Quy Tắc của Nữ Phụ

*Lấy bối cảnh sau chương 6 và trước chương 7* ;33;

Từ bên kia đường Tống Tử Vân đã có thể nhận ra bộ dạng có phần đờ đẫn của Thẩm Nhĩ Dạ, chính là kiểu bộ dạng mà, trước kia, cho dù cậu ta có chạy qua bên đó gọi cô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Bất ngờ thay, lần này cô ấy lại là người phát hiện ra cậu trước giữa đám đông.

"Đèn xanh rồi kìa, mau qua đây nhanh đi," Tống Tử Vân nhìn dòng chữ cứng ngắc vừa hiện lên trên màn hình di động của mình, "Kiểu ăn nói gì vậy chứ?"

Rồi, rồi, dù gì cậu cũng là người rủ rê cô ấy ra đây giữa đêm hôm, mặc dù đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ vượt rào ký túc xá.

"Bà vừa đi đâu vậy? Có mặc đủ ấm không đấy?"

"Ừm."


"Vậy chúng ta cứ ra chỗ cũ nhé? Muốn ăn gì không?"

"Ừm." 

"À mà quên mất, hôm nay bà bao nhỉ? Ha ha ha."

"Ừm."

Ê con nhỏ này coi mình là không khí hả? Tống ca - nam thần tượng trong lòng bao nữ sinh (và nam sinh) Đế Cảnh bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của chính mình. Nhưng mà nhìn bộ mặt đã dịu đi rất nhiều của Thẩm Nhĩ Dạ, dù không còn đoán được cô đang đăm chiêu điều gì, Tống tử Vân quyết định hôm nay họ sẽ ghé một tiệm net nào đó gần ga tàu hơn một chút. 

Chỉ một chút thôi, bởi vì tiết trời mùa đông lạnh quá mà...

Dù sao thì bầu không khí sôi nổi trong quán net cũng sẽ đánh tan sự lạnh giá đó ngay thôi - đó là chỉ tiêu mà Tổng Tử Vân đã đặt ra cho chính tâm trạng chán nản của cậu. Thẩm Nhĩ Dạ thì cho rằng nó thật đau đầu.

Quán net của bà chủ Ngân nhờ nằm ở vị trí mặt tiền đẹp nên luôn luôn trong tình trạng kín chỗ bất kể ngày đêm. Tống Tử Vân là khách quen nên bọn họ đã thuê được căn phòng có máy trên tầng hai ít người hơn, mặc dù cậu ta thấy ngồi tầng dưới có nhiều cơ hội giao lưu và bầu không khí thì nhộn nhạo, vui vẻ hơn rất nhiều. Thầm Nhĩ Dạ luồn lách qua các hàng ghế, qua những tiếng chửi bới, những câu bông đùa tục tĩu mà cô cho rằng thực sự quá trẩu so với một người già như cô, trong khi sự chuyển động ánh sáng trên màn hình máy tính không ngừng lóe qua khóe mắt cô và những tiếng nhấn chuột đập bàn phím khiến cho da đầu cô tê dại. Chỉ là sự tê dại kì lạ này lại khiến cho cô an tâm hơn một chút.

Còn nơi nào đầy nhiệt huyết, đầy sự náo động của tuổi trẻ hơn một tiệm net trung tâm vào ban đêm? Thẩm Nhĩ Dạ nhìn Tống Tử Vân chào hỏi đám anh chị bảo kê quán net, cô mừng thầm nhận ra, ít nhất cô vẫn cảm nhận được rằng mình đang sống giữa đám người náo nhiệt này. Chỉ mong sao cái tâm lí già cỗi này của cô có thể sống sót qua đêm nay.

[Bả mới 26 tuổi chứ mấy))*=_="*))]


Mặc cho Tống Tử Vân rủ rê cô đánh phó bản cả đêm, Thẩm Nhĩ Dạ vẫn chăm chú ngồi lướt mạng. Dù sao cô cũng chẳng còn biết cách khiển nhân vật nữa. 

"Nếu như bà tới đây chỉ để ung dung ngồi uống sữa chua với lướt tin tức thì chẳng bằng ở lại ký túc cho xong," Tống Tử Vân vừa phàn nàn vừa ghé đầu qua liếc màn hình của cô.

Tống Tử Vân trợn mắt, cậu thấy thứ bệnh tâm thần gọi là "thất tình" thiệt đáng sợ. Còn nhớ lúc nãy cậu định gọi vài tô mì ăn liền với bỏng ngô và nước có ga thì nhỏ đó kêu không tốt cho sức khỏe, còn bày đặt gọi nước khoáng và sữa chua để thay thế nữa chứ! Cái con nhỏ Thẩm  Nhĩ Dạ đó, loại người mà trong trường hợp này phải chủ động ăn nhiều và "không khoa học" gấp mười lần cậu đó! 

"Từ khi nào mà bà lại hứng thú với tin tức về giới kinh doanh thế? Mà "Lí thuyết xuyên không" với "Ký ức từ kiếp trước" là cái gì vậy, bà đang đóng vai trong tiểu thuyết trọng sinh hay sao?"  Cậu nhìn con trỏ chuột vẫn đang nháy lia lịa.

Thẩm Nhĩ Dạ trừng mắt, bà đây trọng sinh đấy! Mi nói xem thế thì làm sao bây giờ? Cô chỉ muốn làm một người cẩn trọng mà thôi, thế nhưng những thông tin tham khảo trên mạng hoặc trong sách đều khiến cô càng mơ hồ hơn, còn cái loa phát thanh bên tai thì cứ lải nhải không ngừng. Tên này rốt cục có nhớ ra người chi trả toàn bộ cho đêm nay là cô hay không?

Sau khi đuổi được Tống Tử Vân về chỗ, Thẩm Nhĩ Dạ vẫn tiếp tục nghĩ ngợi về tin nhắn của Sở Liên mà cô nhận được lúc đứng ở cổng vào nhà ga. 


Câu nhắn vỏn vẹn: "nhớ dùng máy ở ngoài quán để tải "bằng chứng ẩn" từ di động lên bút nhớ" khiến cho cô tự nhớ ra hồi trẻ trâu mình đã dính vào những phi vụ mờ ám gì. Nhớ ra rồi mới ngộ, hình như bản thân mình chính là đầu mối giúp Sở Liên dọn dẹp những chướng ngại trong cuộc sống học đường của Tống Tử Vân.

Chỉ là, sau khi nhìn thấy nội dung được lưu trên điện thoại của cô, Thẩm Nhĩ Dạ đột nhiên nảy ra một vài ý tưởng mà sau này Tống Tử Vân lần nào nhớ lại cũng thấy rùng mình. Nếu như cô có thể lợi dụng nội dung này, khả năng cao cô sẽ kiếm được bằng chứng liên quan đến tổ chức đã săn đuổi anh em cô kiếp trước! Nếu như kế hoạch thành công, cô sẽ tiến gần hơn với mục tiêu loại bỏ Thẩm Cố Trì ra khỏi Thẩm gia.

Cô không nhớ kiếp trước cô thất tình xong rồi thảm bại dưới tay Thẩm Tuyết Ly như thế nào, nhưng mà không lợi dụng nguồn thông tin quý giá này để trả đũa thì quá là ngu ngốc.

"Tống Tử Vân, ông có nghe được tin gì lớn về xích mích ở khoa dự bị đại học không?"

"Hở?"

[Lời tác giả: Không thể tin nổi cái ngoại truyện còn dài hơn cả mấy chương chính truyện...]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui