Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Hoắc Cải hiểu ra mấu chốt trong đó, buồn rầu đến mức muốn cào tường, nhưng hành trình đánh boss dù sao vẫn phải tiếp tục, cùng lắm là đổi đường bắt đầu lại từ đầu. Nhưng trong thời gian ngắn, Hoắc Cải cũng không nghĩ ra được phương án nào hay, chỉ đành tạm thời đặt vấn đề sang một bên, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt rồi tính tiếp. Dù sao ngày mai vẫn phải cùng đi uống trà cùng Trần Bách Chu, trước khi đánh boss không chừng phải thức đêm chuẩn bị. Hiện tại có thể nghỉ ngơi được khắc nào hay khắc nấy.

Hoắc Cải lanh lẹ thay hết ngoại sam, liền kéo chăn mỏng duỗi người nằm thẳng cẳng.

“Tam thiếu gia, đến rồi.”

Hoắc Cải dụi dụi hai mắt còn ngái ngủ, chậm rãi bò xuống xe, vừa ngước lên nhìn liền bắt gặp khuôn mặt kết băng dày hàng tấc của đại ca nhà mình. Hoắc Cải vừa tỉnh dậy lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn mà mơ màng, vươn tay ra, níu chặt lấy vạt áo của Vạn Tư Tề.

“Ca~” Tiếng gọi mềm mại hơi pha chút khàn khàn, giống như một chú mèo lười biếng, vô thanh vô tức đi qua bên gối, chỉ có chiếc đuôi mềm như nhung khẽ khàng thong thả vuốt ve qua gò má, mời mọc đầy phiến tình, dụ hoặc trong im lặng.

“Vẫn buồn ngủ thì về phòng tiếp tục ngủ, lúc nào ăn tối ta sẽ gọi đệ.” Vạn Tư Tề bị đuôi mèo khuấy động mềm lòng lập tức bại trận, thuộc tính ‘đệ khống’ (yêu đệ đệ, đặt đệ đệ lên đầu) khởi động toàn diện.

Hoắc Cải cúi thấp đầu, trán dựa vào ngực Vạn Tư Tề lười nhác ngáp một cái: “Không ngủ nữa, đệ còn có việc phải tìm Dịch lão.”

Vạn Tư Tề thuận thế ôm Hoắc Cải đi vào khách điếm: “Dịch lão ra ngoài rồi, chắc phải một canh giờ sau mới về.”

“Dạ, vậy đệ đi ngủ trước.” Hoắc Cải dứt khoát díp mắt dựa vào người Vạn Tư Tề, để Vạn Tư Tề dìu y đi.

Vạn Tư Tề đưa Hoắc Cải về phòng, Hoắc Cải mơ mơ hồ hồ cởi ngoại sam ra, chui vào ổ chăn, thuận lợi đi bầu bạn với Chu công.

Vạn Tư Tề ghém góc chăn giúp Hoắc Cải, xoay người ra khỏi cửa, bắt gặp Đinh Bằng đang canh gác tại cửa phòng, giọng nói đè thấp tràn đầy mùi vị khát máu: “Đinh Bằng, ngươi có thể giải thích cho ta tại sao trên người đệ đệ ta lại mặc nội sam của người khác không?”

Đinh Bằng run lẩy bẩy lùi sau hai bước, trong lòng khóc lóc kêu gào không thôi: Mẹ ơi, tha cho con trai tội bất hiếu, có lẽ không thể phụng dưỡng mẹ đến hết đời rồi.

Vạn Tư Tề lôi Đinh Bằng đến phòng khách ở một bên thẩm vấn nghiêm khắc, mà sắc mặt của hắn một đường tiến hóa từ xanh thẫm thành đen sì theo lời cung khai của Đinh Bằng. Đối với việc tiểu cẩu nhà mình bị kẻ khác ôm đi mất lại còn xoa đầu, nắm móng, gãi bụng, Vạn Tư Tề tỏ ra vô cùng ức chế.

Diễn tiến của sự việc vẫn luôn khác với dự liệu, tiểu cẩu sẽ chạy đến khúc xương trong tay ai không phải việc chủ nhân nó có thể quyết định. Tiểu cẩu tự nguyện lăn tròn nũng nịu cầu vuốt ve, hắn có thể làm gì? Hơn nữa bản chất tiểu cẩu này lại là một con sói độc, nếu như cần thiết, lục thân cũng chẳng nhận, kết cục của việc ngăn cản, cướp xương của y tuyệt đối là bị cào cho một thân đầy máu. (lục thân: bố, mẹ, anh, em, vợ, con)

Đinh Bằng bị Vạn Tư Tề dọa đến mức sắp khóc, ánh mắt liếc ngang liếc dọc không dám nhìn ông chủ nhà mình, đột nhiên liếc thấy ngoài cửa sổ có một người thong dong đi về phía khách điếm, vội nói: “Dịch lão về rồi.”


Vạn Tư Tề vừa nghĩ đến lời hẹn phẩm trà ngày mai của Hoắc Cải với Trần Bách Chu, sắc mặt càng thêm khó coi. Vạn Tư Tề bước dài đến trước phòng Hoắc Cải, đưa tay đẩy cửa ra, sau đó lại “Rầm” một tiếng nhanh chóng chốt cửa lại.

“Đệ đang làm gì đó?” Vạn Tư Tề nhìn Hoắc Cải ngồi trên giường lộ ra hai cái đùi trắng ngần, ánh mắt sâu xa.

“Bôi thuốc.” Hoắc Cải đầu cũng không ngẩng lên, đổ cao thuốc ra đầu ngón tay.

“Đệ bị thương sao?” Vạn Tư Tề bước dài đến bên giường, giọng nói lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Này này, phi lễ không nhìn!” Hoắc Cải một tay giơ ra, ý bảo Vạn Tư Tề đứng yên đó, y không muốn bị người khác nhìn chăm chăm dáng vẻ mông trần một chút nào. “Chỉ là mấy vết nhéo mà thôi, không sao, đều là đệ tự nhéo cả, có mức độ mà.”

“Để ta xem xem.” Vạn Tư Tề không chậm trễ chút nào tiếp tục tiến đến, không có chút tin tưởng nào đối với lời nói của đệ đệ nhà mình, hơn nữa còn là cách nói kỳ lạ như vậy. “Đang yên đang lành đệ nhéo mình làm gì?”

“Đừng qua đây!” Hoắc Cải bất ngờ ngẩng đầu.

Hô hấp Vạn Tư Tề chợt khựng lại, trong mắt phản chiếu lại dáng vẻ Hoắc Cải quầng mắt ửng đỏ, ra sức nhẫn nhịn đau đớn, nhất thời, không thể cử động.

“Ca, huynh nhìn đệ, có cảm thấy đau lòng không?” Hoắc Cải cười, chớp chớp mắt, nước mắt cứ như vậy trào ra từ khóe mắt, thấp thoáng trong tóc mai màu mực.

Vào nam ra bắc mấy năm nay, Vạn Tư Tề đã nhìn thấy rất nhiều người khóc, nam nhân nữ nhân đều có, nhưng hắn không thể không thừa nhận, đệ đệ nhà mình khóc xinh đẹp nhất cũng khiến người ta thương xót nhất. Tên này cũng không khóc ra tiếng, chỉ mở to đôi mắt mọng nước nhìn hắn, thế nên trong khoảnh khắc liền sâu sắc cảm thấy bản thân khiến y rơi lệ, tội nghiệt nặng nề, giống như trong tim treo một thanh đao, cứ thế chém xuống từng nhát từng nhát thật sâu.

Vạn Tư Tề gật gật đầu, không tiếp tục tiến lên nữa.

