Người trong thiên hạ chỉ nói Vũ An Hầu và trưởng Công chúa mới phong của Hoàng thượng đã định hôn nhân, mà tiểu muội hắn cũng ở lại trong cung, chọn ngày lành tháng tốt để tấn phong.
Nhưng thân phận của vị trưởng Công chúa này lại ít được biết đến, Hoàng thượng chỉ nói với bên ngoài là huyết mạch dòng bên của Vệ thị, nay hồi cung thôi.
Vừa nói như thế thì đã lấp kín miệng của mọi người, mà dân chúng chỉ cảm thấy hứng thú với ân sủng của Liên thị, rất ít ai hỏi ngọn ngành.
Nhưng nói đến trưởng Công chúa, không khỏi nghĩ đến một câu chuyện thiên hạ đều biết hai năm trước.
Đại trưởng Công chúa Vệ Văn Huy, mặc dù sống ở thâm cung không người biết, nhưng vẫn mang danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của hoàng tộc.
Theo như lời đồn đãi, nàng tài nghệ vô song, ngâm thơ phú có thể so với nho sinh, tướng mạo lại càng đẹp hơn mẫu đơn. Mà trên phố nghe đồn, năm mười lăm tuổi trưởng Công chúa cải trang đi chơi, vô tình gặp gỡ một vị công tử ở chùa Bạch Mã ngoại ô kinh thành, vừa thấy đã ái mộ khó quên.
Nửa năm sau, Đại trưởng Công chúa chọn phò mã, chính là trưởng tử Vương thị danh môn vọng tộc.
Tài tử giai nhân, nhất thời truyền nên giai thoại.
Câu chuyện tình yêu trên phố này, đại để là đã tìm được nguyên chủ, sôi nổi phỏng đoán, đúng là công tử Vương gia và trưởng Công chúa đã tự định chung thân.
Về sau hôn sự tốt đẹp thuận lợi, khiến người ta chỉ ngưỡng mộ uyên ương không làm tiên.
Trong Bích Ngô Cung, hoa cỏ yên tĩnh.
Dưới những tán cây tùng cây bách ngoài trời là chiếc sạp nhỏ, nam tử áo trắng tựa trên sạp, trong tay thưởng thức một miếng ngọc bội mượt mà, nhìn kỹ lại, rìa ngọc bội bóng loáng, hiển nhiên là đã trải qua vô số lần xoay tròn.
“Ca ca, nếu Hoàng thượng đã tứ hôn cho ca, sao không chọn Anh Mẫn trưởng Công chúa? Lại cố tình sắc phong nữ quan kia, cũng không phải là giữ thể diện cho Liên thị chúng ta.” Giọng nói vui tai của Liên Nguyệt từ phía sau truyền đến.
Liên Giác thản nhiên quay đầu lại, “Mặc dù là sắc phong tạm thời, ngoài mặt cũng là ban trưởng Công chúa cho ta, bất luận như thế nào, sự quang vinh này là thiên tâm chiếu cố, tiểu muội vạn lần đừng đường đột. Tuy rằng bệ hạ cố ý nạp muội, nhưng hậu cung chính là nơi thị phi, không thể sơ suất.”
So với sự bất mãn của Liên Nguyệt, Liên Giác có vẻ vô cùng dửng dưng.
Làn váy hoa sen xinh đẹp xoay đến trước người, ngọc bội trong tay Liên Giác bị nàng ta mạnh mẽ đoạt lấy, “Thôi, biết ca không quên được nàng ấy, năm đó gặp gỡ ở chùa Bạch Mã, trong lòng trong mắt ca ca chỉ có một mình Văn Huy đế cơ… Nhưng, nàng ấy đã sớm gả làm vợ người ta, nay chỉ sợ ngay cả con cũng có, ca ca đúng là vì nàng ấy thủ thân cả đời sao!”
Liên Giác chỉ cười, nụ cười cũng không rõ đáy mắt, “Không phải ta đã đáp ứng việc hôn nhân này rồi sao, tại sao còn phải thủ thân cả đời? Tiểu muội lại còn nói nhảm.”
Liên Nguyệt giấu ngọc bội ra phía sau, “Phải, dù sao cũng không phải nàng ấy, ca ca cưới ai đều không sao cả. Vậy ngọc bội này, ta không thể trả lại cho ca, từ nay về sau hãy quên nàng ấy thôi!”
Gương mặt gầy của Liên Giác khẽ động, thật lâu sau hắn khẽ đáp, “Vậy liền nghe tiểu muội.”
Chỉ chốc lát sau, có cung nhân đến truyền lời, nói là Hoàng thượng buổi tối thiết yến, huynh muội Vũ An Hầu đều nhận lời, trưởng Công chúa mới phong tất nhiên cũng sẽ đi.
Nghĩ đến Khương thị, Liên Giác không khỏi giấu nụ cười.
Thường ngày Hoàng thượng thân mật với nàng thế nào, sao lại nhìn không ra, huống chi tin đồn hậu cung, mặc dù là tin tức nội thành kín đáo, nhưng ít nhiều vẫn được truyền ra một phần.
Khương thị nhất định là nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng ban nàng ình, chỉ có hai nguyên nhân, một là chán ngấy mất đi cảm giác mới mẻ muốn đưa hắn đền đáp, hai là ảnh hưởng của Khương thị với hắn vượt ra khỏi dự trù, không thể giữ lại.
Liên Giác lại nhớ đến vẻ phong tình của Khương Nhiêu, còn có sự hoạt bát lần đầu gặp mặt, chỉ sợ, nguyên nhân là cái thứ hai.
Chỉ sợ nàng cũng giống như mình, đời này trong lòng đều có người khác, bất quá như vậy cũng tốt, sau này thành hôn không ai thiếu nợ ai, rất công bằng.
Liên Giác không thích nhất là bị người ta kìm hãm, mặc dù người nọ là thiên tử, cũng không thể ngoại lệ, lần này tứ hôn một nữ quan ình, càng khiến hắn có thể an tâm so với việc thật sự cưới huyết mạch Vệ thị.
Trước khi dạ tiệc tới, lại thấy thị nữ vội vàng báo lại, nói là Khương thị đột nhiên đau đầu, không thể tham dự. Vũ An Hầu tất nhiên thiếu một nhân vật quan trọng làm nền.
Liên Giác cảm thấy kích động, cô gái này không đơn giản, mặc dù đến nước này nhưng vẫn có thể nắm được tử huyệt của nam nhân.
Xem ra, nàng lượn lờ giữa mình và Hoàng thượng như cá gặp nước, chắc là có mưu đồ khác, chỉ có điều không biết trong lòng người như vậy sẽ có tình cảm chân thành nào đáng nói?
Nhưng cũng chỉ có cô gái không tầm thường như nàng mới khiến đế vương cửu ngũ chí tôn nhớ mãi không quên.
Trong Hàm Nguyên Điện, Hoàng thượng không thay đổi sắc mặt, chuyên chú với đống tấu chương trên bàn, đã liên tục hai canh giờ không đưa ra chỉ thị.
Cao Ngôn và Toàn Cơ canh giữ ở trước cửa, cúi đầu đứng yên, không dám thở mạnh một tiếng.
Mặc dù là buổi tối thiết yến, Hoàng thượng vẫn không có ý dừng lại, có thể thấy tâm tư căn bản là không ở chỗ này.
Từ sau khi Khương ngự thị dọn từ sườn điện Phương Hoa Các sang Sơ Đường Cung, Hoàng thượng ít khi cho người hầu hạ gần người, nay chỉ còn một mình Toàn Cơ ở ngự tiền nghe lệnh.
Nhưng thật bất ngờ, hắn đi Hoa Âm Các của Trần Phương nghi mấy lần, ngủ đêm cũng không chừng, nhưng trước sau vẫn chưa truyền nàng ta đến Hàm Nguyên Điện thị tẩm. Không thể nào biết được nguyên nhân trong đó.
Oánh Sương vừa rồi lại đây nói Khương Nhiêu vì bệnh không thể tham dự yến tiệc, Hoàng thượng gác bút xuống, trầm ngâm một lát, không miễn cưỡng nữa.
Cao Ngôn vội vàng dẫn Oánh Sương xuống, nay ai chẳng biết hai chữ Khương thị là điều cấm kỵ hậu cung không thể nói, mặc dù là Hoàng hậu cũng phải kín như miệng bình.
Thấy Hoàng thượng sủng hạnh Khương thị đến cực hạn, nhưng ai có thể ngờ chỉ trong chớp mắt, hắn đã đem cô gái yêu quý tặng cho người khác, không cần nói cũng biết trong đó nhất định có điều khác thường.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng thượng rốt cuộc cũng xong chính sự, lại ọi người lui ra, nói muốn nghỉ ngơi một lát.
Đợi Cao Ngôn đi xuống, hắn mới bí mật truyền Phùng Uyên lại đây, “Tìm thái y chẩn đoán mạch tượng của Y Tự năm đó đến đây cho trẫm, dẫn hắn tới chỗ trẫm trước.”
Phùng Uyên trong lòng biết thái y kia đã sớm cáo lão hồi hương mười mấy năm, sống hay chết cũng không thể kết luận, nhưng vẫn lĩnh mệnh, thân là ám vệ bên cạnh Hoàng thượng, bọn họ có mạng lưới cơ sở ngầm khổng lồ, trải rộng cả nước, tin tức linh hoạt, tuy khó nhưng đều không phải là làm không được.
Hoàng thượng lại mở miệng, “Tất cả lang trung y bà trong gần mười bảy năm qua của Yên Tần Hầu phủ cũng phải tìm ra cho trẫm, một người cũng không thể lộ, trẫm muốn đích thân thẩm vấn.”
Thần sắc Phùng Uyên khẽ động, chuyện này rất lớn, liên lụy tới ngọn nguồn vụ án mười bảy năm, chỉ sợ phải vận dụng tất cả lực lượng hoàng thành mới có thể, “Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hoàng thượng gật đầu, “Lấy nửa tháng làm hạn định, lui ra đi.”
—
Ngoại thành ca múa mở tiệc, đủ loại thú vui.
Mà ở Sơ Đường Cung, Oánh Sương đã đến Thái y viện mời Trương Tuấn lại đây chẩn trị.
Lúc Trương Tuấn nhìn thấy phương thuốc trên tay, không khỏi hoảng hốt, hắn nghi hoặc nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô gái ngồi ở ghế trên, mang theo vẻ xinh đẹp bất tận, “Công chúa muốn dùng phương thuốc này vào việc gì?”
Khương Nhiêu cười nhạt, “Đây là thất hồn hương trăm năm sau mới nghiên cứu chế tạo ra, nay không có ai biết được, ngươi có thể yên tâm pha chế, về phần nguyên nhân, ngươi không cần biết.”
Trương Tuấn đứng yên bất động, “Hương này có thể mê hoặc lòng người, tà vật như thế, thứ thần không thể tòng mệnh.”
“Ngươi không đáp ứng?” Khương Nhiêu dường như đoán được hắn sẽ phản ứng như thế.
Trương Tuấn lại ngẩng đầu, “Ta là lo lắng cho an nguy của nàng!”
Dưới tình thế cấp bách, ngay cả kính ngữ Trương Tuấn cũng không dùng tới, mà hai chữ A Nhiêu bên miệng chung quy cũng không bật ra.
Khương Nhiêu đứng dậy, nhìn thẳng hắn, “Đây là ngươi nợ ta, Trương Tuấn Chi.”
Ba chữ này tựa như tảng đá nặng đè ở trong ngực, nhắc tới chuyện cũ không chịu nổi nhất.
Trương Tuấn xụ mặt xuống, trên khuôn mặt tuấn tú không thể đè nén sự đau xót, mặc dù cách gần một trăm năm, hiểu lầm giữa bọn họ vẫn không thể mở ra lối thoát.
Cho nên nhất định là trời cao trừng phạt, mới có thể đưa hắn tới đây, ngày ngày nhìn nàng cười vui ở bên cạnh nam nhân khác, còn mình hàng đêm cô độc gánh chịu tình cảm tan vỡ khó có thể bù lại.
Hắn cuống quýt nắm chặt tay Khương Nhiêu, “A Nhiêu, nàng nghe ta giải thích, lúc trước bởi vì mẫu thân lấy mạng ép ta nên ta mới không làm chủ được bản thân mình. Cho tới bây giờ ta đều yêu nàng, không có người khác… Nàng hãy tin ta!”
Khương Nhiêu lạnh lùng đẩy hắn ra, không có bất kỳ biểu lộ gì, “Đã quá muộn, sự hối hận của ngươi đã quá muộn. Ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Oánh Sương ở bên ngoài gõ cửa, Trương Tuấn mới lặng lẽ rời đi, “Ba ngày sau, nhất định sẽ như mong muốn của nàng.”
Oánh Sương thấy quần áo nàng mỏng manh, thân mình vừa bước qua hình như còn run nhè nhẹ, liền thức thời đặt bữa tối xuống lui ra.
Gió đêm hơi lạnh, Khương Nhiêu lau nước mắt ở đuôi mắt, vô cùng thoải mái nhắc nhở chính mình, chuyện cũ trước kia vĩnh viễn không nói đến nữa.
—
Cung tần phi vị trở lên mới có tư cách tham dự, Hoàng thượng không có hứng thú, vô cùng lãnh đạm với Hoàng hậu bên cạnh, ngay cả khi nàng châm rượu cũng không uống một ngụm.
Trấn quốc tướng quân đã hồi phủ, trưởng Công chúa tứ hôn cho Vũ An Hầu, yến tiệc này chỉ là gia yến, vẫn không có người ngoài.
Liên Giác làm như không thắng nổi tửu lực, không bao lâu liền ra khỏi bàn tiệc, Hoàng thượng vẫn chưa ngăn cản, mặc cho hắn một mình rời đi. Nhưng Liên Nguyệt hiến một khúc múa tuyệt diệu, đẹp hơn cả hoa thơm cỏ lạ, được Hoàng thượng ban thưởng.
Lại nói ánh trăng mênh mông, Liên Giác một mình bước đi, bước vào khu rừng tử phong ngoại thành.
Ngồi trên băng đá trong rừng một lát thì thấy một bóng dáng màu đen nhẹ nhàng từ xa đi tới.
Hắn đứng dậy chào đón, thản nhiên nói, “Không biết Công chúa hẹn là vì chuyện gì?”
Cô gái khoác áo choàng đen tha thướt, có một sự thú vị khác lạ, cho dù Liên Giác không thừa nhận cũng không được, đối với nam nhân nào nàng cũng đều có lực hấp dẫn trí mạng.
“Tới gặp phu quân tương lai để tháo bỏ nỗi khổ tương tư.” Khương Nhiêu nửa đùa nửa thật, hóa giải sự lúng túng của hai người.
Liên Giác hiểu ý cười một tiếng, lắc đầu, “Giác không tin, Công chúa có việc gì thì cứ nói, Giác không mang theo tùy tùng.”
Ý cười trên gương mặt dần dần thu lại, dung nhan mị lòng người vừa rồi lại trở nên như sương lạnh, nàng vỗ về bụng nói, “Đêm nay là cuối cùng cơ hội của Hầu gia, xin hãy cân nhắc cẩn thận.”
Mi tâm Liên Giác khẽ động, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng, Khương Nhiêu kiên định, câu chữ rõ ràng, “Nếu Hầu gia cưới ta, vậy phải chấp nhận đứa con trong bụng ta.”
Liên Giác cứng người một lát, vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Châu thai thầm kết, đối với bất kỳ nam nhân nào đều khó có thể chấp nhận…
Thật lâu sau, không khí ngưng trệ, Khương Nhiêu hành lễ trước, dứt khoát xoay người rời đi, đáp án không cần nói cũng biết, không cần hỏi nhiều.
Liên Giác chưa từng đoán được, cô gái này lại quyết tuyệt như thế, muốn hay không muốn đều rõ ràng.
Đi được mấy bước, đột nhiên bị hắn gọi lại từ phía sau.
Liên Giác tiến lên mấy bước, thần sắc bình tĩnh, khép ngoại sam của nàng lại, “Trong lòng Giác có người khác, chỉ sợ cuộc đời này cũng không thể chấp nhận người con gái nào nữa. Không biết Công chúa có thể nhận không?”
Lời nói này đã rất rõ ràng, Khương Nhiêu không thể cho hắn sự trong sạch, hắn cũng không thể cho nàng sự thật lòng.
Khương Nhiêu chân thành nở nụ cười, “Không ai thiếu nợ ai, đây là tốt nhất, vậy không quấy rầy Hầu gia nghỉ ngơi nữa.”
Rút tay từ trong vạt áo ra, dưới ánh trăng yên tĩnh, Liên Giác đột nhiên muốn tìm tòi nghiên cứu, trong lòng cô gái trước mặt sắp trở thành thê tử của mình này, rốt cuộc có bao giờ động tâm.
Nhưng chung quy cũng không nói ra, mặc cho nàng lặng lẽ rời đi, giống như khi đến vậy.
Đến trước cửa Sơ Đường Cung, liền thấy cách đó không xa có loan liễn từ từ mà đến.
Nàng cởi áo choàng ra, quy củ cúi người hành lễ, ánh mắt đảo qua thần thái lạnh như băng của người nọ, không khỏi nắm chặt tay.
Trong lòng có sự đau đớn không thể kìm nén được, nhưng rất nhanh đã được che giấu. Nay, trước khi hết thảy chân tướng chưa được xác định, hắn chỉ có thể là huynh trưởng của mình.
“Nhanh như vậy đã khỏi bệnh?” Vệ Cẩn tiến lên từng bước, khóa nàng lại, “Xem ra thái y của trẫm y thuật inh.”
Khương Nhiêu cười nói, “Như vậy bệ hạ cần ban thưởng mới phải.”
Chỉ là nụ cười trong chớp mắt kia tựa như lưỡi dao xẹt qua ngực, Vệ Cẩn biết rõ lần này lại đây sẽ không có kết quả gì, nhưng cô gái trước mặt vĩnh viễn vẫn như trước, vẫn khiến đáy lòng hắn không thể ức chế mà nổi lửa.
Thậm chí không để ý đám người Cao Ngôn ở đây, hắn dang cánh tay ôm nàng vào lòng, không nói gì mà đi thẳng vào trong điện.
Khương Nhiêu vẫn vô cùng ngoan ngoãn, đơn giản là vì nàng hiểu rõ tính nết của Vệ Cẩn, phản kháng gì cũng vô dụng.
Khép cửa điện lại, chỉ còn hai người đối diện với nhau, Khương Nhiêu liếc mắt ra ngoài cửa, “Bệ hạ lẽ ra nên chú ý chút, ta là muội muội của ngài, lại là thê tử tương lai của Vũ An Hầu, để người bên ngoài nhìn thấy thì sẽ sinh lời đồn nhảm nhí.”
Vệ Cẩn nhìn nàng, cong khóe môi, “Trẫm yêu thương muội muội như thế, ai dám nhiều lời!”
“Đêm đã khuya, nếu bệ hạ không có chuyện gì thì xin trở về nghỉ ngơi, nếu không, còn có nhiều người xinh đẹp như hoa đang chờ ngài.”
Tâm tình Vệ Cẩn vốn u ám, sau khi nghe thấy những lời này thì chợt thoải mái, nàng rốt cuộc vẫn còn quan tâm đến mình.
Vệ Cẩn vẻ mặt nghiêm túc, nắm vai của nàng, “Chỉ cần một câu của nàng, trẫm sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Khương Nhiêu lại nói, “Ta cảm thấy bệ hạ an bài như thế rất tốt, Vũ An Hầu tuấn tú lịch sự, ta vô cùng mến mộ.”
Vệ Cẩn phá lên cười liên tục, ánh mắt như đao, buông cánh tay xuống, “Trẫm quả nhiên là điên rồ mới chạy tới đây nghe nàng nói nhảm.”
Sự chua xót bất đắc dĩ trong đó, Khương Nhiêu nghe vào trong tai, chấn động trong lòng.
Nàng làm sao không cảm nhận được?
Trong lúc nàng trầm mặc, Vệ Cẩn rốt cuộc cũng rời đi.
Đêm đó Trần Phương nghi đến Hàm Nguyên Điện dâng trà, Hoàng thượng chỉ cho Cao Ngôn nhận lấy rồi bảo nàng ta hồi cung.
Trên đường trở về Hoa Âm Các, Trần Phương nghi suy đoán trong bụng, mình đã làm gì không đúng, chọc Hoàng thượng mất hứng.
Nhưng suy nghĩ liền bình thường trở lại, bởi vì ngày thứ hai, Hoàng thượng đã ban cho nàng một đôi trâm ngọc bích, đủ để trấn an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...