Vu Đào ậm ừ không nói, Khương Nhiêu đưa tay đẩy một cái, “Hoàng hậu và Hoàng thượng ở ngay bên ngoài, chúng ta ra đó nói rõ, nhìn xem cuối cùng Hoàng hậu sẽ che chở đệ đệ bảo bối của nàng ta hay là ngươi!”
Vu Đào vẫn không nghe theo, mạnh miệng nói, “Nô tì không rõ cô cô đang nói gì…”
“Không bằng theo ngươi và tiểu Thế tử Tạ gia gặp nhau ở Thường Xuân Cung, lén đổi thẻ bài, còn nói thêm chuyện liên thủ với Tưởng Anh.”
Huyết sắc trên mặt Vu Đào tức thì biến mất, tái nhợt một mảnh, nàng ta giật giật môi, khó có thể tin nhìn về phía Khương Nhiêu.
“Tố Thanh, đi mời Trương thái y lại đây!” Khương Nhiêu không nhìn nàng ta nữa, Vu Đào rốt cuộc cũng hoảng hồn, quỳ xuống cầu xin tha thứ, “Nô tì biết sai rồi… Cầu cô cô tha mạng…”
“Vu Đào, ngươi phải biết rằng, cái gì Tưởng Anh có thể cho ngươi, ta đều có thể, nhưng những thứ nàng ta làm không được, ta lại có thể…” Khương Nhiêu dịu dàng nói nhỏ nhẹ, lại mang theo ý mê hoặc, “Tỷ như, bây giờ định tội thông dâm, xem Hoàng thượng sẽ đánh chết ngươi ngay tại chỗ thế nào, hay là sắp xếp cho Cung Chính Ti từ từ tra tấn.”
Vu Đào ra sức lắc đầu, lấy thẻ bài trong ngực ra, không ngừng lặp đi lặp lại, “Cầu cô cô tha mạng.”
Khương Nhiêu quay trở về giường, “Đều đã nói rõ ràng, ta sẽ không khiến ngươi khó xử, nhưng nếu giấu giếm chuyện gì, cũng đừng trách ta không niệm tình.”
Vu Đào cân nhắc hồi lâu, “Thật ra là Tạ công tử đã sớm động tâm với cô cô, lần này, nếu có thể dẫn người đến rừng trúc đuôi phượng gặp hắn, hắn sẽ đồng ý chuộc thân cho nô tì.”
“Chuyện này Tưởng Anh cũng biết?”
Vu Đào gật gật đầu, nước mắt trào ra không ngừng.
Khương Nhiêu quở trách một tiếng, “Ngươi quả nhiên là hồ đồ.”
Nhưng trên mặt lại không có nửa phần tức giận, lần này là Tưởng Anh tự mình đưa tới cửa.
—
Trên màn trời có vạn ánh sao, dưới ánh trăng, đó là dạ yến huyên náo ở Lâm Tiên Thai.
Những vị quý phụ như Hoàng hậu và Thế tử phi cùng bày ngọc án, ngăn cách với đám nam tử.
Trên mặt sông Lạc Thủy thả đèn hoa sen, hoà lẫn lửa trại trên bờ.
Hoàng hậu đặc biệt dẫn theo vài nữ quan thượng thực cục lại đây lo liệu nguyên liệu nấu ăn, trên bàn bày những món ăn bằng thịt chim muông và thú rừng thơm nồng ngon miệng, mùi vị khác biệt.
Đào kép dưới đài tấu nhạc rút kiếm múa may, phong thái xinh đẹp.
Vệ Cẩn thử một miếng thịt nai, bên cạnh liền có người dịu dàng dâng một chén rượu, “Mời bệ hạ dùng.”
Hắn nghiêng đầu, gương mặt ôn nhu của Tưởng Anh đập vào mắt. Vệ Cẩn lặng lẽ liếc Hoàng hậu một cái, “Vậy thì ngươi hầu hạ trẫm dùng bữa vậy.”
Trong lòng đã sớm hồi hộp, Tưởng Anh hôm nay đặc biệt mặc một bộ cung trang tinh xảo, trâm cài tóc trên đầu đều mới được chế tạo… Nàng ta lại châm một chén rượu, hai gò má hơi đỏ hồng.
Vệ Cẩn nhìn dung nhanh thanh tú của nàng ta, nhếch miệng uống rượu nhưng vẫn chưa chối từ.
Hoàng hậu một lòng nói chuyện với Thế tử, hình như cũng chưa từng yên lòng như thế.
Tưởng Anh nhẹ nhàng bưng chén rượu lên, đầu ngón tay run rẩy, rắc một chút bột vụn vào trong.
Mỗi lần săn bắn tất nhiên không thể thiếu rượu máu nai, lần này cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là hăng hái quá, Hoàng thượng xưa nay ít khi uống rượu cũng ngoại lệ uống mấy chén, Tưởng Anh hầu hạ ở một bên vô cùng ân cần.
Tạ Uẩn bưng rượu đến kính Vệ Cẩn, nhưng Túy ông say chẳng phải vì rượu (*), mãi đến khi lại gần, cô gái bên cạnh Hoàng thượng ngẩng đầu lên, hắn thất vọng liếc mấy cái.
(*) Tuý ông: tên hiệu của Âu Dương Tu đời Tống, câu “Túy ông say chẳng phải vì rượu” ý nói người uống có dụng ý khác
Vậy mà không phải Khương Nhiêu, dung mạo tuy rằng không kém, nhưng khi so với Khương Nhiêu thì không bằng.
Quen ăn sơn hào hải vị, cháo trắng dưa cải khó mà hạ cơn nghẹn.
Tạ Uẩn phẫn nộ trở về chỗ ngồi, trong đầu bắt đầu tính toán kế hoạch đêm mai, Vu Đào kia vừa rồi nhờ người đến truyền tin, nói là tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Dáng người thướt tha xinh đẹp kia, còn có chiếc cổ trắng nõn, giống như đã ở ngay trước mắt, Tạ Uẩn mượn rượu, kìm lòng không đậu mà mơ tưởng viễn vông.
Tính phóng đãng nổi lên, lại cho người nhắn với Vu Đào, ai ngờ đến khi tiệc rượu tan, Vu Đào kia lại lấy lý do bận chuyện mà không ra, thất hẹn.
Tạ Uẩn hung hăng đánh một quyền vào thân cây, đè xuống dục vọng trong người, chờ đến đêm mai, nhất định phải vui sướng một phen.
Tạ Uẩn bên này bấm bụng trở về tẩm cung, Hoàng thượng uống rượu bên kia cũng được Tưởng Anh dìu đỡ, nhưng chưa về Cửu Hoa Điện, mà là Phù Dung Điện của Hoàng hậu.
Tưởng Anh dùng hết toàn lực đỡ người Vệ Cẩn, hắn làm như say thật, hoàn toàn tựa vào người mình.
Tuy rằng từng bước gian nan, nhưng vui sướng trong lòng Tưởng Anh lúc này đã triệt tiêu hết bao mệt mỏi.
Đặt Vệ Cẩn nằm lên giường xong, nàng ta cẩn thận cởi giày ra, nhẹ nhàng bò lên giường.
Rèm phù dung hạ xuống, nam nhân kia mặc dù đang ngủ nhưng ngũ quan khắc sâu tuấn mỹ, khiến người ta mê muội.
Tưởng Anh vươn tay, khẽ xoa nhẹ ngực hắn, lửa nóng cả đôi bàn tay.
Như thế xem ra, dược hiệu máu nai và Hoa Tử đã có công hiệu…
Bởi vì kiếp trước nàng ta đã là phụ nữ có chồng, rất có kinh nghiệm với việc khuê phòng, không giống Khương Nhiêu vẫn chỉ là một kẻ học việc.
Ngón tay mềm mại giao du trên người, Tưởng Anh nhất định phải thấy được biến hoá trên thân thể Vệ Cẩn.
Nàng ta cởi thẳng ngoại sam, bờ ngực hiện ra, liền cúi xuống phủ lên.
Vừa nghĩ tới chuyện tốt gần xong, nam nhân ngày nhớ đêm mong đã đem tới tay, Tưởng Anh không kìm nén được vui sướng, run rẩy cởi đai lưng của hắn.
Ngay lúc nàng ta cởi ngoại sam được một nửa, khi lồng ngực rắn chắc kia lộ ra, đột nhiên, có một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Tưởng Anh.
“Bệ hạ!” Tưởng Anh kinh hãi, nhưng tay vẫn không lùi về, tóc mây tán loạn, quần áo tuột ra, nàng ta không tin nam nhân đã trúng Thôi Tình Dược của mình lúc này có thể cự tuyệt mình!
Quả nhiên, trong đôi mắt xưa nay lạnh lùng phảng phất chút dục vọng, hơi thở nặng nề của nam nhân kề sát.
Tưởng Anh thuận thế lùi người về sau, cọ cánh tay hắn như có như không, cực kỳ khiêu khích.
Vệ Cẩn dùng một chút lực, đặt nàng ta nằm trên giường, Tưởng Anh rũ mày xuống, ra vẻ ngượng ngùng.
Vệ Cẩn phủ người lên, lạnh lùng nói bên tai nàng ta, “Chỉ bằng vài chén rượu cũng muốn chuốc say trẫm?”
Tưởng Anh vốn đang chìm trong cảnh đẹp, nhưng một câu này lại như chậu nước lạnh, tưới hết ba phần lửa dục của nàng ta. Nàng ta vặn vẹo thân mình, mềm giọng nói, “Nô tì thấy bệ hạ say mới như thế…”
“Trẫm ghét nhất nữ nhân tự ình thông minh ở trước mặt trẫm.” Hắn chợt ném nàng ta qua một bên, kéo quần áo ngồi dậy.
Hàn khí lành lạnh.
Tưởng Anh còn chưa định thần lại, chợt nghe hắn nói không hề có chút tình cảm nào, “Truyền Hoàng hậu vào đây!”
Hoàng hậu thấy canh giờ còn sớm, thấy tình hình có vẻ bất thường.
Lúc nàng vội vàng tiến vào thì thấy cảnh tượng hỗn độn như thế.
Tưởng Anh quần áo xốc xếch quỳ gối trên giường, khẽ nức nở, Vệ Cẩn cũng nhìn mình với vẻ mặt không có biểu tình nào.
Vốn theo kế hoạch, tối nay hai người thật sự cùng đi Vu Sơn, sau đó sáng sớm mai, gạo nấu thành cơm, liền tấn vị cho Tưởng Anh, kiềm chế Khương Nhiêu.
Nhưng hết thảy phát sinh trước mắt đều bất ngờ.
Nhưng Hoàng hậu tuyệt đối không thiếu kiên nhẫn như Tưởng Anh, nàng nhíu mày lại, nghi hoặc nói, “Thần thiếp chẳng qua phải đi sườn điện bưng canh giải rượu đến, Tưởng thượng tẩm sao còn chưa lui ra?”
Vệ Cẩn mắt lạnh nhìn thần thái bình tĩnh của nàng, cười khinh bỉ, “Công hiệu máu nai và Hoa Tử không giống bình thường, trẫm thấy Hoàng hậu thật đúng là đã khổ tâm tính toán.”
Hoàng hậu khó có thể tin nhìn về phía Tưởng Anh, “Bổn cung sớm đã cảnh cáo ngươi chớ có tuỳ ý làm bậy, nay thì hay rồi, dám dùng Hoa Tử với bệ hạ, tuy là vô tâm, nhưng bổn cung cũng không thể biện hộ cho ngươi!”
Tưởng Anh cắn môi quỳ trên mặt đất, lòng đầy khuất nhục, hết lần này tới lần khác Hoàng hậu giả nhân giả nghĩa, đâm dao trong bóng tối.
Mãi đến giờ phút này, nàng ta mới hiểu được, tuồng vui đêm nay là trúng bẫy của Hoàng hậu!
Nếu Hoàng thượng sủng hạnh mình, Hoàng hậu sẽ có thêm một quân cờ. Nếu Hoàng thượng giận dữ, Hoàng hậu liền nhân cơ hội loại bỏ mình.
Đây thật sự là mưu kế một mũi tên trúng hai con chim.
Mình rốt cuộc vẫn cả tin Hoàng hậu…
“Thôi, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.” Vệ Cẩn thấy Hoàng hậu diễn không tệ, vì thế mới cho nàng vài phần mặt mũi.
Tưởng Anh mặc sam vào hành lễ cáo lui, lại nghe Hoàng hậu quát lớn, “Tưởng thượng tẩm hành vi không đứng đắn, xuống làm ti tẩm!”
Tưởng Anh nhịn oan ức xuống, ngoan ngoãn đáp ứng.
