta nói thầy và ông ta là cùng một người!
Tôi không khỏi nghĩ đến giấc mơ của mình...
116.
"Ta với ngươi là một, ngươi hẳn là rất hiểu rõ ta. Cho nên, ngươi không cần dụ dỗ ta nữa, lời nói của ngươi đối với ta vô dụng."
Thầy tôi lạnh lùng đáp.
"Lời nói của ta vô dụng, nhưng cân nhắc nặng nhẹ trong chuyện này, ta không tin ngươi sẽ không thỏa hiệp.”
Nghe đến đây, thầy liền nói một tiếng không ổn.
Ngay lập tức, cả cơ thể tôi bị những bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng trên không.
Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng dường như có vô số chất nhầy dính chặt vào lưng khiến tôi không thể cử động được.
"Hắc hắc, học trò bảo bối của ngươi, ngươi không hiểu tính cách của cô ta sao?”
"Cô ta làm sao có thể ngoan ngoãn mà rời đi?”
Tôi bị bóng đen đặt trên tay phải của Lầu Thần.
Nơi mà có một trái tim từng ở đó, sau này thì nó trống rỗng.
Tượng Lầu Thần trong điện cao 8m, lòng bàn tay dài khoảng 1m.
Vừa vặn để tôi nằm xuống.
Giống như... nó đặc biệt được dành riêng cho tôi...
"Lâm Huệ!”
"Ngươi thả con bé ra! Ta cho ngươi thân thể của ta!"
Khi giọng nói của thầy vang lên, tôi khó khăn quay đầu lại.
"Ha ha ha, chúng ta đánh lâu như vậy, ngươi chiếm thân thể này, còn ta bị mắc kẹt bên trong bức tượng đất sét. Giờ đây ngươi thật sự từ bỏ vì đứa trẻ này?”
Tôi quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tượng Lầu Thần.
Mặc dù cơ thể của ông ta được làm bằng đất sét, nhưng ông ta thực sự có khuôn mặt và giọng nói giống như thầy của tôi.
Phát hiện tôi đang nhìn, Lâu Thần cũng cúi đầu nhìn tôi:
"Bé con, ngươi hẳn là có rất nhiều nghi vấn?
"Gọi một tiếng thầy đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tôi tức giận trợn to hai mắt: "Mẹ kiếp, ông không phải thầy của tôi!"
"Nói ngươi ngu ngốc, ngươi thật sự ngu ngốc!"
"Ta là một hồn phách khác của thầy ngươi, ta không phải thầy của ngươi thì là ai?”
Tôi ngạc nhiên nhìn thầy đang đứng bên dưới.
Thầy cúi đầu thấp giọng nói: "Con người đều có hai mặt thiện ác, hắn chính là ác niệm của thầy.”
"Hắn chính là thầy..."
117.
Khi nói điều này, giọng của thầy rất trầm.
"Ngay sau khi thầy bước vào tòa nhà tử thần, các quy tắc đã được kích hoạt và thầy trở thành một cái bóng đen không còn lý trí.”
“Mãi một lúc sau, thầy mới dần tỉnh lại.”
“Nhưng đến lúc đó thầy mới nhận ra mình đã đánh mất rất nhiều ký ức.”
"Lần đầu tiên gặp con là ở phòng 404, mặc dù đã quên con là ai, nhưng thầy cảm thấy rất quen thuộc, theo bản năng muốn giúp đỡ con.”
“Khi gặp ác niệm, thầy nhận ra hồn phách của mình bị chia thành nhiều phần.”
"Sau khi lấy lại được một phần linh hồn, thầy lần lượt nhớ ra một số chuyện.”
"Sau đó, thầy gặp Diệu Vấn trong thế giới gương, và đã yêu cầu cậu ấy truyền lời của thầy muốn con rời khỏi nơi này.”
"Chỉ là không nghĩ tới... Con có thể tìm được đến đây..."
Thầy cúi đầu, nhớ lại.
"Ha ha ha, đồ ngốc! Nếu không phải lúc đầu ta gặp được Lầu Thần, nhân lúc hắn đang yếu ớt chiếm lấy tượng của hắn.”
"Tuy ta cũng bị hắn dung hợp! Nhưng ta không muốn hợp làm một với thứ ngu ngốc này!"
"Ngươi có biết tại sao hắn vào tòa nhà tử thần này không?"
Lầu Thần nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ như máu, tràn đầy sự điên cuồng.
"Thầy... Thầy là vì con nên mới vào tòa nhà này sao?”
Thực ra tôi đã đoán ra được mục đích khi thầy muốn điều tra vụ mất tích.
