Đêm nay thành Tử Vi nhất định không thể yên ả.
Tịnh Thái hậu bị ám sát, Y Tự vạn tiễn xuyên tâm, mà Bạch Phi băng huyết nghiêm trọng, cuối cùng không thể cố gắng qua nửa đêm.
Khương Nhiêu bị đưa về Sơ Đường Cung nghỉ ngơi, trước khi đi, nàng căn bản không thấy thân ảnh của Vệ Cẩn.
Loan liễn đi được nửa đường thì chạm phải phượng liễn của Hoàng hậu.
Oánh Sương vén rèm lên hỏi có nhường đường không, Khương Nhiêu thở phào một cái, “Vậy để cho Hoàng hậu đi trước.”
Không ngờ, phượng liễn kia cũng bất động.
“Khương Quý phi khoan đi đã, bổn cung có mấy lời muốn hỏi ngươi.” Giọng Hoàng hậu vang sang đây.
“Thái tử tuổi còn nhỏ một mình ở trong cung, thứ cho thần thiếp không thể nán lại.” Khương Nhiêu cũng không tính tiếp chiêu.
Hoàng hậu cười nhạt, “Việc này muội muội không cần lo ngại, vừa rồi lúc yến hội bắt đầu, bổn cung sợ muội muội đi cùng với Hoàng thượng không thể chú ý, liền mang Thái tử đến Tử Thần Cung.”
Giằng co một lát, Khương Nhiêu cũng cười nhạt, “Nếu Hoàng hậu nương nương đã an bài thỏa đáng, như vậy thần thiếp tất nhiên yên tâm. Mấy ngày nay làm phiền Hoàng hậu thay mặt chăm sóc, chỉ là nếu Thái tử có bất trắc gì, chỉ sợ bệ hạ sẽ oán trách…”
Do đó, Hoàng hậu không ngăn cản nữa. Khương thị thế mà nhẫn tâm như vậy… Ngay cả con ruột cũng không để ý, rõ ràng là một ả đàn bà mê hoặc, một lòng chỉ ở trên người Hoàng thượng!
Ngay lúc hai liễn đi ngang qua nhau, Hoàng hậu vén rèm lên, “Tối nay Thái hậu bị ám sát, ngươi thân là nữ nhi của Yên Tần Hầu phủ, cho là có thể toàn thân trở ra? Chỉ sợ chưa đến sáng mai đã truyền ra, Hoàng thượng cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Thần thiếp xin đợi.” Khương Nhiêu bỏ lại những lời này, khoan thai rời đi.
Thật ra thì vừa nghe đến Thái tử, trong lòng nàng tựa như bị thiêu cháy vậy, nhưng nàng không thể loạn.
Thời cuộc đã rối loạn, nếu nàng không giữ được lòng thì chỉ sẽ hại đứa trẻ, Hoàng hậu hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Đến Sơ Đường Cung, Oánh Sương lập tức vào thiền điện hỏi thị nữ và nhũ mẫu đang trực, nói muốn theo trọng tội mà luận xử. Ai nấy đều nói Hoàng hậu tự mình đến, không ai dám ngăn chặn.
Nhất thời không khí ngưng trệ, áp lực vô cùng. Giống như bóng đêm tối mịt, mờ ám khôn cùng.
Trịnh Thu đã đi xa, trong cung này rốt cuộc còn có ai là cơ sở ngầm của Yên Tần Hầu phu nhân? Việc ám sát đêm nay quá đột ngột, Khương Nhiêu luôn cảm thấy bên trong có chút kỳ lạ.
Giường đưa Lâm Y trống rỗng, Khương Nhiêu xoay người nằm xuống, lại âm thầm gọi Phùng Uyên lại đây.
Hoàng hậu quả nhiên không chỉ đi Vũ Hợp Cung, còn đi qua Lục thượng. Việc này càng thêm xác minh, nàng ta vô duyên vô cớ đi Lục thượng, chỉ sợ là tìm người, mà người kia nhất định có liên quan đến Y Tự…
Sáng sớm hôm sau, Hoàng thượng nghỉ lên triều một ngày, sắp xếp tang sự của Thái hậu. Trong một đêm mà khắp cung nhuộm trắng, Khương Nhiêu vẫn không thấy Vệ Cẩn xuất hiện.
Mà Hoàng hậu bên kia không có động tĩnh, Oánh Sương rơi nước mắt, sợ Thái tử chịu ủy khuất. Nhưng nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, Thái tử ở Tử Thần Cung thì ổn thoả hơn Sơ Đường Cung. Lúc này nếu như nói toạc ra, đó chính là tự tìm đường chết.
Trong Lục thượng cũng nặng nề một mảnh, Khương Nhiêu đi thượng phục cục trước, Ngô thượng phục tinh thần mệt mỏi, chỉ nói mấy câu, cũng không quá mức khác thường.
Thái Vi nay đã lên chức, lên được vị trí chưởng y, Trương Trân Nhi mấy ngày trước phạm sai lầm bị phạt giáng chức đến Hoán Y Cục.
Đã lâu không đến, cảnh còn người mất.
Nay mỗi người gặp lại đều cúi đầu xưng thần, hình như không còn nhớ đến chuyện Khương Nhiêu trước đây ở nơi này bị xa lánh.
Khương Nhiêu đi dạo xung quanh, đứng ở ti bảo, Diêu Dao vừa lúc bưng trang sức đi ra.
Hai người đối diện với nhau, cách cửa nhìn nhau rất lâu, Diêu Dao cuối cùng cũng mỉm cười, cúi người bái kiến.
Khương Nhiêu không muốn dư thừa, “Giữa chúng ta không cần nghi thức xã giao.”
Diêu Dao theo nàng đi tới hậu viện, lúc trước còn thường ngồi đối diện dùng trà ở thạch đình kia.
“Bổn cung hôm nay đến đây là muốn hỏi ngươi chút chuyện,” Khương Nhiêu đi thẳng vào vấn đề, “Mấy ngày qua, Hoàng hậu đến triệu kiến ai?”
Diêu Dao suy nghĩ một chút, vô cùng cẩn thận nói, “Không dám gạt Quý phi nương nương, quả thật, người Hoàng hậu nương nương triệu kiến đúng là Thái Vi.”
Là Thái Vi? Nàng ta che giấu lâu như thế sao…
Đang lúc Khương Nhiêu bán tín bán nghi, Diêu Dao liền chủ động dẫn nàng đi ti y.
Thái Vi thấy Khương Nhiêu thì có chút sợ hãi, vừa quay đầu lại, Diêu Dao không biết đã lui ra từ khi nào.
Thái Vi còn chưa mở miệng, đã có người nhanh chân đến trước.
“Bệ hạ, ngài xem, thần thiếp sáng sớm nhận được tin báo, nói là Khương Quý phi và ti y thường xuyên qua lại.”
Khương Nhiêu quay đầu lại, không hề ngạc nhiên khi thấy gương mặt của Hoàng hậu, đương nhiên còn có Vệ Cẩn cùng đi theo.
“Thần thiếp vốn xuất thân Lục thượng, cũng không cảm thấy có gì không ổn.” Khương Nhiêu lơ đễnh, Vệ Cẩn chỉ trầm mặc nhìn nàng.
“Nhưng liên hệ với chuyện hành thích tối hôm qua thì coi như quá mức trùng hợp.” Hoàng hậu một mực chắc chắn.
Khương Nhiêu bỗng nhiên hỏi Diêu Dao, “Hôm trước khi Hoàng hậu nương nương đến, Diêu chưởng bảo đang làm gì?”
Diêu Dao không ngờ Khương Nhiêu lại chỉa mũi nhọn về phía mình, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh đáp lại, “Hôm đó nô tì luôn làm việc, có cung nhân làm chứng.”
Khương Nhiêu cười chân thành, “Nhưng văn sử Thanh Hà lại nhớ rõ, nàng ta có cảm giác buồn ngủ, lúc đó cũng không ai có thể làm chứng cho ngươi. Có lẽ cũng nên tra cái lư hương kia mới được.”
Diêu Dao căng thẳng, không nói gì.
“Khương Quý phi biết rõ chi tiết như thế thật khiến người ta không ngờ.” Sắc mặt Hoàng hậu vẫn như thường, vô cùng thản nhiên.
“Bởi vì việc này có người quyết tâm lợi dụng để thổi phồng lên, thần thiếp phải bảo toàn danh dự.” Khương Nhiêu tiến lên, nhìn thẳng Vệ Cẩn, “Nếu Hoàng thượng muốn biết chân tướng thì rất đơn giản, trước hành cung của Yên Tần Hầu phu nhân có mảng bùn đỏ lớn, phàm là người đi qua, tất sẽ dính trên giày một chút. Lục thượng mỗi bảy ngày lại giặt quần áo và giày một lần, lục soát tức thì tất nhiên sẽ tra ra manh mối.”
Vệ Cẩn nhìn lại như có thâm ý khác, trầm giọng nói, “Tra hay không tra, trẫm đều tin nàng.”
Hoàng hậu nhíu mày lại, “Bệ hạ, dù sao việc này là chuyện quan trọng…”
Ánh mắt Vệ Cẩn lạnh lẽo, “Mang tất cả nữ quan Lục thượng tham dự chúc thọ vào Thận Hình Ti trừng trị hết, cũng an ủi mẫu hậu trên trời có linh thiêng.”
Hoàng hậu có chút bối rối, “Bệ hạ, nếu không tra ra hung thủ, thần thiếp không thể an tâm!”
Vệ Cẩn liếc xéo, “Vậy Hoàng hậu nghĩ ai là hung thủ?”
Câu nói này nhất thời khiến Hoàng hậu không lời chống đỡ, nàng ta có thể nào công khai chỉ ngón tay về phía Khương Nhiêu?
“Yên Tần Hầu phu nhân, lòng mang oán hận, hành thích Thái hậu đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Những người có liên quan đều bị xử tử, việc này chiêu cáo thiên hạ, làm lễ túc trực bên linh cữu bốn mươi chín ngày. Nếu có người dị nghị, trẫm nhất định sẽ điều tra.”
Hắn khoát tay với Khương Nhiêu, “Ái phi theo trẫm trở về.”
Khương Nhiêu cúi người nói, “Thần thiếp nhớ con cảm thấy sốt ruột, mong rằng bệ hạ thành toàn.”
“Ngày mai mang Thái tử trở về Sơ Đường Cung, nếu Hoàng hậu không muốn thì tạm thời nuôi nấng đế cơ để an ủi.”
Lục thượng nghiêng trời lệch đất, người người trong Hoa Chương Cung cảm thấy bất an.
Việc này ảnh hưởng rất rộng, Diêu Dao cũng xếp vào trong nhóm này. Thận Hình Ti cũng không phí nhiều thời gian, mười hai mạng người thoáng chốc không còn, lặng yên mà bí ẩn.
Hoàng thượng áp chế việc này như thế, không thể hiểu hết dụng ý trong đó.
Chỉ là buổi chiều khi đưa nàng về Sơ Đường Cung, hắn cũng không ngủ lại Hàm Nguyên Điện.
Vốn cho rằng phong ba lắng lại, ngay lúc trên đường đưa Thái tử hồi cung, lại bất trắc xảy ra chuyện không may.
Oánh Sương vội vàng báo lại, nói là Lưu Ly cô cô tự mình hộ tống Thái tử, không ngờ lúc đi qua Bích Hồ, loan liễn lại bất ngờ rơi xuống nước!
Khương Nhiêu còn chưa nghe xong đã bỗng nhiên đứng dậy, đôi môi run rẩy, “Truyền Trương Tuấn lại đây, tức khắc đến Bích Hồ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...