Dưới cơn kinh hãi hoảng hốt, nàng vẫn vờ như không nghe thấy, nở nụ cười khách sáo, đứng thẳng không nói gì.
Nhưng trong phút chốc cũng đã kết luận, ông trời quả thật không tác thành chuyện tốt, đúng là Nhị muội Khương Anh âm hồn bất tán, vậy mà cũng thật sự đuổi tới…
Tưởng thượng phục cẩn thận quan sát, dường như cũng không nhìn ra sự khác thường như trong dự đoán. Nàng ta không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ chỉ là có tướng mạo tương tự thôi sao?
Trưởng tỷ của nàng ta cả đời bị bỏ rơi, đã sớm bệnh chết, không thể đến chỗ này.
Khương Anh và Trương Tuấn Chi thành thân không bao lâu, sau một lần sẩy chân té ngựa, không ngờ lại đến Tưởng phủ của Lại bộ Thượng thư, thân là tiểu thư con vợ cả của Tưởng gia.
Nàng ta nằm mơ giữa ban ngày cũng phải cười tỉnh, xuất thân và tiền đồ hiện giờ tốt hơn kiếp trước rất nhiều, lúc trước bất luận nàng ta nói như thế nào, cũng chỉ có thể in lại ấn tượng là con thiếp thất. Nhưng bây giờ không giống thế, xuất thân tướng mạo song toàn, sau này càng có thể lên ngôi vị phi tần, tiền đồ không giới hạn.
Trương Tuấn Chi cho dù tốt, nhưng so sánh với Vệ Cẩn thì chỉ như bùn nhão!
Trước khi vào cung, nàng thường theo phụ thân yết kiến ngự giá, may mắn có thể thấy long nhan, người nọ ngồi trên long ỷ phong thái độc nhất vô nhị, sau đó thường xuyên xuất hiện ở trong mộng.
Nam nhân tôn quý cao sang như vậy, mới là lương phối nàng ta tha thiết ước mơ.
Thu hồi lại tâm tư, Tưởng thượng phục vẫn lo lắng, nàng ta đặc biệt tìm một bộ áo lông kim tước có chỗ rách của Tịnh Thái hậu, nói cần dùng gấp, cho Khương Nhiêu đến may vá tại chỗ.
Tài thêu thùa trước đây của Khương Nhiêu rất tốt, bất luận nàng ta luyện tập thế nào cũng không sánh kịp.
Khương Nhiêu một mực cung kính nhận lấy, thoáng tự giễu vài câu, sau đó nghiêm túc vá lại.
Tưởng thượng phục trước sau vẫn ở một bên lặng lẽ quan sát, nhưng càng nhìn càng không giống, cái vị tỷ tỷ ma ốm kia, tướng mạo đúng là cực đẹp, chỉ tiếc, trời sinh ốm yếu, nói năng dè dặt, hao tổn hết vài phần mỹ mạo.
Lúc ấy khi Trương Tuấn Chi định chuyện chung thân với mình, nói đúng là Khương Nhiêu kia chất phác không thú vị, không hiểu tình cảm.
Nhưng Khương Nhiêu trước mặt, linh khí bức người, lúc nhăn mày cười như ẩn như hiện, mị khí lượn lờ. Tuy thiếu một phần đoan trang, nhưng càng thêm ý vị.
Tưởng Anh kết luận trong lòng, nàng sẽ không là tỷ tỷ ma ốm của mình.
Nhưng phát hiện này lại khiến nàng ta càng thêm lo lắng, nếu là tỷ tỷ kiếp trước, như vậy tất nhiên là không hề có uy hiếp, nhưng nếu là Khương chưởng y quyến rũ câu người, không đảm bảo ngày sau sẽ không leo lên long sủng.
Hơn nữa trước khi vào cung, nàng ta có nghe nói đến chuyện tuẫn táng phi tần, Khương chưởng y này là nữ quan duy nhất được Hoàng thượng giữ lại, không thể nào biết được nguyên nhân trong đó.
Khương Nhiêu bên này cũng không nhàn rỗi, nàng biết rõ tính nết Nhị muội, lúc nào cũng biểu hiện giả dối, nhiễu loạn tai mắt.
Khương Anh tuy rằng giỏi lung lạc lòng người, nhưng nàng ta tính tình đa nghi, thư văn cũng không tinh thông, giao thiệp cũng khá tốt, một khi đi sâu vào, sẽ lộ ra bao nhiêu sơ hở.
Vá được một nửa, Khương Nhiêu làm như mệt mỏi, nhẹ nhàng nắm cổ tay xoay qua xoay lại, tư thái kia cũng là sự mềm mại hồn nhiên sẵn có. Nàng cố ý liếc mắt về phía Tưởng Anh, kéo dài thời gian, ngồi đấy hơn một canh giờ.
Tưởng thượng phục ra vẻ đoan trang, không thể tức giận, đợi Khương Nhiêu vá xong thì hai chân mệt mỏi tê dại.
Giống như trong dự đoán, kỹ thuật thêu không phải từ tay tỷ tỷ.
“Vá như vậy là được rồi, Khương chưởng y xuống trước đi.” Tưởng Anh vẻ mặt hoà nhã, Khương Nhiêu liền hỏi, “Mới vừa rồi khi vào điện, hình như nghe cô cô gọi một tiếng Uyển Uyển?” (*)
(*) Quán Quán (绾绾) và Uyển Uyển (婉婉) đều đọc là wǎnwǎn
Nụ cười Tưởng Anh cong lên, “Chẳng qua là tên một con vẹt ta mang tới, không biết bay đi đâu rồi. Nếu Khương chưởng y nhìn thấy thì làm phiền thay ta bắt trở về.”
“Đó là tất nhiên, lễ phục còn thiếu bốn bộ, ngày mai làm xong sẽ đưa tới cho thượng phục cô cô.”
Tưởng Anh không có hứng thú với mấy thứ này, liền chối từ nói, “Giao cho Ngô ti y là được rồi.”
Khương Nhiêu cúi người, một mình Tưởng Anh ngồi một lát, vẻ mặt nhẹ nhàng khéo léo mới vừa rồi dần dần biến mất, nàng ta tự châm chén trà lài uống vào.
Dời mắt nhìn về phía bộ áo lông kim tước tinh xảo trên giường, thầm nhớ Khương chưởng y này vào trong lòng.
Vua mới đăng cơ, trăm nghiệp đều sửa lại, chính sự phức tạp.
Trong Hàm Nguyên Điện, Vệ Cẩn liên tục mấy ngày chưa hề rời án.
Nhưng thật ra Tịnh Thái hậu mỗi ngày đều sai người đến mời hắn sang Vũ Hợp Cung, ngoài mặt là khuyên hắn bảo trọng long thể, nhưng lại ngầm nhắc nhở hắn, sớm ngày nạp Tạ Doanh Nhu vào hậu cung, hậu vị không thể bỏ trống.
Vệ Cẩn nhìn ở trong mắt, nhưng trước sau vẫn ung dung thản nhiên, tùy ý các nàng tự mình đoán chừng.
Đối đãi nữ nhân, kiêu mà không phóng túng, sủng mà không yêu, đây là nguyên tắc hắn nhất quán làm theo. Bất luận là cơ thiếp trong vương phủ ngày trước, hay là biểu muội sắp cưới, hoặc là đám mỹ nhân sau này không ngừng nạp vào hậu cung.
Nữ tử có mỹ mạo có tài nghệ, nam nhân đều sẽ động tâm, hắn tất nhiên không ngoại lệ. Nuôi một đám kiều hoa đặt ở trong vườn, vẫn có thể xem như là một chuyện vui.
Phi tần tranh đấu, hắn từ nhỏ đã gặp qua rất nhiều, chỉ cần không đi quá giới hạn, mặc các nàng ồn ào cũng không sao, chỉ cần còn một chút giá trị lợi dụng, hắn sẽ không bỏ qua. Dù sao có đôi khi thu nhận một nữ tử, có thể có tác dụng như thiên quân vạn mã, cớ sao mà không làm?
Lại bộ Thượng thư Tưởng Hành Văn chính là một trong số đó, người này cương trực công chính, là lương thần quyền quý Chính Đức Đế coi trọng lúc sinh tiền, nhưng ông ta lại cùng phe với Vệ Ly.
Vì thế, Vệ Cẩn đặc biệt phá lệ, bổ nhiệm nữ nhi của Tưởng Hành Văn Tưởng Anh vào cung, gia phong chức cao, đợi tang kỳ qua rồi sẽ ột danh phận không tệ, xoa dịu Tưởng thị.
Tạ Doanh Nhu một thân váy xanh lơ, vây quanh cổ áo là vòng lông cáo bạc, càng thêm tươi đẹp động lòng người, mắt ngậm nước mùa thu nhìn Vệ Cẩn mặc bộ huyền y anh khí bức người đang ngồi trên ghế. Hoa văn rồng uốn lượn trên áo bào như ẩn như hiện, lại tăng thêm mấy phần nghiêm nghị kính sợ.
Vệ Cẩn liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng dâng nước trà, Vệ Cẩn nhận lấy nhấp một ngụm, “Mẫu hậu cứ yên tâm.”
Tịnh Thái hậu gật gật đầu, liền hỏi, “Tang lễ Tiên hoàng cũng sắp tới, nữ quan thượng phục cục đến Vũ Hợp Cung xin chỉ thị, ai gia bảo các nàng dựa theo phẩm cấp nhị phẩm, thay Nhu nhi thêu hoa văn lễ phục, hoàng nhi con sẽ không oán ai gia một mình làm chủ chứ?”
Vệ Cẩn thản nhiên cười đáp, “Vậy thì làm phiền mẫu hậu đã vất vả, đợi hậu cung sắc phong xong chính là lúc người được hưởng phúc.”
Tịnh Thái hậu dung mạo đoan trang, cầm lấy lư, “Hoàng thượng mang Bạch thị và Liễu thị từ vương phủ đến, định như thế nào?”
Tay Tạ Doanh Nhu dâng trà khẽ động, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ dịu dàng nên có.
Ngón tay dài của Vệ Cẩn gõ lên trên bàn, “Bạch thị hầu hạ trẫm rất nhiều năm, tận tâm hết sức, trẫm tính phong nàng làm Dung hoa, mà Liễu thị tuy rằng xuất thân không cao, nhưng cũng sinh cho trẫm một vị đế cơ, cũng nên phong ột chút, vừa lúc hỏi ý mẫu hậu xem sao.”
“Ai gia không còn hữu dụng nữa, hay là Hoàng thượng tự mình định đoạt,” Nói xong, bà liếc mắt về phía Tạ Doanh Nhu, “Không bằng cũng hỏi ý Nhu nhi một phen.”
Vệ Cẩn gật đầu, biết thời biết thế, vừa lúc cũng muốn thăm dò ý tứ của nàng, “Sớm muộn gì biểu muội cũng sẽ thay trẫm quản lý hậu cung, có thể nói nghe một chút.”
Tạ Doanh Nhu sớm đã tính sẵn trong lòng, chần chữ mãi, rốt cuộc cũng mở miệng, “Liễu thị hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, so với Bạch thị nên cao hơn một chút, phong cho vị Tần cũng tốt.”
Vệ Cẩn nghe xong, để bày tỏ sự tán thưởng mà vuốt ve lưng nàng, “Trẫm còn có chính vụ, không thể dùng bữa với mẫu hậu.”
Tạ Doanh Nhu đang muốn đứng dậy đưa tiễn, ngoài điện thông báo, Tưởng thượng phục và Ngô ti y của thượng phục cục đến Vũ Hợp Cung đưa lễ phục.
Vừa hay, Tưởng Anh thật khéo gặp được Hoàng thượng.
Kỳ thật, nàng ta tới đây đã nhiều ngày, sớm đã tìm hiểu hành tung của Hoàng thượng, nhìn như lơ đãng gặp phải, nhưng thật sự là trù tính đã lâu.
Tưởng Anh mặc quan phục đỏ ẩn, bên ngoài khoác áo trắng thuần, bước đi nhẹ nhàng.
Đầu tiên là cung kính thỉnh an Tịnh Thái hậu, sau đó chuyển tầm mắt, vội vàng cúi người với Vệ Cẩn, “Nô tì không biết bệ hạ ở đây…”
Tạ Doanh Nhu vốn đang che giấu sắc mặt vô cùng tốt, sau khi nhìn thấy Tưởng Anh thì không khỏi thay đổi.
Nếu nói Bạch thị và Liễu thị kia không hề có uy hiếp với mình, như vậy cô gái trước mắt này, bất luận là tướng mạo hay là xuất thân đều vô cùng bất lợi với mình.
Nhìn kỹ lại, cũng có một chút kinh hãi.
Vệ Cẩn cẩn thận nhớ lại, tháng trước quả thật cho phép nữ nhi Tưởng gia vào cung làm nữ quan, rốt cuộc có phải cô gái trước mắt hay không, không nhớ rõ bộ dạng thế nào.
Vì thế hắn tiến lên từng bước, “Ngươi là nữ nhi của Tưởng Thượng thư?”
“Bẩm bệ hạ, gia phụ đúng là Tưởng Hành Văn.” Tưởng Anh mở miệng, ngữ điệu mềm mại dịu dàng, khiến Vệ Cẩn vốn không để trong lòng không khỏi liếc nhìn một cái.
Vừa nhìn thấy, hắn lại cảm thấy hết sức quen thuộc.
Không biết từ đâu hiện lên một gương mặt quyến rũ khác, trong ánh mắt hai người các nàng quả thật có vài phần tương tự, nhưng hành vi cử chỉ lại rất khác biệt.
Nữ nhi của Tưởng Hành Văn thì rất ngoan thuận, mà nữ quan không biết trời cao đất dày kia thì mười phần lớn mật. Mà không chỉ lớn mật, lại còn là người của Vệ Ly.
Lúc trước đoạt vị thành công, cũng là có một phần công lao của nàng, lúc này vẫn chưa đuổi nàng ra khỏi cung, mà là tùy ý để lại giữ chức ở Lục thượng.
Chính sự lu bù lên, liền để qua sau đầu, thoáng cái đã hơn một tháng, chưa từng thấy động tĩnh của nàng.
Vệ Cẩn xưa nay vẫn thế, không có bất kỳ nữ nhân nào ở trong lòng hắn, đối với nữ tử có thể xem trọng chuyện trên triều, chừng mực cũng tăng thêm mức độ.
Tạ Doanh Nhu và Tịnh Thái hậu đều bài xích Tưởng Anh, nhưng xem ra Hoàng thượng có phần vừa ý. Lại không biết, trong lòng Vệ Cẩn lúc này là một nữ nhân khác.
Tưởng Anh thấy Hoàng thượng hòa nhã như thế, lại tính trước kỹ càng, “Lễ phục của bệ hạ đã làm xong rồi, chốc nữa nô tì sẽ đưa đến Hàm Nguyên Điện cho ngài.”
Nếu nói Tạ Doanh Nhu là danh môn khuê tú đoan trang, Tưởng Anh kia lại làm cho người ta cảm giác là một cô gái nhỏ, không phải lấy xuất thân mà nói.
Thấy Vệ Cẩn không nói gì, Tịnh Thái hậu lại lên tiếng, “Không nhọc Tưởng thượng phục chạy qua chạy lại, để Vương thượng nghi mang qua là được.”
Tạ Doanh Nhu cúi đầu, nhìn thấy lễ phục trên cánh tay phải hoa văn phượng hoàng màu đen hết sức tinh xảo, thêu trên lụa là tuyết trắng nhưng còn thanh lịch hơn hoa phục ba phần. Nàng liền chuyển đề tài, không để ý Tưởng thị kia nữa, “Cô cô người xem, tài thêu của ti y càng ngày càng tiến bộ.”
Tịnh Thái hậu nhận lấy xem, cũng tán thưởng, “Ti y các ngươi còn có nữ quan khéo léo như vậy, hôm khác hãy để nàng tới chỗ ai gia thêu một cái đai lưng.”
Ngô ti y liền đáp, “Đây đúng là tay nghề của Khương chưởng y, nếu Thái hậu nương nương thích, ti y bất cứ lúc nào cũng có thể cho gọi.”
Thái hậu thầm nghĩ Ngô ti y này là một người rất có nhãn lực, so với Tưởng thượng phục thì cứng cỏi hơn rất nhiều, sau này có thể đề bạt chút.
Nhưng lại nghe Hoàng thượng đột nhiên hỏi một câu, “Khương chưởng y này chính là Khương Nhiêu?”
Ngô ti y thật thà đáp, “Bẩm bệ hạ, đúng vậy.”
Vệ Cẩn hơi cong khóe môi, thuận miệng nói, “Không thể ngờ được nàng ta còn có bản lĩnh này. ”
Nói xong, hắn sải bước ra ngoài điện, để lại các cô gái theo đuổi tâm tư của mình.
Mà Khương Nhiêu này không thể nghi ngờ là một cục đá đâm đầu xuống hồ, khuấy động bọt sóng.
Tịnh Thái hậu bởi vì nàng cực kỳ giống Công chúa Đại Yến Y Tự tiền triều Tiên hoàng nhớ thương cả đời mà vẫn thấy nàng không vừa mắt, không ngờ rằng, Hoàng thượng vừa đăng cơ liền tha tội cho nàng, còn giữ lại trong cung, may mà không phong làm phi tần, nếu không bà nhất định là không thể dễ dàng tha thứ.
Tạ Doanh Nhu tâm tư tinh tế, Hoàng thượng mấy lần nhắc tới Khương Nhiêu thì ngữ khí lúc nào cũng tế nhị, dựa vào trực giác nữ nhân, Khương Nhiêu này tuyệt đối sẽ không là một nữ quan đơn giản như vậy.
Tưởng Anh lại khó nhịn, kiếp trước lúc nào cũng bị trưởng tỷ Khương Nhiêu áp chế, vất vả làm việc như thế, lại bị Khương chưởng y giống hệt trưởng tỷ này liên tiếp đoạt lấy danh tiếng.
Lại nói Vệ Cẩn từ lúc đi ra khỏi Vũ Hợp Cung thì càng thêm nhớ kỹ hoa văn tinh xảo trên lễ phục kia, sau đó không ngừng nhớ tới đôi mắt hoa đào câu người của Khương Nhiêu.
Lúc ấy hoàng quyền tranh đoạt, không có bao nhiêu tâm tư dư thừa, bây giờ đột nhiên trở về chỗ cũ, có lẽ nàng quả thật không tệ, chắc là sẽ không kém cỏi như Bạch thị lấy kiều mị làm niềm vui.
Tuy rằng nàng trời sinh phóng đãng, nhưng nay Vệ Ly đã hết hy vọng, nàng cũng không thể gây sóng gió.
Trở lại Hàm Nguyên Điện, hắn cầm lấy sổ con nhìn một lát, bỗng nhiên nói với đại cung nữ Toàn Cơ đứng hầu hạ bên cạnh, “Một hồi đi qua Hoa Chương Cung, truyền Khương chưởng y của ti y lại đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...