Ngón tay chấm cao thuốc nhè nhẹ xoa lên vết xanh tím đáng sợ đó, Hoắc Cải cười nói: “Huynh nhìn thấy đau lòng, đó là vì đệ đã đau da xót thịt trước rồi. Thân thể này chính là như vậy, đau một cái là nước mắt liền lã chã chảy ra. Huynh hẳn đã hỏi Đinh Bằng, hẳn đã biết đệ trước mắt Trần đại nhân hai lần giả khóc lừa gạt. Đệ cũng chẳng phải trời sinh làm diễn viên, muốn lúc nào rơi lệ liền rơi lệ. Nếu như không mượn chút ngoại lực, đệ làm sao có thể khóc đến lê hoa đái vũ, khiến người khác đau lòng. Cho nên liền nhéo vài cái, huynh không cần lo lắng.”

Vạn Tư Tề bị kích thích một trận trước lối giải thích không giống ai của Hoắc Cải, trong lòng vẫn cứ âm thầm xót xa, hiện giờ xoa thuốc cũng khóc đến mức đáng thương thế này, lúc đầu nhéo chắc hẳn còn đau hơn.

Vạn Tư Tề trầm ngâm thở dài một tiếng: “Đệ đã thành tâm muốn kết giao Trần đại nhân như thế, hà tất cứ phải bày ra những trò mưu mẹo này, lừa gạt dù sao cũng không phải chính đạo.”

“Ăn mày và kẻ lừa đảo ai sạch sẽ hơn ai? Một người cầu hắn bố thí, một người dụ hắn dâng lên, đệ nếu như đã có bản lĩnh đi dụ thì sao phải quỳ gối cầu xin?” Hoắc Cải không để tâm, cười nhạo một tiếng, kéo chăn lên, che đùi đi.


“Đệ rốt cuộc muốn đạt được cái gì từ chỗ Trần đại nhân?” Vạn Tư Tề rốt cuộc đi đến trước giường, khom người, hai mắt không chớp nhìn chăm chăm Hoắc Cải.

Hoắc Cải khẽ cười một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Câu này đệ hỏi huynh mới phải? Đệ chẳng qua là khi đã nhận lời nhờ vả thì phải làm hết sức, thuận tiện lót đường cho sĩ đồ của bản thân mà thôi.”

“Lời này là thật?” Vạn Tư Tề nghiêm túc hỏi.

“Điều này là đương nhiên.” Hoắc Cải nghiêm túc gạt.

“Tốt lắm.” Vạn Tư Tề đứng thẳng dậy, đi ra ngoài: “Dịch lão trở về rồi, đệ định chuẩn bị cho cuộc hẹn phẩm trà ngày mai phải không? Chúng ta trước tiên đến đại sảnh ăn cơm, ăn xong tùy đệ muốn làm gì thì làm.”

Hoắc Cải vui mừng cười, xem ra đồng chí Vạn Tư Tề rất ủng hộ công tác của tổ chức.

Sau khi Hoắc Cải lanh lẹ giải quyết bữa tối, liền kéo Dịch lão đi bổ sung kiến thức. Hoắc Cải vốn cho rằng bản thân chuẩn bị cho đấu trà gần một tháng, đối với trà nói thế nào cũng coi như biết sơ một hai. Đến khi Dịch lão giảng, Hoắc Cải mới bi kịch nhận ra: Bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, thậm chí còn chưa chạy hết cả đáy giếng!

Thế là để bảo vệ hình tượng nho sĩ đáng nể của mình, Hoắc Cải chỉ có thể lấy tinh thần khi xưa thức đêm xem tài liệu văn học 3D, kéo theo Dịch lão phấn đấu từ lúc thái dương lặn đằng tây đến lúc minh nguyệt lặn đằng đông. Lúc này mới loạng choạng trở về phòng, co quắp trong lòng Vạn Tư Tề, ngủ thật sâu.

Lúc thái dương lần nữa lâm hạnh cái m*ng của bầu trời thuần khiết, Hoắc Cải hạnh phúc ngủ đẫy giấc tỉnh dậy. Ôm ấp vẫn là ôm ấp đó, chăn vẫn là cái chăn đó, thế nhưng sự chấn động quen thuộc này là cái gì?

Hoắc Cải suy nghĩ một chút, sắc mặt đại biến. Hoắc Cải gian nan chuyển động cái đầu một chút, quả nhiên, là trong xe ngựa. Hoắc Cải run tay kéo rèm xe lên, quả nhiên, là ở ngoài đường. Cái đệt! Cái thế éo nào vừa tỉnh dậy đã chuyển dịch chiến trường rồi hỗn đản!

Hoắc Cải đột ngột nhào về phía Vạn Tư Tề vẫn đang nằm trên thảm nhung, nắm lấy vai hắn điên cuồng lắc không ngừng: “Giải thích giải thích, đệ yêu cầu giải thích.”

Vạn Tư Tề vươn tay vỗ Hoắc Cải trở lại vào lòng, ôm chặt: “Bên đó xảy ra chút chuyện, cho nên chúng ta đành phải trời vừa sáng liền đánh xe trở về. Nhưng đệ ngủ say quá, ta không gọi nữa.”

“Vậy Trần đại nhân bên đó…” Hoắc Cải ức chế giãy giụa, đánh boss đến nửa chừng, ngươi lại chơi gia cưỡng chế logout, không ngờ ngươi lại thất đức đến vậy.

Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, nghiêm túc nói: “Ta đã nhắn lại với Trần đại nhân, không cần lo lắng. Dù sao đệ kết giao với ông ta cũng là để giúp ta, ta cảm thấy hai người quen biết đến mức này đã đủ rồi, hiện tại đi cũng không vấn đề gì.”


Hoắc Cải bị thái độ đương nhiên của Vạn Tư Tề chặn họng không nói được một câu nào, nghẹn đến mức chỉ muốn cào tường. Ai bảo bản thân lúc trước bày tỏ nhiệt tình quá mức, lúc này muốn phản bác cũng không tìm được cớ.

“Ca… Đệ có thể đánh huynh không, chỉ đánh một chút thôi.” Hoắc Cải ra sức đè nén nộ hỏa bừng bừng trong đáy lòng, lý trí thương lượng.

“Vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Vậy ngủ tiếp đi.” Vạn Tư Tề kéo chăn lên, gói Hoắc Cải thành cái kén mềm mại, ôm vào trong lòng.

Quân khởi nghĩa Hoắc Cải bị vô tình trấn áp bi phẫn nghiến răng: Vạn Tư Tề kỳ thực ngươi không phải quảng cáo mà là pop-up khủng bố không giới hạn phải không?! Đào hố đợi người nhảy xuống, nhảy xong liền bắt cóc tống tiền, quá hung hăng, quá tàn ác, quá vô sỉ mà!

Hoắc Cải bất hạnh bị gậy đánh uyên uyên sau hơn nửa tháng bị Vạn Tư Tề trói mang về Vạn trạch ở Mông thành, mọi thứ chẳng có gì thay đổi so với trước khi xuất phát, như thể đang ngầm biểu thị, bản thân rời đi hay không, đã làm những gì đều không có gì khác biệt. Hoắc Cải nhìn ngọn núi băng bên cạnh, bỗng nhiên nảy sinh một nỗi cảm thán rằng tên này đúng là tai họa. Cái loại quảng cáo chèn vào này thực là rất có hại cho ta, cũng chẳng biết lúc gặp lại Trần Bách Chu còn có thể tiếp tục không.

“Đại ca, đệ đi dạo loanh quanh một chút, huynh bận gì thì làm đi.” Hoắc Cải được Vạn Tư Tề cho phép, lập tức bước dài về phía hậu viện. Tiểu Tham Lang, ngươi hãy đợi đời chủ ăn mặn đời sủng (vật) khát nước đi!

Buổi chiều mùa hè, giữa lúc trời nắng chang chang, gió ấm lồng lộng, dưới bóng râm của cây đa lớn, có một cẩu cẩu anh tuấn tiêu sái đang nằm ngủ ngon lành, cuộn thành một nhúm lông lớn mềm mại.

Thiếu niên dung mạo xinh đẹp cười gian bước từng bước đến gần cẩu cẩu, đi đến trước mặt, lại nhịn không được khẽ í một tiếng, tại sao giữa nhúm lông lớn còn một nhúm lông nhỏ màu trắng tuyết.

Tham Lang giật mình tỉnh dậy trước tiếng kêu này của Hoắc Cải, soạt một cái mở trừng mắt, lông đuôi dựng đứng, nhanh chóng bò dậy, ngậm lấy nhúm lông màu trắng, bắt đầu tìm kiếm đường chạy trốn.

“Khởi Tư?” Hoắc Cải nhìn con mèo con bị Tham Lang ngậm trong miệng, vẫn còn ngái ngủ, chỉ cảm thấy hắc tuyến không thôi (= =|||). Khởi Tư ngươi có cần phải kém tắm như vậy không, cứ thế mặc cho Tham Lang chà đạp có phải quá mức không có tiền đồ không.

Khởi Tư nghe thấy tiếng gọi, miễn cưỡng mở hé mắt, khe khẽ meo một tiếng, lại nhắm mắt lại.

Hoắc Cải tim thắt lại, Khởi Tư có lẽ nào bị Tham Lang giày vò sắp chết rồi?

Hoắc Cải nhanh nhẹn dứt khoát, nhào về phía Tham Lang, Tham Lang quay đầu chạy thẳng, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, bị Hoắc Cải ôm chặt lấy eo ấn xuống đất. Tham Lang buông Khởi Tư ra, dùng mũi huých huých thân thể mềm mại của con mèo con, ra hiệu mau chạy. Sau đó quay đầu xông đến cắn Hoắc Cải.

Hoắc Cải cũng không do dự, ôm chặt Tham Lang bắt đầu lăn xuống dốc. Lọc xọc lọc xọc, một người một cẩu lại bắt đầu chuyến lăn đồi vui vẻ.

Thế nhưng điều ngoài dự liệu là, sau khi Tham Lang lăn xuống chân đồi lại vẫn còn sức lực một chân đẩy Hoắc Cải ra bắt đầu bò lại lên đồi, chỉ là đường đi xiêu vẹo hình chữ S, trông rất buồn cười. Hoắc Cải đi theo sau, suy nghĩ rằng phải chăng con cẩu này bị mình hành hạ thành thói rồi, lúc trước đều là bị mình ra sức kéo lên, lúc này đã học được cách tự mình tìm chết rồi.

Bò lên đến đỉnh đồi, Tham Lang mềm nhũn chân loạng choạng đi về phía Khởi Tư, không ngừng hướng về phía Khởi Tư “Gâu gâu” gọi.

Chẳng lẽ, Tham Lang cũng muốn chơi trò chủ nợ sủng trả! Hoắc Cải bước dài đuổi theo, để tránh cho tiểu Khởi Tư gặp phải độc thủ.


Nhìn thấy Hoắc Cải đuổi đến nơi, Tham Lang lao đến càng nhanh hơn, ngậm lấy Khởi Tư liền muốn chạy xuống chân đồi. Đáng tiếc mới lao ra một bước đã mất thăng bằng ngã xuống đất. Tham Lang cố sức xoay người, lưng nặng nề đập xuống nền đất, Khởi Tư ngã bò lên lồng ngực ấm áp mềm mại của nó, không chút ý thức nguy hiểm mà cuộn tròn lại, cọ cọ, tiếp tục ngủ.

Hoắc Cải đang định đi lên phía trước, cứu Khởi Tư ra khỏi khuyển khẩu, lại bị ai đó từ sau ôm lấy eo ngăn lại.

“Đại ca…” Không cần quay đầu lại Hoắc Cải cũng biết người đến là ai, tại sao lần nào gia ức hiếp cẩu đều bị chủ nhân nó bắt quả tang chứ, ngươi sốt ruột vội vàng chạy về như thế không phải nói có chuyện gấp sao, nhanh như vậy đã tìm đến, chẳng lẽ chuyện gấp mà ngươi nói là nhân chi tam cấp sao hỗn đản?! (nhân chi tam cấp: ba chuyện cần thiết, nên sốt ruột của đời người: đi vệ sinh – động phòng – ngồi bên ngoài phòng bên trong vợ đẻ; hiện tại thường dùng để chỉ: đại – trung – tiểu tiện)

“Đệ nếu như ôm Khởi Tư đi, Tham Lang không thể không liều mạng với đệ.” Vạn Tư Tề thản nhiên cảnh cáo.

Hoắc Cải hừ một tiếng: “Đó là mèo của đệ.”

Vạn Tư Tề kéo Hoắc Cải lùi sau hai bước: “Nhưng Tham Lang đã nhận định Khởi Tư là của nó rồi, từ lúc Tham Lang nhìn thấy Khởi Tư, liền một mực bảo vệ nó không để ai đụng vào. Tham Lang sẽ cố hết sức chăm sóc Khởi Tư, đệ không cần lo lắng.”

Hoắc Cải hắc tuyến: “Tham Lang con cẩu này coi mèo nhà đệ là gì chứ, Khởi Tư là một con mèo đực mà!”

“Đại khái coi là đệ đệ…” Vạn Tư Tề vô tội nhìn trời.

“Khởi Tư thực không cần đến Tham Lang phải chăm sóc, huynh đừng ở đó mà nối giáo cho giặc.” Hoắc Cải hất tay Vạn Tư Tề ra, tiếp tục đi về phía Tham Lang.

“Thực ra, Khởi Tư không nhất định cần Tham Lang, nhưng Tham Lang lại chỉ cần Khởi Tư. Đệ ôm Khởi Tư đi rồi, Tham Lang phải làm sao đây?”

Lời phía sau truyền đến, giọng nói quá trầm khàn, ngữ khí quá nặng nề, đè nén đến mức Hoắc Cải không thể bước thêm bước nữa. Hà tất phải nói một cách bi ai như vậy, cái cách nói xa ai sẽ không sống nổi ấy vốn chẳng qua chỉ là nói bừa thôi không phải sao?

Tham Lang thấy chủ nhân nhà mình lại thả tên gian ác ra, không kịp để tâm đến cảm giác váng vất vẫn chưa hết, ngậm lấy Khởi Tư loạng choạng chạy xuống đồi, không cẩn thận một cái, nửa đường lại ngã một cái, Tham Lang nhanh chóng quay đầu lại, lo lắng thả Khởi Tư trên thảm cỏ, càng khiến cho thân thể đã mất thăng bằng không thể giữ nổi nữa, lọc xọc lọc xọc lăn xuống đồi. Thế lăn hơi chậm lại, Tham Lang lại run rẩy móng cẩu, lảo đảo bò về phía Khởi Tư, cho dù vừa đi vừa ngã cũng không hề ngừng bước.

“Nếu như Khởi Tư có thể chủ động đi về phía Tham Lang hai bước, Tham Lang cũng không ngã đến nỗi chật vật như vậy.” Vạn Tư Tề đi đến bên Hoắc Cải, nhìn cảnh tượng trên đồi đó, khe khẽ cảm thán.

Hoắc Cải nhếch khóe miệng, từ cổ họng thốt ra một tiếng: “Đi qua để cùng con cẩu ngốc Tham Lang lăn xuống đồi sao?”

Vạn Tư Tề xoa xoa mái tóc mềm mại của Hoắc Cải, trịnh trọng nói: “Tham Lang sao có thể để Khởi Tư lăn xuống cùng nó, trước khi ngã, nó vẫn luôn bảo vệ Khởi Tư mà.”

Hoắc Cải liếc nhìn Tham Lang một cái cuối, quay đầu đi xuống đồi: “Ca, đệ chuẩn bị ngày mai đi Khôn thành, giúp đệ chuẩn bị xe ngựa.”

“Được.” Vạn Tư Tề gật đầu, nhìn bóng lưng Hoắc Cải dần đi xa, lại nhìn Tham Lang lần nữa ngậm lấy Khởi Tư trên đồi, Vạn Tư Tề cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Tham Lang, vận khí cẩu của mày đúng là may mắn, may mắn đến mức khiến người ta phải ghen tỵ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui