Duy Cầm, giữa tôi và An công tử không hề có gì cả , vừa rồi là bà Vương nói đùa thôi , cậu… cậu… Trăm ngàn đừng hiểu lầm!”
Ta vội vàng giải thích , cuộc đời này vẫn là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, tình cảm của ta và Đường Duy Cầm vẫn đều là chuyện thường ngày , giống như ăn cơm rồi ngủ , chưa bao giờ có nguy cơ đe dọa tình cảm , chủ yếu là bởi vì có ta ở đây không có người dám tiếp cận cậu ấy , chưa bao giờ cãi nhau chủ yếu là vì cậu ấy nói không đọ nổi ta. Cho nên, chuyện phát sinh vừa rồi làm cho ta rất hưng phấn !
Đường Duy Cầm thản nhiên nhìn ta, lại nhìn sang An công tử , cuối cùng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bên người cậu ấy , nhẹ giọng nói: “Anh đi về trước đi.”
Ta thế mới đem ánh mắt tập trung ở người đàn ông kia , có chút nghi hoặc về thân phận của người này , bạn của Đường Duy Cầm ta đều biết , đây là một gương mặt xa lạ, “Đây là?”
“Xin chào , tôi là Hasse , là bạn của Duy Cầm .”
“Xin chào , tôi là Tô Nhuận, là bạn gái của Duy Cầm.”
Hai người chúng ta bắt tay, mỉm cười, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của An công tử , ta quay đầu lại liếc anh ta một cái.
“Vị này là ?”
Đường Duy Cầm không hỏi, ngược lại là Hasse hỏi, bất quá mặc kệ là ai hỏi, có người hỏi là tốt rồi , ta nhanh chóng giải thích, “Đây là tổng giám đốc công ty tôi, anh ấy tới tìm tôi có chút việc, hiện tại phải đi về .”
An công tử liếc một cái, nửa ngày không nói chuyện.
Hasse ‘à’ một tiếng, Đường Duy Cầm thúc giục Hasse mau trở về, An công tử cũng giải tán , trong khoảng thời gian ngắn, liền chỉ còn lại ta cùng Đường Duy Cầm , cậu ấy yên lặng đứng, cúi đầu nhìn xuống đôi giầy của mình , ta cười khan vài tiếng, tiến đến bên người cậu ấy , “Làm bài tốt không?”
Cậu ấy gật gật đầu, “Trúng tuyển là không thành vấn đề , cũng không biết sẽ được phân tới ban nào .”
Nhìn một cái mà xem ! Người bạn trai bé nhỏ này của ta là cỡ nào tự tin, thành tích học tập này làm cho bao nhiêu người phải xấu hổ a! Ta vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy , “Làm tốt lắm !”
Cùng Đường Duy Cầm sóng vai đi trên con đường nhỏ , dưới ánh đèn đường màu da cam , bóng dáng của chúng ta bị kéo dài ra , mỗi bước chúng ta đi , cái bóng dáng kia đều nhích tới gần một chút, cậu ấy vẫn là một bé trai không nói nhiều lắm , ngoại trừ bộ dạng đẹp mặt, ta cũng thực nhìn không ra cậu ấy có cái ưu điểm gì .
“Trong khoảng thời gian này bận việc, tôi đã vắng vẻ cậu .”
“Không sao, cậu là người làm đại sự , cậu nên bận .”
Ta hơi hơi sửng sốt, dừng lại, nhéo nhéo hai má cậu ấy , “Cậu thực am hiểu lòng người a!”
Cậu ấy lại một lần nữa đỏ mặt , ánh mắt hướng về nơi khác, nhỏ giọng nói: “Tô Nhuận đây đang là bên ngoài đấy.”
Ta nhíu nhíu đầu lông mày , nhân vật của hai chúng ta có phải là bị điên đảo hay không ? Nhưng là nghĩ lại một chút , trước kia tựa hồ chúng ta cũng là như thế a, xem ra ta là ở gần An công tử lâu quá rồi , cho nên cả người đều bắt đầu có triệu chứng tinh thần thác loạn .
