Cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt tôi, cay xè.Tim tôi đập rất nhanh.Nhưng cuối cùng, cơ thể tôi chạm vào một vật mềm mại.Khi tôi mở mắt ra, đó là chiếc giường trong phòng tôi.Mẹ đang đứng bên giường, lau nước mắt.Tôi hét lên và ngồi bật dậy, khiến mẹ tôi rùng mình vì sợ.Nhưng bà nhanh chóng vui vẻ trở lại và chạm vào mặt tôi:"Tiểu Đồng, con tỉnh rồi sao? Làm mẹ sợ quá, con vừa mới đi ra ngoài đổ rác, liền ngất trên mặt đất, mẹ lay cỡ nào con cũng không tỉnh dậy.""Sau đó, một người đàn ông mặc đồng phục đỏ xuất hiện nói anh ta có thể giúp con tỉnh lại, và liên tục hỏi mẹ có cần anh ta giúp không, nhưng mẹ nhớ quy tắc không được nói chuyện với người đàn ông mặc đồ đỏ.”“Thấy mẹ không nói lời nào, vẻ mặt của anh ta càng ngày càng đáng sợ, nhãn cầu sắp rớt ra ngoài, không ngừng nói nếu anh ta không giúp thì con sẽ không bao giờ tỉnh lại”"Mẹ định nói chuyện với anh ta, nhưng đã kìm lại và anh ta nhặt rác rồi bỏ đi."Tôi thở phào nhẹ nhõm: “May mà mẹ không nói chuyện với hắn ta, nếu không con sợ không tỉnh lại được.”Tôi thầm quyết định khi rời khỏi đây sau biến cố này, tôi phải chăm chỉ học tập các giá trị xã hội chủ nghĩa.Trước khi đi ngủ, tôi muốn xịt cồn trong phòng.Nhưng tôi phát hiện chai cồn trên bàn, chất lỏng trong đó không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ tươi.[Hãy khử trùng trước khi đi ngủ, cồn luôn trong suốt, nếu bạn thấy cồn chuyển sang màu đỏ, hãy ngừng sử dụng ngay lập tức]Tôi không sử dụng cồn nữa.Tôi đã kiểm tra cửa sổ tất cả đều đã đóng.Màn cửa được mở ra.Tôi là người yêu thích sạch sẽ và phòng lúc nào cũng ngăn nắp gọn gàng.Mọi thứ đều ổn.Điều duy nhất khiến tôi bận tâm là cuốn nhật ký mà anh Vương đã nhắc tôi.Nhớ tới những từ trong tờ giấy, dường như trước đây tôi đã nói điều gì đó với Anh Vương.Nhưng tôi lại không có ấn tượng về những việc này.Có vẻ như chỉ còn cách tìm được quyển nhật ký đó, chúng tôi mới có được manh mối.Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tôi tìm thấy một cuốn sổ ở dưới gầm giường.Tôi hào hứng mở cuốn sổ ra mà đồng tử chợt co lại.Bởi vì nét chữ của ba câu đầu tiên trong cuốn nhật ký giống hệt chữ của tôi:"Khi bạn tìm thấy cuốn nhật ký này, điều đó có nghĩa là ai đó đã nhắc nhở bạn.""Nếu không, cho dù cuốn nhật ký ở ngay trước mặt bạn, dưới uy lực của nó, bạn cũng sẽ không tìm thấy.""Điều này chỉ có thể kết thúc nếu nguồn lây nhiễm bị tiêu diệt.""Vào ngày 7 tháng 8, tôi ngày càng yếu đi.
Tôi bắt đầu có ảo giác, luôn có một giọng nói lạ trò chuyện với tôi.
Và gần đây dịch bệnh đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng."“Mẹ tôi đi làm rất bận, để chữa bệnh cho tôi, bà phải làm ba công việc liên tục mỗi ngày.
Phần lớn thời gian tôi luôn trong trạng thái hôn mê, thời gian tỉnh lại ngày càng ít đi.
Mọi người đều tranh giành tích trữ thuốc, nhưng chúng tôi thì không.
Khi thuốc được đưa đến, giọng nói lại vang lên trong đầu tôi."“Ngày 9 tháng 8, tôi và mẹ đều bắt đầu sốt, mẹ tôi xin hàng xóm cho thuốc hạ sốt, nhưng mọi người đều từ chối chúng tôi.
Tuy hơi thất vọng nhưng tôi cũng có thể hiểu.”“Ngày 11 tháng 8, mẹ tôi hạ sốt nhưng tôi vẫn còn sốt cao.
May mắn thay, một người tốt bụng trên mạng đã gửi hộp thuốc hạ sốt cho mẹ con tôi sau khi biết hoàn cảnh của tôi.
Mẹ vui vẻ đi nhận chuyển phát nhanh.
Nhưng khi trở lại, mẹ rất chán nản.
Bà ấy nói thuốc đã bị mất cắp.""Tôi bị sốt nặng, ảo giác ngày càng nghiêm trọng.
Tôi thường có thể nhìn thấy một số đồ đạc chuyển sang màu đỏ."“Ngày 12 tháng 8, mẹ tôi nghe nhà thuốc còn thuốc hạ sốt nên vội đạp xe đi mua, đúng là có thuốc, tôi hạ sốt nhưng mẹ tôi lại bị xe tông gãy xương."“Ngày 14 tháng 8, cứ tưởng mọi chuyện êm đẹp thì đến tối tôi thấy khó thở, đau đầu kinh khủng rồi không biết gì nữa, khi tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện.
Bác sĩ nói virus đã gây ra cho tôi một số biến chứng và hiện tôi đang trong tình trạng nguy hiểm cần được phẫu thuật ngay lập tức”."Nhưng tôi biết nhà tôi không có nhiều tiền như vậy để mổ cho tôi.
Mẹ tôi an ủi, bảo tôi đừng lo, mẹ có cách cho tôi mổ.
Lạ thật, sao phòng bệnh cũng có màu đỏ? ""Ngày 17 tháng 8, mẹ tôi biến mất ba ngày rồi lại xuất hiện.
Bà mang theo rất nhiều tiền.
Ca phẫu thuật của tôi thành công nhưng mẹ tôi trông rất phờ phạc.
Tôi không biết mẹ đã làm gì trong ba ngày này.
Làm thế nào mà mẹ lại có số tiền lớn như vậy?""Ngày 18 tháng 8, tôi cảm thấy mẹ trở nên rất lạ.
Mẹ thường hay mất trí và đột nhiên quay sang nhìn tôi chằm chằm.
Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng thái thịt từ trong bếp phát ra.""Tôi ra ngoài lén xem thì thấy một cảnh tượng rất đáng sợ.
Mẹ đang tự chặt thịt mình.
Đúng rồi, tôi không viết sai, mẹ đang tự chặt thịt mình! Chắc tôi điên rồi...!Có phải bệnh của tôi đã nghiêm trọng hơn không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...