Đi ra Phù Dung Điện, nàng ta hung hăng quay đầu lại liếc mắt một cái, lau đi nước mắt, nghĩ tới đêm mai, con hồ ly Hoàng hậu nham hiểm giả dối này còn có thể lên mặt nạt người nữa hay không!
Tên sắc quỷ đệ đệ kia của nàng ta, đúng là lễ vật vô cùng tốt.
“Ngươi cho là chỉ có ngươi biết dùng kế một mũi tên trúng hai con chim sao?” Tưởng Anh cười lạnh vài tiếng, nhanh chóng rời đi.
Hoàng hậu thấy cơn giận của Vệ Cẩn chưa tan, liền nhẹ nhàng bước tới, giúp hắn xoa dịu, “Biểu ca đừng vì việc nhỏ mà bực bội, là thần thiếp không biết dùng người.”
Vệ Cẩn đẩy tay nàng ra, “Trẫm sao trách phạt Hoàng hậu?”
“Cũng đã muộn rồi, biểu ca ở lại chỗ thần thiếp đi.” Lúc này, Hoàng hậu sớm đã không còn nghiêm khắc như vừa rồi nữa, nhưng thật ra trước sau vẫn dịu dàng.
Lưu Ly bỗng nhiên tiến vào bẩm báo, “Khương ngự thị nói là đưa áo choàng của bệ hạ đến đây.”
Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời sa sầm, nhưng Vệ Cẩn lại rất bình tĩnh.
Phong thái điềm đạm, Khương Nhiêu dáng người như liễu, “Nô tì sợ bệ hạ lạnh thân, đưa đồ xong thì sẽ đi ngay, không quấy rầy Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi.”
Vệ Cẩn vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nói với Hoàng hậu, “Hôm nay mệt rồi, Hoàng hậu nghỉ ngơi đi.”
Cho dù không muốn, Hoàng hậu vẫn cung kính đáp lại, trơ mắt nhìn Khương Nhiêu không coi ai vào mắt kéo Hoàng thượng đi.
Lưu Ly kinh hãi run rẩy đóng cửa lại, chỉ nghe tiếng bình sứ vỡ tan tành trong nội thất, thật lâu sau, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Khương Nhiêu ngồi trên loan liễn, rõ ràng cảm thấy động tác của nam nhân bên cạnh rất không đàng hoàng.
Trước đây, tuy rằng Vệ Cẩn có tùy tiện thế nào đi nữa cũng sẽ không làm loạn ở bên ngoài.
“Nô tì nóng trong người, đi xuống hóng gió một chút.” Nàng giữ lấy bàn tay đang thăm dò vào trong vạt áo.
Nhưng sao có thể chống lại khí lực của hắn, rốt cuộc vẫn chui được vào.
Khương Nhiêu vịn hai tay vào thân xe, giữa lúc lắc lư còn bị hắn vân vê nhào nặn, âm thanh nghẹn ngùng cũng nuốt trở về.
Vệ Cẩn khăng khăng làm càn dán tại bên tai, “Trẫm thấy nàng cũng thích mà.”
Một đường theo bên tai đỏ hồng đến cổ, tư thái quyến rũ như vậy, Tưởng Anh há có thể sánh được? Nếm tư vị tuyệt diệu như vầy, Vệ Cẩn nhìn những nữ nhân khác đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Đám người Cao Ngôn dọc theo đường đi giả câm vờ điếc, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thở dốc trong loan liễn truyền đến, cỗ kiệu kẽo kẹt rung động.
Rốt cuộc cũng đến Cửu Hoa Điện, dược tính của Vệ Cẩn xộc lên đầu, hắn ôm Khương Nhiêu quần áo không chỉnh tề đi nhanh vào nội thất.
Vùi ở trong lòng hắn, Khương Nhiêu thẹn đến muốn chui xuống đất, ngoại sam phía dưới đã sớm bị hắn lột sạch, nếu để người ta nhìn thấy, không biết sẽ gây ra bao nhiêu thị phi…
Nam nhân này giống như vẫn chưa dùng hết tinh lực, Khương Nhiêu đã bị hắn giày vò đủ kiểu, quả thật đã muốn mất nửa cái mạng, nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn.
Ôm nàng đặt trên bệ cửa sổ làm một lần nữa…
Mãi đến khi sắc trời mơ hồ ửng dậy, lúc này mới đi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...