Nhưng mục đích cuối cùng của ông ấy vẫn là vì tôi.
“Không chỉ vì ngươi nên hắn mới vào tòa nhà tử thần, mà cái đồ ngu xuẩn này còn muốn thay ngươi chịu chết!”
"Hắn biết ba năm gần đây, những người còn sống đều sẽ không cẩn thận bước vào tòa nhà tử thần, hắn lo lắng ngươi cũng không ngoại lệ! Cho nên hắn tự mình vào tòa nhà này, muốn chết thay cho ngươi!"
Tôi không thể tin nhìn thầy, nước mắt trào ra.
Ông ấy nhận thấy ánh mắt của tôi và mỉm cười chua chát:
"Đáng tiếc, thầy sai rồi, con vẫn vào nơi này..."
118.
"Những người đã chết không muốn để những người sống rời đi, oán niệm của họ đã tạo thành tòa nhà tử thần, cứ ba năm lại gọi những người còn sống trở về. Thầy thật ngây thơ, còn tưởng có thể giúp con tránh được….”
Nghe những lời này, tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Tôi chỉ hận mình biết quá muộn, lại càng hận bản thân quá yếu đuối.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi đã đáp ứng giao thân thể của ngươi cho ta, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?"
"Còn nữa, ngươi có thể lấy chiếc đinh trong túi ra. Ta là ngươi, ta biết ngươi muốn giở trò gì!"
Lầu Thần nói một cách hằn học, lông mày của hắn nhướng cao, ánh mắt khinh thường.
Bởi vì hắn nghĩ, hắn nhất định thắng.
"Đinh ta có thể cho ngươi, thân thể cũng có thể cho ngươi, nhưng Lâm Huệ đang ở trong tay ngươi, ta làm sao có thể yên tâm?"
Thầy lấy từ trong túi ra một chiếc đinh gỉ dài khoảng 5 cm.
"Vậy ngươi muốn gì?"
"Ngươi thả Lâm Huệ đi, tự tay ta sẽ đưa chiếc đinh cho ngươi.”
Lầu Thần không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Lầu Thần rất tự phụ, hắn nghĩ ngay cả khi để tôi đi, hắn cũng sẽ có đủ thời gian để bắt tôi lại nếu thầy làm tổn thương hắn.
Cơ thể tôi dần dần mất trọng lượng, từ từ trôi về vị trí của thầy đang đứng.
Thầy tôi từng bước đi về phía Lầu Thần.
Khi tôi đáp xuống đất và đứng cách thầy nửa mét, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Thầy mở miệng và nói thầm điều gì đó.
Khẩu hình bất ngờ là hai chữ: Ra tay.
Lúc này, tôi đã đi phía sau ông, khi nghe thấy lời nhắc nhở liền xoay người.
Lấy chiếc đinh sắt trong ba lô ra đâm thẳng vào tim từ phía sau lưng thầy.
Rầm! Cơ thể của thầy ngã xuống đất.
Nơi thầy đang đứng ban đầu, để lại một bóng đen.
Một cái bóng dày đặc hơn trước.
"Ngươi! Ngươi ngay cả thân thể của mình cũng không muốn sao!?"
Lầu Thần kinh hãi nhìn thầy, tôi đưa cây đinh sắt trong tay về phía bóng đen của thầy.
119.
Nửa tiếng trước.
Thầy ném cho tôi thẻ cảnh sát của ông ấy, và trong lớp giữa của thẻ, tôi thấy một lá thư của ông.
"Lâm Huệ, Lầu Thần thủ đoạn, nếu thầy không đi một mình, hắn sẽ sinh nghi. Trong thẻ cảnh sát có một cây đinh sắt, cây đinh này là Lầu Thần đời trước lưu lại. Nó sẽ gây tổn hại lớn cho hắn, là cách duy nhất để đánh bại hắn.”
"Sau khi thầy đi, con có thể đi theo. Nhưng điều này sẽ khiến con gặp nguy hiểm, và Lầu Thần chắc chắn sẽ lợi dụng con để uy hiếp thầy. Tuy nhiên, chỉ có như vậy hắn mới hoàn toàn tin tưởng chúng ta."
Trong kế hoạch của thầy, khi tôi cùng thầy nhìn nhau, tôi đã đóng một chiếc đinh vào tim ông ấy.
Bằng cách này, ông ấy mới không bị cơ thể ràng buộc và trở thành bóng đen.
Chỉ ở trạng thái này, thầy mới có thể thực sự đánh bại Lầu Thần.
Lầu Thần tin rằng khi tôi bị bắt giữ, thầy chỉ còn cách đưa tay chịu trói, hắn có thể chiếm lấy thân xác của thầy mà không cần phải chiến đấu.
Không ngờ thầy thà buông bỏ thân mình cũng muốn đấu một trận với hắn.
Dẫu sau hắn cũng là ác niệm nên không thể hiểu được cái gọi là chân, thiện, mỹ.
Mặc dù trước đó tôi rất do dự, nhưng Thầy đã nhắc lại trong thư rằng tôi cần phải tin tưởng ông.
Thầy vẫn luôn như vậy, không muốn thì sẽ như núi bất động, nhưng một khi đã động thì một kích tất trúng!
Tôi đã chọn tin tưởng vào Thầy.
Bóng đen của Thầy mang theo chiếc đinh sắt và nhanh chóng bay lơ lửng trước tượng Lầu Thần.
Lầu Thần kinh hãi hét lên: "Ngươi giết không được ta!"
Thầy hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước đúng là không giết được ngươi, nhưng ngươi đã hấp thu toàn bộ linh hồn của thế giới này. Ngươi không còn người thế thân nữa.”
"Ngươi chạy không được!”
"Đừng quên, mặc kệ ngươi hấp thu bao nhiêu linh hồn, ta là chủ thể, thực lực cũng sẽ tăng lên!"
Không chút do dự, thầy đóng chiếc đinh sắt vào bức tượng Lầu Thần một cách tàn nhẫn.
Pho tượng giống như đất núi tan rã, không ngừng nứt ra.
"Ngươi điên rồi! Vì giết ta, lại muốn lấy mạng đổi mạng!"
Lầu Thần giận dữ gầm lên, nhưng nó không thể trì hoãn việc bức tượng đang rơi vỡ.
Từ những mảnh vụn nhỏ ban đầu, về sau từng khối, từng khối lớn lần lượt rơi xuống.
Bức tượng đang dần sụp đổ.
Sau khi nghe những lời của Lầu Thần, tôi lo lắng hỏi: "Chết cùng nhau có nghĩa là gì!?"
"Ha ha, ta và hắn là một thể, hắn giết ta, bản thân hắn cũng bị trọng thương."
“Vốn dĩ thân thể của hắn còn có thể sống, nhưng hiện tại thân thể đã bị đinh sắt phá hủy, không thể quay về.”
"Sau khi thế giới này sụp đổ, hắn không có chỗ ở, rất nhanh sẽ cùng ta biến mất!"
"Ha ha ha ha!"
"Ngươi cũng phải chết! Ngươi cũng phải chết! Ngươi cũng..."
Bức tượng Lầu Thần hoàn toàn vỡ thành bột, khói bụi cuồn cuộn trên mặt đất, bay tứ tung.
"Thầy!"
Thân thể nhẹ tênh, trong cơn mê, tôi đã đến cửa an toàn.
Bên cạnh là bóng đen, nhưng hiện tại bóng đen này đang dần trở nên trong suốt...
120.
“Thầy, thầy sao vậy!” Tôi vội vàng nắm lấy tay thầy, nhưng đã không còn kịp nữa.
“Đừng khóc.” Thầy âu yếm nhìn tôi, bóng đen trên người không ngừng tiêu tán.
“Tại sao?” Trong lòng có nhiều câu hỏi tại sao, nhưng khi lời vừa đến miệng lại không thốt ra được.
"Nhiều năm trước, thầy từng gặp một Đại sư. Ông ấy nói với thầy, nhân quả là vô thường và lặp đi lặp lại. Thầy vừa là nhân, vừa là quả.”
"Thầy muốn canh giữ tòa nhà tử thần, không cho những thứ kia đi ra ngoài, còn muốn bảo vệ con bình an vô sự. Chỉ là không ngờ lại sinh ra ác niệm.”
“Ác niệm may mắn hơn thầy, khi thầy tỉnh lại, hắn đã đoán ra được đầu đuôi mọi việc. Đáng tiếc, những linh hồn trong tòa nhà tử thần và trên thế giới này đều vô tội…”
Thầy nhìn thế giới đang không ngừng sụp đổ sau lưng mình.
"Đức trẻ này hãy nhanh đi đi, sống thật tốt nhé..."
Bóng thầy như tan thành mây khói.
“Đừng đi! Đừng đi!” Tôi rất muốn tóm lấy Thầy.
Nhưng cái gì cũng không bắt được, tôi quỳ xuống đất và khóc lớn.
Lòng tôi tràn đầy sự ăn năn và hối hận.
Tôi thật sự mong có thể giữ thầy ở lại.
Cơn đau dữ dội khiến tôi kêu lên:
"Ah!!!"
Tốc độ sụp đổ của thế giới này trở nên nhanh hơn, tất cả ảo cảnh đều biến mất.
Nó trở thành một khoảng không trắng xóa.
Thế giới này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cánh cửa.
Tôi nhận ra đó là cửa dẫn vào lối đi an toàn trên tầng 28.
Đột nhiên, một giọng nói từ đâu vang lên:
"Ngươi muốn cứu thầy ngươi không?"
Tôi kinh hãi nhìn xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng âm thanh dường như ở khắp mọi nơi.
"Ngươi có hai lựa chọn."
“Lựa chọn gì?” Tôi vội vàng trả lời.
"Lựa chọn thứ nhất, ngươi có thể mở ra cánh cửa này, ra khỏi tòa nhà tử thần, từ đây về sau, tòa nhà sẽ yên tĩnh trở lại, không còn ma quỷ nữa."
"Còn thầy của tôi thì sao? Và những linh hồn vô tội đã chết?"
Âm thanh kia cười khẽ:
"Lựa chọn thứ hai là ngươi trở thành Lầu Thần mới của tòa nhà tử thần.”
"Ngươi có thể xây dựng lại thế giới này, thầy của ngươi cùng những linh hồn trong tòa nhà tử thần đều có thể sống lại trong thế giới mới.”
Khi tôi nghe nói để tôi trở thành Lầu Thần, tôi trong tiềm thức đã có ý định phản đối.
Nhưng nghe nói thầy có thể sống lại.
Tim tôi đập dữ dội.
“Tôi có thể đưa thầy của mình đến thế giới thực không?” Tôi háo hức hỏi.
"Không, thầy của ngươi sinh ra ở thế giới này, chỉ có thể ở lại thế giới này.”
"Hơn nữa, nếu như trở thành Lầu Thần, cả đời cũng không cách nào thoát khỏi thân phận này, quanh năm đều phải ở lại nơi đây.”
Tôi cười nhẹ. Trả lời chắc nịch: “Tôi đồng ý!”.
Một chùm ánh sáng chiếu vào người tôi, như thể có thứ gì đó được thêm vào cơ thể.
Ngay lập tức, toàn bộ tòa nhà tử thần hiện ra trong tâm trí tôi.
Mỗi một nơi trong tòa nhà này đều nằm dưới sự kiểm soát của tôi.
Thế giới này cũng giống như một thước phim quay ngược, từng viên gạch một dần trở về vị trí ban đầu.
Một lúc sau, trên đường đã có rất nhiều người.
Những người này nghi ngờ nhìn xung quanh, rồi đi làm việc của mình.
Trên đường phố vang lên tiếng reo hò vui vẻ của trẻ nhỏ.
Ánh nắng rơi trên người tôi, thật ấm áp.
Khi mở mắt ra, có bốn người đang đứng trước mặt tôi.
Theo thứ tự là thầy tôi, Lão Ngô, Mao Mẫn và Diệu Vấn.
"Này, cô gái ngốc nghếch! Sao cô lại ngây người vậy." Giọng nói của Lão Ngô vẫn dịu dàng như vậy.
“Lâm Huệ, tối nay đến lượt Diệu Vấn đãi khách, ăn gì đây?” Mao Mẫn cười tươi như hoa.
Diệu Vấn mỉm cười rạng rỡ: "Tôi thấy lẩu rất ngon, bên kia có món lẩu mới, chúng ta ăn thử xem?"
Vừa nói, anh ta vừa kéo Lão Ngô và Mao Mẫn đi về phía trước.
Tôi nhìn Thầy.
Mặt ông hồng hào, khỏe mạnh.
"Đi thôi, Lâm Huệ, con còn đứng đây nữa thì cái đám này sẽ ăn hết.”
Ông ấy nói rồi bước về phía trước.
Tôi mỉm cười và nhìn bóng lưng của họ.
Tốt quá……
Hãy để họ tiếp tục cuộc sống còn dang dở trên cõi đời này.
Tôi quay lại và đi về phía lối thoát hiểm.
Chỉ một cú lắc mình, tôi từ tầng 28 đã di chuyển đến tầng 5.
Trần Nhiễu và Mã Đại Lưu nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền.
Có thể những bóng đen trước đó cũng ảnh hưởng đến họ, nhưng thật may mắn họ vẫn bình an vô sự.
Tôi đã xóa một phần ký ức và đuổi họ ra khỏi tòa nhà tử thần.
Đứng ngoài cửa sổ của 505, nhìn họ từ từ đứng dậy rời khỏi tòa nhà.
Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ nhô lên.
Tôi khẽ nheo mắt.
Đó là bình minh.
(HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...