Anh hơi kéo chiếc áo khoác đồng phục đội mùa thu của mình, mái tóc hơi hỗn độn, nhướng mày, đáy mắt hiện lên tia cười như không cười nhìn về bên này.
Biểu tình nhìn qua trông vô cùng điềm tĩnh, chỉ là khí thế quanh thân làm người nhìn thật sự bị doạ sợ.
Trương Cẩn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, dưới ánh mắt thông cảm của những người xung quanh, cố nặn ra một nụ cườ thật tương nói, "Đội trưởng, sao anh không ngủ thêm một lúc nữa?"
"Đội trưởng căn bản không hề ngủ nha." Sở Từ ngồi cạnh Trương Cẩn nhỏ giọng nhắc nhở.
Cậu ta ngập ngừng, mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Sở Từ, lại nghe cô nói tiếp, "Ở đây quá ồn ào, đội trưởng không ngủ được."
Động tác đứng dậy của Cố Tầm Xuyên hơi khựng lại, khoé môi hơi cong, đáy mắt lưu chuyển hiện ra một chút ý cười.
Xem ra là rất hiểu anh.
Tâm tình Trương Cẩn thoáng chốc trở nên vi diệu.
Nếu không ngủ thật, thì có nghĩa là những gì cậu nói lúc nãy đều lọt tai Cố Tầm Xuyên sao?
Trương Cẩn không nhịn được nhìn về phía Sở Từ, trừng mắt như muốn nói, cậu biết đội trưởng không ngủ mà tại sao không nói cho tôi sớm?
Sau đó lại cẩn thân nhìn về phía Cố Tầm Xuyên, quan sát sắc mặt của vị đại gia này.
Rõ ràng còn đang sợ hãi, vậy mà vẫn còn bát quái nhìn người ta.
An Hữu Chi ở bên cạnh chơi điện tử, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cố Tầm Xuyên cười nhạo một tiếng, "Trông như vậy còn lo lắng cho sự trong trắng của mình sao?"
Ý gì?
Trương Cẩn còn đang suy nghĩ, liền thấy Cố Tầm Xuyên hừ nhẹ một tiếng, dựa vào lưng ghế sô pha, rũ mắt xuống ủ rũ nói.
"Tôi còn phải xem mặt mũi ra sao."
Chúng ta có thể hay không đừng nên một tí lại công kích cá nhân như vậy chứ?
Khoé môi Trương Cẩn run rẩy một chút, cuối cùng cũng không nhịn được chỉ tay về phía màn hình Tv, muốn phản bác lại gu thẩm mỹ của người trước mặt, "Còn cô ta thì sao? Đó chính là mỹ nữ nổi tiếng trong giới điện tử, tại sao anh không khen con gái nhà người ta?!"
Cố Tầm Xuyên lười đến mức cũng không thèm nâng mắt lên nhìn, trực tiếp nói, "Xấu, khó nhìn."
Trương Cẩn:...
Lưu Văn: Haha, rất cường thế haha.
"Thẩm mỹ của anh bị làm sao vậy? Vậy còn Từ muội thì sao?" Trương Cẩn vẫn không chịu thua tiếp tục mở miệng nói.
Nghe được câu hỏi, Cố Tầm Xuyên mới giương mắt lên nhìn về phía tiểu cô nương đang xem trò vui.
Hôm nay Sở Từ cũng mặc đồng phục của đội, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn phía sau, lộ ra trương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, cánh môi hồng nhuận, con ngươi sạch sẽ thanh triệt, nhìn vào liền khiến nhân tâm mềm nhũn.
Giống như một cái bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, đung đưa đôi chân trắng nõn mềm mại.
Cố Tầm Xuyên vuốt cằm gật đầu nói, "Không được hoàn mỹ lắm, chính là do chân hơi ngắn một chút."
Chân ngắn thì cản trở mắt ngươi sao?!!
Quả nhiên trương mặt bánh bao của Sở Từ nhăn lại, bất mãn cầm cái gối bên cạnh ném về phía Cố Tầm Xuyên.
Đưa tay bắt được chiếc gối, Cố Tầm Xuyên thuận tay nhét gối ra đằng sau làm đệm, khoé môi câu lên.
Phảng phất như đang cảm ơn Sở Từ vì đã cho anh cái gối để lót lưng.
"Cả ngày chỉ biết khi dễ Từ muội." Tiểu Tường nhìn Cố Tầm Xuyên, trên mặt hiện rõ 'cậu có thể đừng trẻ con như vậy nữa không?'
Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, từ trên sô pha nhảy xuống, chỉ để lại một câu 'tôi ra ngoài một chút' rồi biến mất tăm.
Nga, tức giận rồi?
Tiểu Tường quay đầu nhìn về phía Cố Tầm Xuyên.
Cậu hết chuyện để làm rồi hay sao mà lại đi chọc tiểu cô nương tức giận?
Cố Tầm Xuyên dựa lưng nhìn cánh cửa phòng một lúc lát, sau đó đứng dậy giơ tay gãi đầu gãi tai đi ra mở cửa.
"Cậu định đi đâu?" Tiểu Tường mở miệng hỏi.
Cố Tầm Xuyên dừng một chút, quay đầu nhìn anh, nâng khoé môi mỏng, "Tôi đi dỗ người có được hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...