Sở Từ nháy mắt tuỳ ý lên tiếng, ánh mắt hướng về nơi cách đó không xa.
Đã tới nơi để thánh vật.
Nói là thánh vật nhưng kỳ thực cũng chỉ là một tấm bia làm bằng đá, mặt trên có khắc những văn tự khó hiểu, được bao quanh bở một tầng ánh sáng màu vàng, thoạt nhìn trông có chút cổ, có lẽ lúc trước nó bị chôn vùi ở trong ngọn núi này, bây giờ lại bị đào ra.
Mà bên cạnh lại là chưởng môn sắc mặt u trầm, còn có cả Hứa Tinh Nguyện đang bị ngã trên mặt đất.
Khoé môi Hứa Tinh Nguyện dính máu, thần sắc khuôn mặt điên cuồng, trên người ẩn hiện toả ra hơi thở hắc ám, đôi mắt nàng ta nhìn thẳng vào phiến đá, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại, "Phá huỷ nó... Phá huỷ nó... Mọi thứ có thể kết thúc..."
Cả người bị ám tà khí, giống như có thứ gì đó làm kích động cơ thể nàng ta.
Chưởng môn nghiêm túc đối mặt Hứa Tinh Nguyện mà không biết phải nói gì.
Ý tứ là hiện tại Hứa Tinh Nguyện đã bị yêu vật chiếm giữ thân thể, muốn phá huỷ sự thanh tĩnh của thiên hạ, hắn, chưởng môn của Lăng Nhất tông hôm nay, sẽ vì môn phái mà trừ bỏ cái mầm tai hoạ này.
Đảo mắt nhìn thấy hai người đang tiến lại nơi này, vẻ mặt chưởng môn hơi biến hoá, thật cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Văn Cảnh, thấy không có thay đổi quá lớn liền mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang định nói cái gì đó.
Từ thánh vật thình lình phát ra một thứ ánh sáng màu vàng, bao phủ lấy Văn Cảnh.
Con ngươi Văn Cảnh khẽ biến hoá, vô thức siết chặt lấy bàn tay Sở Từ.
Hắn nhíu mày lại, Văn Cảnh định đẩy lùi sự xáo trộn tinh thần này theo thời gian, nhưng ngay sau đó bên tai hắn truyền đến một âm thanh già nua uy nghiêm.
[Tại sao hung thú lại có cảm xúc?]
[Ngươi sẽ không thể khống chế được chính mình, và sẽ làm tổn thương tới người ngươi yêu...]
[Từ bỏ chống cự đi... Từ bỏ đi...]
Từ bỏ? Không kiểm soát được bản thân? Sẽ làm tổn thương... Nàng?
Văn Cảnh gắt gao mím chặt môi, đáy mắt hơi vẩn đục.
Tấm bia đá này rốt cuộc đã liên luỵ tới sức mạnh của Văn Cảnh quá lâu, đương nhiên, ảnh hưởng tự nhiên là không cần phải nói, mà dĩ vãng trước đây nó vẫn luôn không có cách nào ảnh hưởng tới hắn chỉ vì hắn không hề để tâm tới.
Nhưng hiện tại đã khác, loại sức mạnh này đã nắm được điểm yếu trong lòng Văn Cảnh, và bắt đầu tấn công.
Sở Từ đều có thể được những lời nói kia.
Đáy mắt hơi ám trầm, không biết nghĩ tới cái gì, liền đảo mắt nhìn về tấm bia đá.
[Từ Từ, ngươi mau kéo Văn Cảnh ra khỏi cái thứ ánh sáng vàng đó đi, cứ như vậy thì cái âm thanh kia dẫn linh lực của Văn Cảnh... Từ Từ?!]
Trà Bạch đang tìm cách giải quyết tình huống này, bỗng nhiên thấy ký chủ nhà mình buông tay Văn Cảnh ra, đôi con ngươi chớp chớp nhìn về phía tấm bia đá.
Biểu tình đơn thuần vô tội.
Đột ngột buông tay ra làm cho một tia ý chí của Văn Cảnh phân ra tới, "Từ Bảo?"
"Tin tưởng ta chứ?" Sở Từ giương mắt nhìn về phía Văn Cảnh.
Tiểu cô nương nghiêm túc hỏi hắn làm Văn Cảnh hơi buông lỏng, gật đầu xong liền thấy Sở Từ xoay người đi tới tấm bia đá.
Trong lòng Trà Bạch mơ hồ đã phỏng đoán, [Từ Từ, ngươi muốn làm gì?]
Chưởng môn còn chưa kịp phản ứng lại đây là cái tình huống gì, thì đã thấy Sở Từ đi đến trước phiến đá, giơ tay.
Thanh âm tiểu cô nương rất bình tĩnh.
"Ta sẽ đập vỡ nó."
Đáy mắt Sở Từ loé lên tia sáng rồi biến mất, bàn tay lập tức đưa xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...