Hoắc Cải nín thở, khiến mặt thêm trắng bệch, mới nhỏ giọng nói: “Con bất kính với khách quý của ca ca, sợ ca ca trách tội, nhất thời luống cuống, cho nên mới, cho nên mới…”
“Hừ, khách quý?!” Khuôn mặt Vạn lão gia chớp mắt vặn vẹo, hiển nhiên đang nghĩ tới hình ảnh có chút vô cùng thê thảm nào đó, vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Cái tên nhát gan như ngươi, cũng biết bất kính? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn không mau nói! Ngươi cầm tinh hồ đào sao? Không gõ không mở miệng…”
Hoắc Cải thân thể rụt lại, ra vẻ bị dọa. Vạn lão gia đành phải nuốt lại lời răn dạy, miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt từ phụ nói: “Cha không phải đang trách tội ngươi, cứ nói đừng ngại.”
Hoắc Cải thấy điểm hỏa lực của Vạn lão gia đã dời đi, tâm trạng bình tĩnh: xem ra hình tượng tiểu bạch thỏ vô hại của mình đã tạo dựng thành công! Vậy tiếp theo có thể thỏa thích mà vu oan hãm hại rồi.
“Con hôm nay đi ngang qua trước phòng nhị ca, nhị ca gọi con vào tiếp đãi. Nhưng ai biết… bằng hữu của nhị ca cử chỉ lỗ mảng, còn bắt con cũng phải uống rượu, làm con sợ muốn chết, mới đẩy người nọ bỏ chạy, lại sợ bị đuổi theo ra cửa, cho nên nhất thời cuống lên khóa cửa lại luôn.”
Vạn lão gia vỗ bàn, lại rống lên: “Sợ? Sợ đến mức đuổi theo tiểu tư của nhị ca ngươi chạy khắp sân?!”
Hoắc Cải cúi đầu xuống nghịch góc áo, Phúc Duyên hôm nay bị mình thiên lý truy sát, tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng. Giờ không phải mình bôi đen hắn, chính là hắn bôi đen mình rồi. Để tránh phiền toái về sau, bóp chết toàn bộ phái phản động từ trong nôi mới là lựa chọn đúng đắn của một nhà cách mạng anh minh phải không nào?
Hoắc Cải mặt lộ vẻ không cam lòng, ngoảnh đầu đi nói: “Nhi tử làm thế đúng là không thích hợp, nhưng mà nô tài kia đúng là kỳ cục, lúc nào cũng khuyến khích nhị ca uống rượu vui chơi. Cả lần này cũng thế, nếu không phải tên nô tài kia đem rượu tới, bằng hữu của nhị ca có thể ăn nói linh tinh, hành động càn rỡ như thế sao. Nhi tử cũng là giận quá, mới vượt phận giáo huấn nô tài này một hồi. Hơn nữa uống rượu hại thân thể, đối ca ca cũng không tốt…”
Vạn lão gia nhíu mày, trực tiếp cắt ngang phần sau của Hoắc Cải, hỏi: “Ăn nói linh tinh?”
Hoắc Cải quay người đi, mặt đỏ lên, có thể gọi là xấu hổ lại giận dữ muốn chết: “Người nọ nói, nói… nam tử cũng có thể giống như nữ tử, làm mấy chuyện xấu xa.”
“Bang” một tiếng thật lớn, Vạn lão gia đột nhiên đứng dậy, tức đến sùi bọt mép. Giận đến run rẩy: “Quả nhiên… Quả nhiên…”
Mấy lời này của Hoắc Cải bịa đặt rất thận trọng, không một câu động chạm tới Vạn Thử Ly, đem toàn bộ xấu xa đổ hết lên người đám hồ bằng cẩu hữu cùng với Phúc Duyên. Hoắc Cải không phải không muốn hại Vạn Thử Ly, nhưng mà vốn Vạn lão gia thiên vị không biên giới, rõ ràng cảnh nhìn thấy là Vạn Thử Ly áp đảo Vạn Nhận Luân, cuối cùng bị đuổi lại là Vạn Nhận Luân. Hoắc Cải cũng không muốn cho Vạn lão gia có cơ hội cân nhắc phân lượng hai đứa con trai trong lòng mình.
Tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ ấy mà, nghĩ lúc nào cũng đều là: con ta là con cừu nhỏ thuần khiết, cho dù hắn không thuần khiết, cũng là bị con sói bên người làm hư.
Mặc kệ Vạn Thử Ly có vô liêm sỉ thế nào, trong mắt Vạn lão gia, hắn vĩnh viễn chính là một con cừu nhỏ thuần khiết.
Cái danh Vạn Thử Ly kết giao lầm bạn xấu, uống rượu xong vô ý sa ngã coi như chắc chắn rồi.
Hoắc Cải trộm liếc sắc mặt xanh mét của Vạn lão gia, bắt đầu vô sỉ cầu xin —— lão gia tử, ngươi giận đi giận đi, tốt nhất là giận đến trực tiếp thăng thiên, thuận tiện để cho Vạn Thử Ly gánh cái danh làm cha mình tức quá mà chết, về phần gia sản, ta sẽ miễn cưỡng thu nhận một ít là được.
“Dù có như vậy, ngươi cũng không nên nhốt ca ngươi trong phòng cùng đám súc sinh này chứ!” Giờ đã hỏi xong, Vạn lão gia lại muốn đem Hoắc Cải ra làm nơi trút giận. Hắn đương nhiên biết chuyện này không thể đổ lên đầu Vạn Nhận Luân được, nhưng mà cha dạy con không cần lý do.
Giận thành như vậy?! Chẳng lẽ… Vạn Thử Ly ở bên dưới? Đây chính là 4P a, tiểu cúc hoa non nớt của hắn có thể kháng trụ được sao. Ua ha ha, đè người bị người đè, đam mỹ đại thần đúng là không khi dễ ta. Xem ra sau này có thể viết một bài báo cáo nói về tính kháng đè của quỷ súc rồi.
Hoắc Cải mặt không lộ vết tích, trong lòng từ lâu đã mừng đến lăn lộn ra đất. Vạn Thử Ly này càng không may, chú oán trên người mình càng có hy vọng giải trừ đúng không nào?
“Nhi tử… Nhi tử không phải cố ý, con, chỉ là sợ. Hơn nữa…” Hoắc Cải quay đầu, nhỏ giọng thanh minh: “Không phải còn có cửa sổ sao.”
Về phần trúng xuân dược rồi có còn sức để nhảy cửa sổ ra không thì không phải là chuyện của gia rồi.
Vạn lão gia nhất thời không còn gì để nói, hung hăng trừng Hoắc Cải, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Hoắc Cải nhìn Vạn lão gia đi khỏi, thần sắc phong phú trên mặt thoáng cái đã giũ sạch sẽ, há miệng, ngáp một cái rõ to.
Từ khi xuyên qua, Hoắc Cải đã bị bức từ tác giả biến thành diễn viên, tuy diễn trò gì đó, y coi như vẫn miễn cưỡng làm được, nhưng mệt mỏi bên trong, người ngoài không cách nào hiểu được.
Hoắc Cải duỗi người một cái, y chưa nghỉ ngơi được, y còn phải tự dùng hai mắt xác nhận thành quả lao động. Ai bảo cúc hoa này không thấy chân thân kẻ thù thì không chịu phản ứng chứ. Ai, cúc hoa a cúc hoa, ngạo kiều như thế làm chi?
Hoắc Cải chậm rãi uống hết một chén trà, nhìn sắc trời trầm xuống bên ngoài cửa sổ, lấy bộ quần áo màu sậm ra thay. Xuất môn lần thứ hai.
Hoắc Cải dọc theo chân tường chậm rãi đi đến ngoài viện tử của Vạn Thử Ly, lại nghe được bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm đến tê tâm liệt phế, xung quanh đều bị mấy tên hộ viện bảo vệ, bất kể là muốn luồn vào muốn chuồn ra, đều bó tay.
Hoắc Cải nhíu mày, nhìn vào viện một lúc lâu, thấy đúng là không có cơ hội, đành phải quay đầu rời đi, tìm cách khác.
Lúc mà hiện trường bị trực tiếp cắt xén, xem comment của người đọc trên BBS cũng là một biện pháp không tính là biện pháp.
(*) bbs: diễn đàn.
Cho nên lúc này, Hoắc Cải đang cong lưng, nghe trộm đám nha đầu của Vạn gia buôn dưa…
“Phúc Duyên kia là người tâm đắc nhất bên cạnh nhị gia, không ngờ Vạn lão gia nói đánh là đánh.”
“Ngươi thì biết cái gì, nghe nói hôm nay nhị gia cùng mấy người đó ở trong phòng hoang đường, đều do tên nô tài kia xúi hết.”
“Hoang đường?”
“Suỵt, ta cũng không biết chuyện gì, đều là nghe muội muội hầu hạ của ngoại viện của nhị gia nói lại. Nhị gia giờ vẫn ở trong đó chưa ra. Ta thấy, có thể khiến cho Vạn lão gia bưng bít như thế, hơn phân nửa là chuyện thiên đại gièm pha rồi. Không thấy Vạn lão gia đi mời đại phu cho nhị gia sao? Hơn nữa các công tử bằng hữu của nhị gia giờ còn chưa thể ra nữa.”
Lúc này, một tiểu nha đầu lảo đảo chạy tới, túm lấy góc áo của một nha đầu buôn dưa thấp giọng hô: “Chết rồi.”
“Ai chết?” Nha đầu kia kinh ngạc hỏi lại.
“Là Phúc Duyên, tỷ, Phúc Duyên ở trong viện tử của nhị gia bị đánh chết rồi, ta tận mắt thấy Phúc Duyên bị người chụp bao vải khênh ra ngoài từ cửa sau.”
“A!” Hai nàng che miệng, đồng thời hô nhỏ, mặt đều mang vài phần sợ hãi.
Nha đầu kia lại nói: “Tỷ, việc này, chúng ta đừng để truyền ra là tốt nhất. Vạn lão gia nổi giận thật sự rồi, nghe nói nhị gia phải ‘Tĩnh dưỡng không ra ngoài’ nhiều ngày nữa đó.”
Hai nàng đều gật đầu, sợ hãi liếc mắt nhìn viện tử kia, nhanh chóng rời xa.
Thấy người rốt cuộc cũng đi xa, Hoắc Cải bịch một tiếng ngồi xuống đất. Trong nhất thời không một chút khí lực.
“Cư nhiên… chết rồi.”
Hoắc Cải ôm ngực, hô hấp gian nan, giống như một con cá bị người ném lên bờ, chỉ cần hít thiếu một hơi, sẽ lập tức chết ngất tại chỗ.
Nghe cách đó không xa lại có tiếng người truyền đến, Hoắc Cải miễn cưỡng đứng lên, ngay cả cỏ trên vạt áo cũng không kịp phủi, lảo đảo chạy về phía gian phòng mình.
Cài then lại, Hoắc Cải dựa vào cửa, chậm rãi trượt xuống dưới.
Hoắc Cải nhìn tay mình, khóe môi nhếch lên: “Hoắc Cải, ngươi lợi hại quá rồi, dùng lời nói làm dao, giết người vô hình.”
Trong rượu bị bỏ thuốc, chút chuyện đó trong tình huống Vạn Thử Ly sinh nghi là không cách gì gạt được. Mà có cơ hội bỏ thuốc, trừ mình ra chính là Phúc Duyên. Mình là nửa đường bị kéo vào, thiếu chút nữa còn gặp độc thủ, thoạt nhìn không có động cơ gì, đương nhiên là hiềm nghi rất nhỏ. Cho nên, chỉ có thể là Phúc Duyên.
Về phần Phúc Duyên tại sao phải mưu tính chuyện này. Mình đã ám chỉ đám hồ bằng cẩu hữu kia rắp tâm bất lương, mà Phúc Duyên lại xúi bẩy chuyện uống rượu vui chơi. Đám ác lang mua chuộc tôi tớ, đem miếng thịt béo thèm nhỏ dãi đã lâu nuốt vào bụng, không phải là một chuyện rất phổ biến rất thường thấy sao?
Câu chuyện này, chỉ cần Vạn lão gia tin, mình coi như an toàn rồi. Chỉ không ngờ tới cái giá phải trả… Bữa nay, nhân vật phản diện cũng không dễ làm rồi.
Nắm tay Hoắc Cải từ từ xiết chặt, có thứ gì đó nghẹn ngang cổ họng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...