Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Hắn gằn từng chữ rõ ràng, mang theo thanh lãnh cùng nguy hiểm, tựa hồ như đang nói giỡn một câu, lại phảng phất như chỉ cần Sở Từ nói ra một cái tên, hắn liền có thể đem người nọ thiên đao vạn quả*.

*thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh

"Không ai khi dễ ta." Sở Từ cảm thấy có chút kỳ quái khi nghe hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời.

Bởi vì chung quanh không có ai, Văn Cảnh vẫn luôn ngủ say, cho nên cũng không có ngăn trở hành vi "bá vương" khi đi đường của Sở Từ, Trà Bạch: Cũng không thể a, làm gì có ai dám khi dễ ngươi, có khi còn bị khi dễ ngược lại mới đúng.

Không ai sao...?

Văn Cảnh rũ con người, cảm xúc đáy mắt khó phân biệt, đưa tay ác ý nhấn một cái vào vết thương dưới khóe mắt của Sở Từ.

Lúc trước nàng đều không chú ý tới cái vết thương nhỏ này, nhưng bị hắn nhấn một cái như vậy, tức khắc tiểu thân mình liền co rụt lại, nhẹ giọng a một hơi, lập tức muốn nhảy khỏi lồng ngực Văn Cảnh.


Nhưng sự tình đâu có đơn giản như vậy, Văn Cảnh giơ tay một phen giữ tiểu cô nương lại, không cho rời khỏi.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Tiểu cô nương bị hắn ấn trở lại lồng ngực, bên tai truyền đến âm thanh keng keng Trà Bạch nhắc nhở, này mới kiềm chế cảm giác muốn đẩy hắn ra, thanh âm có chút rầu rĩ, tay nhỏ bái trụ hắn, hỏi.

Hô hấp tiểu cô nương mềm mại, cả người cũng ngọt ngào mềm mại, đầu ngón tay hơi phiếm cảm lạnh ý, đáy mắt sáng ngời không hề biết chính mình đang làm cái gì.

Văn Cảnh hơi híp mắt, bắt đầu thu tính sổ, thanh âm không chút quan tâm vang lên.

"Lúc trước không phải ngươi nói, ta là thú của người?"

"Sẽ bảo vệ ta, không phải sợ? Muốn ôm một cái nâng lên sao? Còn có, Từ Bảo... Thỏ con là cái gì?"

Sở Từ:...


Đại gia, người này... Người này hắn cái gì cũng đều nghe thấy được.

"Thỏ con chính là..." Sở Từ hơi ngập ngừng, sau đó ánh mắt nhất định, ghé vào lòng ngực hắn, lời lẽ chính đáng mở miệng nói, đôi mắt tro tròn còn không quên cố sức giương lên, làm hắn thấy được thành ý của mình, bàn tay đưa lên trên đầu làm thành hình hai cái tai thỏ, cười, "Cảm thấy thỏ thỏ thực sự đáng yêu."

Liền biết dùng chính trương mặt vô tội của mình đi gạt người.

Tiểu cô nương cố sức ngưỡng đầu, dùng đôi mắt to tròn đầy "chân thành" nhìn hắn.

Văn Cảnh nghe vậy liền cười nhạo một tiếng, giơ tay nhéo gương mặt nàng, thanh âm cực nhẹ vang lên, "Nơi nào có ngươi đáng yêu."

Sau đó đưa tay gỡ phiến lá còn dính trên đầu tiểu cô nương xuống, giơ tay lau trương mặt dính bụi bẩn, nhìn nàng trông có chút không khỏe, cuối cùng vẫn là mở miệng nói, "Ngươi có thể chú ý một chút tới dáng vẻ của mình hay không?"

Văn Cảnh nhẹ giọng lên tiếng, một tay ôm Sở Từ, mắt không ngừng đảo động nhìn xung quanh, nhíu mày, "Ngươi không có việc gì thì chạy tới nơi này làm gì?"

Lúc này Sở Từ mới nhớ ra trong tay mình vẫn cầm cái cây nhỏ vô cùng đáng thương, lập tức đưa thẳng tới trước mặt Văn Cảnh.

Hắn sửng sốt một cái, rũ con ngươi nhìn cái cây nhỏ mà Sở Từ đưa tới, mày hơi nhíu lại, tự nhiên đưa tay chạm vào phiến lá của cây nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui