Rốt cuộc cũng là con nít, chưa tới một tuần, Tiêu Mỹ Nhân lại vui vẻ như xưa. Mới đầu bé không cảm thấy gì, vẫn như cũ vui đùa rong chơi, nhưng một tháng sau, Mỹ Nhân cảm giác được cái gì đó không bình thường, một buổi xế chiều, bé chui vào lòng Hạ Linh Doanh, cuộn mình lại.
"Mẹ, Đại Tiêu đâu?"
"Sao vậy? Đang là giờ làm mà, mẹ Tiêu đang đi làm a."
Gần đây Hạ Linh Doanh cố ý giảm bớt thời gian dành cho công việc, mỗi ngày đều giành rất nhiều thời gian ở cùng Mỹ Nhân, Mỹ Nhân mới đầu còn thật vui vẻ, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện từ khi mẹ Hạ có thời gian ở nhà cùng mình, tựa hồ như công việc của Đại Tiêu đã ngập đầu lên rồi. Tiêu Mỹ Nhân không nói lời nào, từ trong lòng Hạ Linh Doanh chui ra, bé cầm gấu bông Đại Tiêu mua cho mình bên cạnh ghế sô pha, quẹt quẹt gấu vào miệng.
"Làm sao vậy, Mỹ Nhân? Nhớ Đại Tiêu rồi sao?"
Hạ Linh Doanh buồn cười nhìn Tiêu Mỹ Nhân
"Trước đây không phải có người nói không muốn làm con của nàng sao?"
Tiêu Mỹ Nhân không lên tiếng, quẹt miệng cúi đầu, rất là không vui.
"Được rồi."
Hạ Linh Doanh nhéo nhéo khuôn mặt ục ịch của con gái
"Hôm nay là ngày giỗ của bà Từ, Đại Tiêu đi nghĩa trang bái tế bà bà rồi, con còn quá nhỏ, vẫn chưa thể đến đó, một hồi nữa Đại Tiêu sẽ trở lại, được chưa?"
"Bà Từ sao?"
Mỹ Nhân ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh, tuy rằng vẫn chưa bao giờ nàng được thấy người bà này, nhưng nghe Mẹ nói như vậy khiến bé rất thích người bà này, nếu bà bà còn sống, nhất định sẽ đối đãi với bé rất tốt, không để Đại Tiêu khi dễ như bây giờ.
"Ừh."
Hạ Linh Doanh đứng dậy nhìn đồng hồ đeo tay một cái lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ này Tiêu Mạc Ngôn đã sắp trở về.
Quả nhiên không đến năm phút sau, trong sân liền truyền đến tiếng động cơ, Tiêu Mỹ Nhân nghe được, lập tức từ trên salon bò xuống.
Tiêu Mạc Ngôn vừa mở cửa ra, Tiêu Mỹ Nhân liền ôm lấy bắp đùi của nàng
"Đại Tiêu."
Cái mặt béo tròn xinh xinh ngẩng lên nhìn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong đôi mắt bồ đào của Tiêu Mỹ Nhân nay đã ngấn nước mắt, còn mang theo một tia ủy khuất. Tiêu Mạc Ngôn liền vội vàng khom lưng ôm lấy con, hôn lên khuôn mặt bánh bao
"Làm sao vậy, ai dám khi dễ Mỹ Nhân nhà chúng ta?"
"Còn không phải vì nhớ Tiêu sao, vừa rồi còn hỏi em ầm ỹ kìa."
Hạ Linh Doanh nhận lấy túi đồ trong tay Tiêu Mạc Ngôn
"Như thế nào rồi?"
Tiêu Mạc Ngôn nhẹ gật đầu, lại hôn một chút lên mặt Mỹ Nhân
"Khá tốt, tôi đi thăm bà Từ, không phải bụng của em vẫn không có động tĩnh gì sao, tôi cùng bà hàn huyên một chút, sẵn tiện nhờ vả bà Từ giúp đỡ một chút, nếu thật sự không được, bà đầu thai vào bụng em cũng được, tôi không ngại."
"Không đứng đắn."
Hạ Linh Doanh giận dữ liếc người đối diện, Tiêu Mỹ Nhân trợn tròn mắt nhìn Hạ Linh Doanh
"Mẹ, bụng mẹ bị làm sao vậy?"
"Mỹ Nhân lại đây, Đại Tiêu mới về, con đừng bắt Đại Tiêu bế mệt."
Hạ Linh Doanh không trả lời trực tiếp, Tiêu Mỹ Nhân cũng rất nghe lời, vươn tay đi tới chỗ Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh bất đắc dĩ cười cười, ôm lấy
"Thánh Hoàng giải quyết sao rồi?"
"À, tôi đã an bài mọi thứ, bận rộn như vậy cũng do chuyện này, tôi cũng phân chia quyền hành hết rồi, coi như cũng được đi, tuy rằng mới bắt đầu có chút khó khăn, nhưng tốt xấu gì cũng có chi viện a."
Tiêu Mạc Ngôn nhìn về phía Hạ Linh Doanh, từ lần Mỹ Nhân sinh bệnh rồi sau khi kết thúc chiến tranh lạnh, hai người đều rất nhượng bộ đối phương.
Hạ Linh Doanh đã dần giảm bớt số lượng phim nhận hàng năm, một năm chỉ làm một bộ và phải trong sáng, không quan tâm là đạo diễn hay phó đạo diễn. Tiêu Mạc Ngôn cũng đồng ý không ôm đồm mọi thứ nữa, chủ yếu là nàng đã yên lòng vì lần này Nhan Sinh rút cuộc cũng chịu nhượng bộ rồi, Nhan Tư Tư đã lên thay thế vị trí của hắn, thủ hạ này của Tiêu Mạc Ngôn đã được tôi luyện trong những năm này, Nhan Tư Tư sớm đã không còn là cô nương trẻ tuổi nữa, tuy rằng còn cần rèn luyện, nhưng vùng phía Nam cuối cùng cũng đi vào quĩ đạo.
Hạ Linh Doanh nhìn nàng cười như không cười
"A? Tiêu tổng đã già mà mị lực vẫn không giảm, vẫn còn có chi viện nữa sao?"
"Này, Mỹ Nhân, mau tới nhìn mẹ con đi, lại ghen đây này."
Tiêu Mạc Ngôn kéo Tiêu Mỹ Nhân ra, Tiêu Mỹ Nhân bĩu môi, nàng học Tiêu Mạc Ngôn vẻ mặt lúc vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình
"Đó là chuyện của người lớn, con là con nít, không thể biết quá nhiều, lớn lên hẵn hay."
Tiêu Mỹ Nhân từ nhỏ đã được Tiêu Mạc Ngôn bồi dưỡng lòng yêu cái đẹp, con gái của nàng về sau phải là một đại mỹ nữ, đây là ước mơ mà Tiêu Mạc Ngôn hằng hướng tới, lời nói của Mỹ Nhân tuy ác độc và tư duy càng ngày càng đi lệch, nhưng ít ra vẫn chưa ra khỏi dự tính của Tiêu Mạc Ngôn.
"Được rồi, ăn cơm đi."
Hạ Linh Doanh bất đắc dĩ nở nụ cười, một lớn một nhỏ, không thấy mặt thì nhớ, vừa thấy mặt đã đối chọi qua lại không ngừng, Tiêu Mạc Ngôn đúng thật là người mẹ tốt, cho Mỹ Nhân quyền dân chủ đầy đủ, bởi vậy chuyện gì Mỹ Nhân cũng lôi ra nói được. Lúc ăn cơm, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy vẻ xanh xao của con gái, liền mở lời dặn dò
"Ăn hải sản ít một chút, đừng quên lần trước sinh bệnh nha."
"Lại bắt đầu giáo dục công dân."
Tiêu Mỹ Nhân bắt đầu ghét Đại Tiêu rồi, Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt, Hạ Linh Doanh vui vẻ nhìn hai người kia "hòa thuận", cầm đôi đũa, nàng vừa muốn gắp cho Mỹ Nhân thêm một khối thịt kho tàu nữa, thì lông mi nhíu lại một cái, nàng vội vàng bịt miệng.
"Làm sao vậy?"
Tiêu Mạc Ngôn giật mình, nàng vừa nói Mỹ Nhân xong, không phải là tới lượt phu nhân chứ?
Hạ Linh Doanh lắc đầu không nói lời nào, từng đợt buồn nôn kéo đến, nàng đẩy ghế ra, chạy vào WC, Tiêu Mạc Ngôn tranh thủ vào theo, Hạ Linh Doanh nửa ngồi nửa quỳ đang nôn ọe liên tục, Tiêu Mạc Ngôn vuốt lưng của nàng, nhíu mày
"Đi bệnh viện khám thôi, không phải em ăn phải đồ ôi chứ?"
Hạ Linh Doanh lắc đầu, biểu tình có chút thống khổ
"Không có gì, mới nảy còn tốt mà, không biết tại sao lại vậy, có thể là do quá dầu mỡ."
Giằng co một hồi, Hạ Linh Doanh đánh răng súc miệng rồi mới từ WC đi ra, Tiêu Mỹ Nhân ngồi ở trên ghế, vui vẻ nhìn nàng
"Mỹ Nhân, con mới nhặt được vàng sao? Mẹ con khó chịu vậy, con lại có thể cười vui vẻ như vậy sao?"
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, đứa nhỏ này sao lại không biết đau lòng vậy. Hạ Linh Doanh véo yêu Tiêu Mạc Ngôn một cái
"Tiêu đừng có giận cá chém thớt."
Tiêu Mạc Ngôn hừ một tiếng, cái này sao có thể là giận cá chém thớt, cái này rõ ràng là đang dạy con từ thuở còn thơ mà.
"Mẹ, mẹ có phải sắp sinh em cho con rồi không?"
Tiêu Mỹ Nhân vốn không để ý tới Đại Tiêu, bé chỉ nhìn chằm chằm vào bụng Hạ Linh Doanh, đôi mắt vui sướng.
Thân thể Hạ Linh Doanh cứng đờ, giật giật mình, như diễn động tác quay chậm nhìn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cũng sững sờ, bất khả tư nghị nhìn nàng.
"Bà đã đến..."
Tiêu Mỹ Nhân vừa nhìn hai người như vậy bắt đầu vỗ tay
"Nhất định là thế, không phải Đại Tiêu đã nói rồi sao? Để cho bà Từ đầu thai trong bụng mẹ, Đại Tiêu không phải hôm nay đi thăm bà Từ sao? Nhất định là bà Từ nghe hiểu được rồi, thật tốt Đại Tiêu, Mẹ, hai người không phải luôn nhớ bà Từ sao, bà bà đến rồi."
"Bà đã đến..."
Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy lành lạnh phía sau, liếc nhìn Tiêu Mỹ Nhân, nàng ổn định lại tinh thần, nhìn về phía Hạ Linh Doanh
"Phu nhân, buổi sáng em có thử chưa?"
Hạ Linh Doanh lắc đầu, trong tâm mang theo một tia bất ổn, nói chuyện có chút hoảng hốt
"Vậy em đi thử một chút."
"Òh, nhanh lên!"
Tiêu Mạc Ngôn thúc giục, Hạ Linh Doanh gật đầu một lần nữa rồi đi, chờ Hạ Linh Doanh thử thai, Tiêu Mạc Ngôn tranh thủ thời gian đi thắp cho Má Từ một nén nhang.
"Ai ôi!!!! Nè, lão thái thái sẽ không thật sự làm như vậy chứ, tôi chỉ khách khí với người một chút thôi mà, người cũng không thể vừa mời đã tới, phải hiểu được thế nào là vui đùa dả lả, thế nào là thật lòng chứ, thân thể kia của phu nhân sẽ không chịu được sự dày vò của người đâu, tôi là muốn nàng hết hi vọng, người ngàn vạn lần đừng khiến ta lo lắng."
Tiêu Mạc Ngôn vừa lải nhải vừa than thở, Tiêu Mỹ Nhân đứng ở một bên làm trò vui, bé cầm lấy cái khăn tay nhỏ lau mũi của mình, ở trên không trung hất lên hất xuống, vẫy qua vẫy lại, vui vẻ tạo dáng Thiên Nữ Tản Hoa.
"A, mình có em rồi."
Bé lại hất khăn lên, nhún nhảy, hướng Tiêu Mạc Ngôn nháy mắt cười cười
"A, một nhà đoàn tụ."
Tiêu Mạc Ngôn xoay người hung hăng nhìn nhìn Tiêu Mỹ Nhân, thật muốn đem miệng con nhóc này quấn băng keo.
Lúc này, Hạ Linh Doanh từ toa lét đi ra, nét mặt của nàng rất kì quái, mắt nhìn chăm chăm vào Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nhìn có chút khẩn trương
"Thế nào phu nhân?"
"Mẹ, như thế nào rồi?"
Tiêu Mỹ Nhân cũng bu lại hóng chuyện, Hạ Linh Doanh không nói gì, mấp máy môi ngẩng đầu nhìn ảnh của Má Từ.
"Ai nha, đến cùng làm sao vậy a, phu nhân, sao em không nói câu nào, sốt ruột chết ta rồi!"
Tiêu tổng không giữ nổi bình tĩnh, sốt ruột nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh thò tay đồng thời ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn cùng Tiêu Mỹ Nhân, nàng nhìn ảnh bà Từ chậm rãi nói
"Tiêu, em nghĩ -- sợ là để cho Mỹ Nhân nói trúng rồi, chúng ta có thể một nhà đoàn tụ."
Tiêu Mạc Ngôn:!!!
Tiêu Mỹ Nhân: (^○^)/
=Hoàn=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...