Ngày hôm sau đi làm, sau khi ta bước vào công ty , âm thanh nghị luận sau lưng vẫn không có dừng , ta đoán rằng bọn họ là đang nói về ta cùng An công tử, về chút chuyện xấu này đã được bọn họ nói kể vô cùng nhuần nhuyễn . Nếu ta thật sự muốn theo chân bọn họ mà tích cực , phỏng chừng ta sẽ phải mệt chết. Để cho chuyện xấu lan tràn tất nhiên là không tốt , phải nghĩ biện pháp trừ tận gốc mới được , nhưng nếu như ta đi giải thích, phỏng chừng là hiệu quả càng bôi càng đen , còn không bằng cứ để cho bọn họ đoán già đoán non đi, lâu dần không có ý nghĩa , bọn họ cũng sẽ phai nhạt thôi .
Ta vốn tưởng rằng An công tử sẽ không xuất hiện nữa , nhưng buổi sáng hôm nay anh ta vẫn đến văn phòng này , ta có chút giật mình, “Quản lí? Sao anh lại tới đây?”
“Đi làm.”
“Không phải là anh…” Chẳng lẽ ban giám đốc vì phát giác ra ngày hôm qua là mình uống nhiều nhất thời xúc động, cho nên bây giờ lột mũ tổng giám đốc của An công tử ? Trong lòng ta đột nhiên có chút mừng thầm.
An công tử thản nhiên nói: “Tới thu dọn đồ đạc.”
Cảm xúc của ta lập tức hạ xuống , anh ta vẫn là phải đi .
“Tô Nhuận.” Anh ta gọi .
“Có việc gì ?”
“Cô làm sao vậy?”
“Tôi không làm sao a, rất vui vẻ a, anh thăng chức , đây là việc vui lớn a, bao nhiêu người bò lăn trèo kéo đều không đến được vị trí của anh , anh đúng là vận cứt chó , tổng giám đốc a!” Ta ha ha cười rộ lên, kỳ thật cũng không biết là có bao nhiêu buồn cười, chính là cảm giác được trong lòng có gì đó khó chịu .
Anh ta thở dài, đè lại bả vai của ta , cánh tay hướng về phía mặt của ta , ta cả kinh, thân thể ngửa ra sau .
“Đừng nhúc nhích!”Ngón tay của anh ta rốt cục dừng lại trên gương mặt , mềm nhẹ cọ vào hai bên má, thì thào nói: “Nơi đó bẩn như vậy . Buổi sáng cô không rửa mặt à?”
“Anh muốn là nói cái này sao ?”
“Bằng không thì thế nào?”
Ta hít sâu mấy hơi , cười nói với anh ta : “Được rồi ngài đi đi !”
An công tử chăm chú nhìn ta, “Đi thu dọn đồ đạc của tôi đi , rồi đưa đến văn phòng mới cho tôi .”
Ta vung đầu , thập phần kiên cường nói: “Thực xin lỗi, đây không phải trong phạm vi nghiệp vụ của tôi .”
An công tử híp mắt lại , căn cứ theo kinh nghiệm trong thời gian dài hầu hạ anh ta , đây là dấu hiệu đang muốn làm khó dễ , ba chữ tổng giám đốc ở trong óc ta nhảy qua nhảy lại , ta vội vàng nặn ra nụ cười , “Ngài chờ đấy , tôi lập tức đi thu dọn cho ngài !”
An công tử vừa lòng gật gật đầu, rất có phong phạm của một lão quan lớn.
Văn phòng mới của anh ta ở tầng 32 , ước chừng có hơn một trăm mét vuông , vô cùng khí phái, cửa sổ sáng ngời có thể nhìn xuống thành thị này.
Hoành tráng nhất là ở cửa còn có cô thư ký như hoa như ngọc , khuôn mặt xinh đẹp kia , vừa thấy chính là rất giống hoa hậu giảng đường. Thời điểm cô ấy muốn lại đây hỗ trợ , thời điểm lòng ta tràn đầy vui mừng , An công tử lại nói một câu nửa chết nửa sống , “Cô cứ đi làm việc của cô đi, đây là việc cô ấy phải làm .”
“Dạ.” Nữ thư ký nghe lời đi ra ngoài.
Trong lòng ta vạn phần buồn bực, ta chính là một trợ lý nhỏ bị vứt bỏ , mệnh ta còn khổ hơn so với cây cải thìa . Rầu rĩ không vui sửa sang lại đồ đạc cho anh ta xong , trong lòng cầu nguyện , các vị đại thần đang đi ngang qua a, về sau mỗi ngày hãy làm mất điện đi, để cho An công tử phải đi bộ xuống cầu thang đi , A men!
An công tử vẫn đứng ở sau lưng nhìn ta, dựa vào trên vách tường, ôm cánh tay, bộ tây trang cẩn thận tỉ mỉ , ta quay đầu liền chống lại ánh mắt như hoa đào của anh ta , mặt không chút thay đổi nói một câu, “Đều tốt lắm rồi , tôi có thể trở về làm việc được chưa ?”
An công tử nhìn ta lắc đầu, thở dài, “Tô Nhuận, mặt than là bệnh, nên trị a!”
“Không nhọc ngài lo lắng!”
Ta ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi ra văn phòng, thẳng đến thang máy, ấn vài cái thang máy cũng chả có tí phản ứng gì , trong giây lát phát hiện ra ba chữ, đang sửa chữa !
Ta quay đầu nhìn nhìn mấy ngăn thang máy khác , thế nhưng đều tập thể sửa chữa , con bà nó , đây là cái thế đạo gì a ? ! Ta nói này , vài vị đại thần vừa đi ngang qua kia , các ngài cũng quá vội vàng rồi!
Dẫm trên đôi giày cao gót, bò từ tầng 32 xuống , trở lại vị trí của mình , cả người ta đều xuất phát từ trạng thái tàn phế , nhưng khiến cho ta cảm thấy hỏng mất là, An công tử gọi một cuộc điện thoại cho ta, anh ta nói: “Tô Nhuận, cô pha cho tôi một tách cà phê.”
“Thỉnh ngài ra cửa quẹo trái, kêu thư ký của ngài .” Ta nói.
“Cà phê ở trong ngăn kéo của cô , thuận tiện cô mang tới cho tôi cái kia mà lần trước chúng ta cùng mua.”
Rồi anh ta tắt điện thoại, cả người ta phát run, run run nghiêm trọng nhất là cái đầu gối của ta , đây là chơi đểu người đây a!
Vị trí quản lí của bộ phận đề án vẫn trống không , bốn tổ trưởng phía dưới đều bắt đầu tỏa sáng ánh mắt , ta làm trợ lý quản lí ngược lại là thanh nhàn , chỉ việc đợi quản lí mới đến .
Không có việc gì thì quét tước vệ sinh một chút, chiếu cố bồn hoa mà An công tử mua khi còn ở.
Đột nhiên lại có một ngày, bộ phận đề án đột nhiên mời dự họp hội nghị, trên danh nghĩa ta là trợ lý nên cũng tham gia. An công tử mang theo vài người có tuổi xuất hiện ở phòng họp, đoàn người thấy anh ta thì đều đứng lên kêu, chào tổng giám đốc (theo tiếng Hoa là TGĐ hảo).
Mà khi đó trong đầu ta là một mảnh hỗn độn, chậm hơn vài giây so với người bên ngoài , cuối cùng chỉ đuổi kịp một chữ ‘hảo’ (được).
Ánh mắt An công tử tựa hồ đảo qua ta, ta ngẩng đầu nhìn , nhưng là ta cảm giác được một trận gió âm vừa đảo qua.
“Xin giới thiệu với mọi người , Hasse, du học sinh tốt nghiệp bằng MBA tại Mỹ , về sau là quản lí của mọi người .”
Hóa ra lại là một vị quản lí từ nước ngoài về , đối với kết quả này , bốn vị tổ trưởng kia hiển nhiên là có tâm lý không quá thoải mái , đều tưởng là vật trong lòng bàn tay rồi , không nghĩ tới lại bay mất , nhưng là bọn họ vẫn là biểu hiện ra vô cùng hoan nghênh .
“Ặc!” Ta ‘ợ’ một cái đầy vang dội , toàn bộ người trong phòng họp đều nhất thời tập trung nhìn về phía ta, ta ngay lập tức bưng kín miệng mình lại , chuyện này thật sự là rất làm cho ta kinh ngạc, Hasse, đây không phải là người bạn ngày đó của Đường Duy Cầm sao, thế giới thật nhỏ như thế sao ?
Ta hắc hắc nở cười vài tiếng, dùng sức vỗ bàn tay, “Hoan nghênh quản lí! Tôi là trợ lý của ngài !”
Hasse hơi hơi nở nụ cười, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, “Cám ơn.”
Thẳng đến đi theo Hasse trở về văn phòng, ta vẫn còn không rõ ràng lắm, sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở trong này cơ chứ ? Ta rất muốn hỏi anh ta , nhưng chúng ta bất quá mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, người ta lại còn là thủ trưởng của mình nữa , ta là đần độn thì mới đi bát quái(tò mò) về anh ta . Ánh mắt của ta bắn phá qua lại trên người anh ta , trong óc không hiểu nhớ tới biểu tình vừa rồi của An công tử khi giới thiệu Hasse , là có chút tự hào thì phải ?
Chẳng lẽ…
Ngộ tăng huyết áp mất ! Quả thực muốn thăng thiên !
An công tử là một kẻ được bao dưỡng , sau đó đi cửa sau làm tổng giám đốc, Hasse là có quan hệ không bình thường với An công tử , sau đó làm quản lí của một bộ phận . Nhất định là như vậy, cảm giác hai người đàn ông này đứng chung một chỗ , tất nhiên không thể thuần khiết.
Haiz ! Ta là đang nghĩ cái gì đây nhỉ ? !
“Về sau trong công việc hy vọng có hợp tác tốt .” Làm xong công việc giao tiếp , Hasse đến bắt tay với ta .
Lòng bàn tay của người đàn ông này cũng khá ấm áp, thế cho nên ta là có một ý tưởng, vào mùa đông đem anh ta mang theo, thì chính là cái túi chườm nóng di động a!
Hasse là một quản lí tốt , vì sao nói như vậy à , anh ta nói chuyện với ta thực khách khí, không quái đản giống như An công tử , thời điểm anh ta gọi tên ta thì thực dịu dàng , không giống An công tử luôn nghiến răng nghiến lợi đến đau cả hàm , thời điểm anh ta giao việc , đều đã hỏi ta, có thể như vậy chứ ? Không giống An công tử, vẫn là dùng giọng điệu ra lệnh .
Ta hoảng hốt cảm thấy, mùa xuân của ta đến rồi , ta muốn nở hoa khi xuân về , ta rốt cục hết khổ rồi ! Có vài lần , ta đều tính trực tiếp ôm lấy đùi Hasse mà hô to một tiếng, ngài trăm ngàn đừng có thăng chức a! Hãy làm quản lí của tôi cả đời đi!
Ta cùng Hasse bắt đầu quen thân là vào dịp nghỉ tết âm lịch , ta đi đưa văn kiện cho anh ta mới biết được, nguyên lai anh ta còn có cái nghề phụ , mở một quán bar, phong cách khá độc đáo , toàn bộ thiết kế là kiểu dáng thuyền hải tặc , gần đây ta khá thích nơi này .
Sau đó anh ta cũng nói cho ta biết, anh ta với Đường Duy Cầm là quen biết nhau ở đây , cũng ở đây quen biết An Tùy Dụ , trên thế giới này , cái thứ gọi cơ duyên gặp gỡ , thật đúng là nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...