Khương Nhiêu suy nghĩ một chút, con đường làm quan lên chức tất nhiên là một chuyện vô cùng tốt, tốt nhất không cần phải đối mặt với Tưởng Anh, ngày ngày chán ghét.
Lại nhìn Vệ Cẩn hình như không giống như là trêu ghẹo, dù sao quân vương không nói đùa.
Nàng gật đầu, cười tươi như hoa, đuôi mắt chu sa cũng chợt lóe, “Nô tì tạ ơn bệ hạ cứu giúp, không biết là ti chức gì?”
Kỳ thật ý tứ của nàng là muốn hỏi Vệ Cẩn sẽ ban cho nàng chức quan gì, điển y lục phẩm, ti y ngũ phẩm, hay là thượng nghi tứ phẩm?
Ai ngờ Vệ Cẩn thản nhiên mở miệng, “Phong làm Mỹ nhân, hầu hạ bên người trẫm.”
Khương Nhiêu lảo đảo, Vệ Cẩn đúng lúc đỡ lấy, chạm vào mềm mại, như ngọc sinh hương.
“Bệ hạ… Ngài nói đùa rồi, Mỹ nhân rất vất vả, nô tì vẫn là thích hợp làm chưởng y không quá vất vả.” Khương Nhiêu cúi đầu xuống, ra sức giữ vẻ thẹn thùng, sau đó rụt người lại.
Nếu nhớ không lầm, lúc ấy khi nàng khổ sở cầu xin hắn, hắn cũng không muốn.
Sao lại đột nhiên liền đổi tính?
Ngẫm lại tất cả những tính toán trước đó, Khương Nhiêu càng nghĩ càng sợ, đúng là ra một thân mồ hôi lạnh, đây chẳng lẽ là dò xét trá hình?
Nhưng lại không biết, Vệ Cẩn lúc này thật sự không hề nghĩ phức tạp, bất quá là xuất phát từ bản năng của một hoàng đế, muốn giữ lấy nữ nhân có thể khiến mình cảm thấy hứng thú mà thôi.
Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nữ nhân trong lòng, bàn tay trở nên lạnh lẽo, sắc mặt Vệ Cẩn dần dần bày ra một vẻ, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Nàng đây là kháng chỉ không tuân?” Vệ Cẩn lạnh mặt, nữ nhân này tại sao không biết tốt xấu như thế, chẳng lẽ trong lòng còn đối với Lăng Bình Vương nhớ mãi không quên?
Trong trí nhớ, nàng cũng không phải là cô gái trong sạch thuần lương như vậy.
Khương Nhiêu vẫn duy trì tư thế nửa tựa vào lòng hắn, chỉ cảm thấy siết chặt quá mức, nàng tuyệt đối không muốn nghĩ lại loại chuyện dê vào miệng cọp này, “Nô tì chẳng qua là năng lực không đủ, không thể đảm nhiệm, bệ hạ vẫn là nên chọn người khác cho thoả đáng.”
Hai tròng mắt muốn nói lại thôi.
Xoa nhẹ tai nàng, ngón tay thô ráp theo vành tai khẽ chạm, từ từ tìm kiếm xuống dưới.
Mãi đến khi chạm vào hột đeo tai trơn bóng xinh xắn màu đỏ nhạt.
Vệ Cẩn lúc này mới cúi người, ghé vào bên tai nói, “Trẫm thấy nàng thật có thể đảm nhiệm, bản lĩnh này chắc chắn so với những người khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Cả người Khương Nhiêu vẫn bất động, nửa bên mặt bị hắn giữ trong tay, đều tê dại không thôi.
Gió càng lúc càng mạnh, ánh trăng lại mờ mờ ảo ảo.
Còn không đợi nàng phản kháng, Vệ Cẩn đã buông ra, không có ý định cho nàng cơ hội mở miệng.
Trăng lạnh đầu cảnh phản phất mùi hương, gió đêm luồng qua hoa vắng vẻ.
Bản lĩnh, tất nhiên là chỉ bản lĩnh thị tẩm.
Ánh mắt trần trụi như vậy, thật làm cho Khương Nhiêu mặc cảm, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, so với Vệ Ly, nói trắng ra thì đẳng cấp của Vệ Cẩn còn cao hơn nhiều…
Khương Nhiêu cười khan vài tiếng, nhất thời cảm thấy lực đạo trên tay tăng thêm mấy phần, bóp nàng phát đau, “Hai người lúc trước thế nào, trẫm không hề tính toán, nay nàng biết rõ vị trí của mình là tốt rồi, cũng không cần học người khác giả vờ làm liệt nữ trinh tiết gì đó.”
Những lời này quả nhiên chọc đến nỗi đau của nàng, ý cười của Khương Nhiêu biến mất, nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, từ lúc đi tới nơi này, nàng đã bị khắc cái tội danh bất trinh, ai cũng chỉ trỏ sau lưng nàng, nhất cử nhất động đều là sai, đều là rắp tâm mưu đồ.
Nhưng đáng sợ nhất, hẳn là chính mình cũng không biết đây có phải sự thật hay không.
“Nếu bệ hạ đã chán ghét nô tì không phải là nữ tử trong sạch như vậy thì cứ dứt khoát mặc kệ đi, cũng không làm bẩn mắt ngài.” Bàn tay ở bên hông chậm rãi buông ra, Khương Nhiêu nói xong, nhất thời còn có chút hối hận, vì sao lại nhất thời kích động như vậy, đã nhịn lâu như thế…
Mà khi nghe thấy câu nói kia của Vệ Cẩn, trong lòng liền vô cùng không thoải mái, đều khó chịu hơn bất cứ thứ gì trước kia.
Cho nên nàng thậm chí không hề cố kỵ người đứng ở trước mặt là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn mà trợn mắt lên, không lùi lại mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vệ Cẩn hiển nhiên không ngờ nàng sẽ phản ứng như thế, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt Khương Nhiêu sáng long lanh tựa như chấm nhỏ trên bầu trời, lay động trong màn đêm, Vệ Cẩn hoảng hốt, thậm chí có chút hoài nghi, đây vẫn là nữ quan mấy lần giao chiến đó sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, hối hận cũng không còn kịp rồi.
Khi Hoàng thượng cao hứng, có lẽ sẽ phóng túng một chút, chỉ khi nào không biết điều mà chọc giận tới ranh giới cuối cùng, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Đúng lúc này, Tạ Doanh Nhu áo trắng nhẹ nhàng xa xa tựa như tiên nữ bước tới, cứu vớt Khương Nhiêu từ trong nước sôi lửa bỏng.
Khương Nhiêu hơi cúi người, trong lời nói còn có ý giận dỗi, “Nô tì trời sinh vốn không nghĩ chuyện ngắm hoa lại phong nhã như vậy, bệ hạ ngài vẫn là nên tìm Tạ tiểu thư nói chuyện gió trăng thôi.”
Tạ Doanh Nhu đứng ở chỗ không gần không xa, hai tay giấu trong tay áo, vẫn duy trì tư thái đoan trang. Nàng tiến lên từng bước, tự nhiên mà cầm lấy áo lông cừu, kiễng mũi chân, thuần thục phủ lên người Vệ Cẩn, “Hoàng thượng đêm khuya ra ngoài đi dạo, đừng để bị phong hàn.”
Tác phong như vậy, thật sự là mẫu mực đế hậu tình thâm.
Dư quang khóe mắt Vệ Cẩn đảo qua, lại thấy bộ dạng Khương Nhiêu chẳng thèm quan tâm, muốn lặng lẽ lui ra.
Tạ Doanh Nhu lại đột nhiên nhìn qua, giống như quở trách mà nói với nàng, “Ngươi thật hồ đồ, cũng không biết nhắc nhở bệ hạ bảo trọng long thể.”
Khương Nhiêu cũng không ngẩng đầu lên, lười tranh cãi, “Đúng vậy, đều là lỗi của nô tì.” Tội danh trên lưng cũng không ít, thêm cái này cũng chả sao.
Ánh mắt lại chuyển qua mai vàng bên tóc nàng, lại nói, “Nhu nhi lo lắng cho thân thể của ngài, sẽ không làm phiền hứng thú của bệ hạ chứ?”
Nếp nhăn trên khóe môi Vệ Cẩn khi cười trước sau vẫn không thay đổi, hắn thuận tay hái một đóa, cài lên bên cạnh cây trâm ngọc bích của nàng, “Sẽ không.”
Khương Nhiêu vẫn giữ thần sắc như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.
“Không bằng Nhu nhi sẽ theo ngài thưởng thức một chút nhé?” Tạ Doanh Nhu thấy trăng tròn như vậy, khó mà có được cơ hội một mình ở chung với Vệ Cẩn.
Có Tạ Doanh Nhu vướng chân ở đây, Khương Nhiêu rốt cuộc cũng có cơ hội thoát thân.
Trên đường trở về, xa xa còn có thể nhìn thấy thân ảnh hai người đối lập nhau trong biển hoa.
Mà cái chuyện hơn hẳn kiêm điệp tình thâm (*) này, hậu cung Chiêu Hòa Đế quả thật có ghi lại. Chiêu Ý Hoàng hậu rất được thánh sủng, khi mới tiến cung đã có một đoạn chiết mai cài tóc dưới trăng như vậy.
(*) kiêm điệp tình thâm: kiêm là một loại chim liền cánh trong truyền thuyết, con trống chỉ có mắt trái, con mái chỉ có mắt phải, hai con hợp lại với nhau mới có thể bay được; điệp là tên cổ của cá thờn bơn, hai con cá dán chặt lại với nhau mới có thể di chuyển; kiêm điệp tình thâm ý nói tình cảm thắm thiết như phu thê
Vừa khéo, còn làm cho Khương Nhiêu may mắn thấy toàn bộ quá trình.
Nhưng, sự thật hình như cũng không tốt đẹp, kiều diễm như trong sách ghi lại.
Nói thẳng ra, thật ra bản thân mình tới trước, nhưng vẫn chưa phát hiện trong sử sách có từ ngữ nào liên quan đến “nữ quan Lục thượng”. Rõ ràng nhóm sử quan đều có một bộ lấy lòng đế hậu.
Vệ Cẩn nhìn gương mặt của Tạ Doanh Nhu, đẹp đẽ không hề có tì vết, hoa này cài trên tóc nàng, dường như hồn nhiên sẵn có, hoa này, không xứng với người như vậy, hiệu quả khác nhau rất lớn.
Nhưng không biết vì sao, hứng thú của hắn mất sạch, Vệ Cẩn xoay người, “Trở về thôi, đêm khuya gió lạnh, biểu muội sớm nghỉ ngơi đi.”
—
Diêu Dao mới từ ti bảo trở về, chỉ thấy Khương Nhiêu đang đưa đầu từ bên ngoài vào, trên đầu còn cài một đóa hoa mai.
Một lần hai lần, nàng vẫn luôn khác người như vậy mới được hay sao?
Mặc dù đang ở ti bảo, nhưng Diêu Dao ấn tượng rất sâu sắc tay nghề thêu thùa của Khương Nhiêu, đối với tài nghệ nữ công, nàng ta rất bội phục Khương Nhiêu. Mỗi khi nghe được có người xì xầm sau lưng, nàng ta luôn nhịn không được mà chỉ điểm cho nàng.
Nhưng, Khương Nhiêu này quả nhiên là hồ đồ ngu xuẩn.
Khương Nhiêu nhìn thấy ánh mắt của Diêu chưởng bảo, liền sờ sờ hoa mai, “Đóa mai vàng này là màu vàng nhạt, không phạm vào tang kỵ.”
Lúc đi lướt qua bên người, Diêu chưởng bảo đột nhiên kéo lấy tay áo nàng, “Ngươi lại đến chỗ nào đi dạo, mới vừa rồi Toàn Cơ của Hàm Nguyên Điện đến tuyên chỉ, Hoàng thượng muốn tìm ngươi qua đó.”
Khương Nhiêu sửng sốt, “Vậy sau đó thì sao?”
Diêu chưởng bảo kéo nàng đến bên cạnh, “Sau đó Tưởng thượng phục thay ngươi đi, còn nghĩ Hoàng thượng muốn mang lễ phục qua.”
Tưởng Anh này tận dụng hết công phu, thật đúng là ngày càng táo tợn!
Khương Nhiêu mặc dù không thèm để ý Vệ Cẩn rốt cuộc là như thế nào, dù sao vừa rồi cũng gặp qua, nhưng đối với chuyện Tưởng Anh làm như thế, thật sự là chán ghét.
Nghe xong nửa câu sau, trên mặt nàng có chút khác thường, “Lễ phục kia của Hoàng thượng…”
Diêu chưởng bảo đang muốn nghe hết, Khương Nhiêu lại đột nhiên dừng, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo, “Không có chuyện gì, coi như là cho nàng ta một cái nhân tình.”
Diêu Dao nửa tin nửa ngờ, “Không biết từ khi nào ngươi lại rộng lượng như vậy.”
Khương Nhiêu cười với Diêu chưởng bảo, “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, về sau nếu cần hỗ trợ thì cứ đến tìm ta.”
Diêu chưởng bảo ở sau lưng thấp giọng hô một câu, “Chẳng qua là chịu không được các nàng trêu đùa ngươi như thế, làm sao ngươi lại như vậy?”
Khương Nhiêu trở lại trong phòng, Trương chưởng y cùng phòng đã đi ngủ, nước trong chậu đã bị Trương Trân Nhi dùng hết, sáng sớm mình vất vả đến cái giếng ở phía tây xách một thùng nước, cũng đã không còn! Hộp son phấn trên bàn trang điểm của mình cũng đã có người động tới.
Rầm một tiếng, Khương Nhiêu ném chậu đồng lên mặt đất, Trương Trân Nhi chợt bật dậy, vén rèm lên, “Ngươi về muộn như vậy thì thôi, trở về còn phách lối như thế cho ai xem, sáng mai bẩm báo với Tưởng thượng phục đi, ta cũng không muốn ở chung một chỗ với ngươi.”
Khương Nhiêu đổ sạch toàn bộ hộp son phấn trên bàn đã bị nàng ta dùng qua, “Nhanh đi bẩm báo đi, tiện thể mang theo tiền hộp son này, đừng có quỵt nợ.”
“Trông ngươi nửa đêm ăn mặc lẳng lơ như vậy, không biết lại đi quyến rũ ai!” Trương Trân Nhi phun một cái, Khương Nhiêu cũng không cãi lại, lập tức đi đến trước giường nàng, vén rèm lên, “Về sau đừng tùy tiện đụng đến đồ của ta.”
“Thật đúng là tự cao, ai thèm chứ!”
Trương Trân Nhi này vẫn luôn bị Khương Nhiêu chèn ép, lúc này có thể trèo lên cây đại thụ Tưởng thượng phục này, cũng vượt qua Ngô ti y, chẳng biết Tưởng Anh này sớm hay muộn cũng phải đi, về sau làm sao còn có thể chú ý nàng ta? Thật sự là dại dột.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nhiêu lại xách thùng nước đến cái giếng ở phía tây, dọc theo đường đi qua chỗ các ti, luôn cố ý hay vô tình thấy một số nhóm nữ quan chỉ trỏ ở sau lưng, còn kèm theo vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
Nàng sờ sờ trên đầu, lại nhìn y phục, cũng không có gì không ổn.
Lại nhìn sang ánh mắt khinh bỉ của các nàng, vẫn là nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó.
Nàng đang chuẩn bị bỏ thùng gỗ vào trong giếng, đột nhiên có hai nữ quan lạ mặt đi tới bên cạnh, hình như là người của ti sức.
Vừa sang đây, liền cậy mạnh đẩy nàng ra, thuận tay thả thùng gỗ xuống.
Hai người tuy là lầm bầm lầu bầu, nhưng giọng nói kia rõ ràng nói cho người ngoài nghe, “Thật không biết thượng phục cục chúng ta sao lại có người không biết xấu hổ như vậy, tang kỳ của Tiên hoàng còn chưa qua, cái bản tính dụ dỗ kia lại tái phát, suốt đêm đến Hi Hoa Đình câu dẫn Hoàng thượng, thế mà nàng ta còn có thể làm được.”
Một nữ quan khác liếc nhìn Khương Nhiêu, “Chỉ tiếc, sau có tiểu thư Tạ gia lại đây, mới biết bệ hạ đang đợi nương nương tương lai, có người còn tự mình đa tình, thật cười chết người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...