Quy Tắc Cuộc Chơi


Lộ Vãn An bị câu nói của Tô Minh Nguyệt làm cho ngây ngẩn cả người, cô ngốc ngốc hỏi lại, "Hả? Cô vừa nói gì?"
Tô Minh Nguyệt thở dài, cô cũng không nghĩ đến việc sẽ được đồng ý, bất đắc dĩ mà cười cười, "Không có gì...Tôi đưa em đi nhé...Rời khỏi nơi này."
Dừng một chút, cô lại nói thêm, "Em cứ yên tâm, tôi không bao giờ lừa gạt em đâu, đi với tôi nhé...Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Thật sự lúc này trong lòng Lộ Vãn An có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn ra được sự gấp gáp trong lời nói của Tô Minh Nguyệt, cô đành phải nuốt lại điều mình muốn hỏi vào trong.

Cô ngẩn ra một chút, rồi nhẹ nhàng đáp lại, "Được, tôi đi theo cô."
Lúc này Tô Minh Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ, thật may mắn khi Lộ Vãn An chịu nghe cô nói, giọng điệu cô dịu dàng nhưng lại pha thêm chút hưng phấn hiếm thấy, "Tốt quá, vậy đi ngay bây giờ nhé, nắm lấy tay tôi, tôi đưa em đi..."
Lúc này đột nhiên Tô Minh Nguyệt khựng lại một chút, bên tai có chút đỏ lên, "Em...Em nắm lấy tay tôi nhé? Nắm chặt thì mới đi nhanh được."
Lộ Vãn An suýt chút nữa bị dáng vẻ này của Tô Minh Nguyệt làm cho cười ra tiếng.

Sợ người này xấu hổ lại tiếp tục trốn tránh cô, liền cũng không vạch trần tâm tư nho nhỏ của cô ấy.
"Được, đừng để tôi lạc mất cô."

Ánh mắt Tô Minh Nguyệt sáng lên, vui vẻ cực kỳ.

Có lẽ là sợ Lộ Vãn An đột nhiên đổi ý, cô liền nắm chặt lấy tay Lộ Vãn An, sau đó bay nhanh đi.
...........
Một lúc sau, Tô Minh Nguyệt đưa cô đến một hang động nằm ở rìa vùng cấm địa Huyết Tộc.

Rõ ràng là địa điểm ở Huyết Tộc, nhưng hang động này lại không hợp theo lẽ thường, không khí xung quanh quá sạch sẽ...Hay nói đúng hơn là không có ma khí.
Có vẻ như Tô Minh Nguyệt nhìn thấu được sự nghi hoặc của Lộ Vãn An, cô cười cười giải thích, "Thấy lạ sao? Đừng lo lắng, nơi này phải sạch sẽ như vậy, mới không làm tổn thương em."
Lộ Vãn An nhất thời hoảng hốt, lời của Tô Minh Nguyệt giống như là...Tự nói bản thân không sạch sẽ khi đọa ma...Là Ma Quân cả người đều là ma khí.
Lộ Vãn An nhìn vào người trước mắt mình, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ, sợ có một ngày người này biến mất khỏi cuộc đời cô.
Tô Minh Nguyệt dường như từ lúc nhỏ đã bắt đầu che chở cho cô.

Lúc mưa che ô, lúc nắng che trời, dù là vui vẻ hay đau buồn, Tô Minh Nguyệt luôn ở bên cô.

Còn chưa kể đến việc, Tô Minh Nguyệt rơi vào tình cảnh này...Cũng là đều vì Lộ Vãn An.
Lộ Vãn An cảm giác tim mình nặng nề, cảm thấy cô không xứng đáng có được một người như vậy yêu thương.

Bởi vì con người của cô, từ trước đến nay vốn dĩ rất ích kỷ.

Cô sống vì bản thân mình, cô muốn mình được tự do, được thực hiện điều mà mình mong muốn.


Nhưng chính vì những điều đó, cô đã gây cho Tô Minh Nguyệt quá nhiều tổn thương.
Lộ Vãn An cảm thấy mình thật sự rất khốn nạn, dựa vào cái gì cô có thể được giải thoát, còn Tô Minh Nguyệt phải chịu đựng những chuyện như thế này?
Cô thì là Thần Nữ gì chứ, có khi ngay cả cầm thú cũng không bằng...
Tô Minh Nguyệt thấy Lộ Vãn An cứ mãi nhìn mình, liền cảm thấy kỳ lạ, "Làm sao vậy? Em không khỏe sao?"
Mắt Lộ Vãn An đột nhiên đỏ lên, cô cảm thấy mình thật sự quá xấu xa, ích kỷ đến mức không thể chấp nhận, "Minh Nguyệt, em không sao..."
Tô Minh Nguyệt bị xưng hô của Lộ Vãn An làm cho ngơ ngẩn, đã bao lâu rồi em ấy không gọi tên cô? Tô Minh Nguyệt cảm thấy lòng mình vui vẻ vô cùng, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lộ Vãn An.

Cô giật mình, lo lắng hỏi, "Vãn An, em làm sao vậy, chị làm gì sai sao? Em...Em đừng khóc.

Hay là em muốn đi nhanh hơn? Đừng lo, bây giờ chị đưa em vào ngay nhé..."
Lộ Vãn An nhìn thấy cô lo lắng cho mình như vậy, lại càng cảm thấy tội lỗi hơn, đột nhiên cô muốn ở lại đây, "Minh Nguyệt, em không đi nữa, không cần tự do nữa, Em...Em ở lại với chị được không?"
Tô Minh Nguyệt bị lời của Lộ Vãn An làm cho sửng sốt, hơn ai hết, cô luôn biết Lộ Vãn An muốn được thoát khỏi đây đến thế nào.

Cô không biết tại sao Lộ Vãn An lại đột nhiên thay đổi, nhưng cho dù như thế nào, Tô Minh Nguyệt cũng phải đưa Lộ Vãn An đi khỏi đây.


Bởi vì thời gian của cô thật sự không còn nhiều nữa.
"Vãn An, em đừng như vậy, chị biết em vẫn luôn mơ ước được tự do...Nên là em cứ đi đi, em yên tâm, chị sẽ đảm bảo an toàn cho em."
Tô Minh Nguyệt đang thuyết phục Lộ Vãn An, đột nhiên trong đầu cô truyền đến âm thanh, "Chủ nhân, ngài không còn nhiều thời gian đâu, cánh cổng sẽ đóng lại rất nhanh, nếu bây giờ không đi ngay, sẽ không bao giờ đi được."
Tô Minh Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải nắm lấy tay Lộ Vãn An bay nhanh vào hang động.
Lộ Vãn An còn chưa kịp định hình được chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô bị một đôi tay đẩy nhẹ vào một vòng xoáy khổng lồ ở cuối hang động.

Trước khi hình dáng của Tô Minh Nguyệt khuất đi, Lộ Vãn An đang trong cơn hoảng hốt liền nghe thấy từ xa truyền đến tiếng nói của Tô Minh Nguyệt.
"Vãn An, xin lỗi em."
"Vãn An, chị thật sự muốn ôm em một lần."
.............
"Vãn An...Chị yêu em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui