Trong phòng khách ba mươi mét vuông bài trí sô pha, bàn, máy lọc nước và tủ lạnh, một cái bàn ăn xếp gọn đặt ở chân tường. Không gian không lớn, hơn nữa đồ dùng trong phòng rất lớn nên có vẻ chật chội. Hiện tại sàn nhà màu nâu nhạt bị một lượng lớn máu tươi nhuộm đỏ, trên tường như bị người hắt một thùng lớn đầy máu, mùi máu tanh nồng huân đầy mặt.
Từ cửa cầu thang tới cửa nhà đều bị ngăn cản, có người đứng trên cầu thang nhìn xuống, lướt qua rồi không nhịn được rời đi, miệng lẩm bẩm ‘tàn nhẫn’. Lúc Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh chạy tới, thi thể đã bị chuyển đi.
Tổ trưởng Lại: “Hai người đã tới? Hiểu Bạch, đưa ảnh chụp cho họ xem.”
Dương Nguyên Nhất nhận ảnh chụp của Chương Hiểu Bạch, tất cả đều là ảnh hiện trường của thai phụ bị giết. Vẻ mặt thai phụ hoảng hốt cùng vặn vẹo, mắt bị móc, bụng cũng bị phanh ra. Đứa trẻ trong bụng bị moi ra ném trên sàn nhà, sau đó bị giẫm đạp, rõ ràng đã bị đạp thành cái bánh thịt. Lúc đó cuống rốn vẫn còn, chưa bị cắt.
Chương Hiểu Bạch tường thuật: “Trong bụng thai phụ là một bào thai nam đã thành hình, chúng tôi kiểm tra sổ khám thai của cô ấy, phát hiện thai đã bảy tháng, hơn nữa thai nam bị khiếm khuyết. Thai phụ bị hại đã từng mang thai ba lần, cả ba lần đều sinh non. Nếu như tiếp tục sinh non thêm một lần nữa sẽ không thể mang thai. Cho nên dù phát hiện cái thai này bị dị dạng, hai vợ chồng vẫn quyết định sinh ra.
Đáng tiếc, đây chính là nguyên nhân bị con quái vật ‘Dị dạng’ kia theo dõi.
Dương Nguyên Nhất: “Chồng của thai phụ đâu?”
Chương Hiểu Bạch: “Ở cửa, hiện tại tâm trạng rất bất ổn. Hắn là tài xế tàu đêm, bốn giờ sáng về nhà chỉ thấy vợ con chết thảm trước mặt. Chúng tôi không hỏi được thông tin gì từ hắn, nhưng có thể xác định do dị văn gây ra. Anh xem, đây là dấu chân để lại hiện trường.”
Cô dẫn hai người nhìn dấu chân được lưu giữ trong phòng, tổng cộng có ba chỗ: Trên sô pha, trần nhà và trên ban công sân thượng.
“Trên sô pha có hai dấu chân, lúc đó nơi nó dừng lại là ở đây. Dấu chân trên trần nhà dính máu, chỉ có một vết, trên ban công cũng giống như thế. Điều này nói rõ nó chỉ đi hai bước từ phòng khách đến sân thượng, mà lúc sát hại thai phụ dấu chân bị phá hư, bao gồm lúc giết chết bào thai, dấu chân hỗn loạn không thể phân biệt.”
Dương Nguyên Nhất đi tới xem, nhìn thấy dấu chân kia lớn gấp đôi chân của đàn ông trưởng thành, cậu lẩm bẩm: “Con dị văn này rất cao?”
Chương Hiểu Bạch: “Chiều cao trung bình của đàn ông trưởng thành.”
“Ưm ——” Dương Nguyên Nhất nghĩ đến ghi chép của văn phòng thám tử: “Nói cách khác, chân là dị dạng.”
Ngụy Diên Khanh nhìn vài lần, cảm thấy mệt mỏi bèn nói với Dương Nguyên Nhất: “Anh ra ngoài trước.”
Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu: “Hả? Ừ.” Sau đó cậu hỏi Chương Hiểu Bạch: “Các người điều tra con dị văn dị dạng kia mà chưa từng chính thức đối mặt với nó sao?”
Đề cập đến chuyện này, Chương Hiểu Bạch ỉu xìu: “Thứ này thật sự rất gian xảo, xuất quỷ nhập thần. Bất luận là nơi phòng thủ nghiêm ngặt đến cỡ nào nó đều có thể xông vào giết người, giết xong bỏ chạy, vô tung vô tích. Chúng tôi từng thử đặt bẫy, nhưng không ngờ con dị văn kia rất thông minh, chưa bao giờ sập bẫy. Thậm chí chúng tôi phái rất nhiều cảnh sát truy tìm trong cống thoát nước toàn bộ thành phố, gặp mấy con heo nhưng lại không thấy bóng dáng con dị văn kia. Đến bây giờ, ngoại trừ ghi chép hai mươi năm trước, chúng tôi hoàn toàn không biết bây giờ nó đã biến thành bộ dạng gì, hơn nữa ban đầu ngoại trừ thân hình thì không có miêu tả gương mặt kỹ càng.”
Dương Nguyên Nhất: “Sẽ không thay đổi, nó yên lặng hai mươi năm, truyền thuyết đô thị năm đó đã sớm bị quên lãng. Có thể sống đến bây giờ tiếp tục tác quái, thực sự rất hung tàn.” Cậu hơi dừng lại, bổ sung thêm: “Trước kia nó tác quái ở phương Bắc… Vì sao chạy đến thành phố phương Nam?”
Tổ trưởng Lại đi tới, bảo Chương Hiểu Bạch cùng La Hồng Thịnh đi điều tra, sau đó trả lời câu hỏi của cậu: “Dị văn khủng bố ngoại trừ gây nguy hiểm cho sinh mệnh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi nó từng hoạt động. Ban đầu nó bị liên hợp xua đuổi, mất tích gần hai mươi năm, có lẽ không dám trở lại phương Bắc.”
Dương Nguyên Nhất: “Như vậy à… Tổ trưởng Lại biết nguyên nhân dị văn ‘Dị dạng’ được sinh ra không? Truyền thuyết được lưu truyền trước kia là nó tàn sát thai phụ, nhưng nguyên nhân nó được sinh ra thì sao?”
Tổ trưởng Lại sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Trong văn phòng không có ghi chép sao?”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Không có.”
Tổ trưởng lại: “Tôi cũng không biết. Hai mươi năm trước tôi vẫn là một tiểu dị văn vô danh tiểu tốt. Người xử lý vụ án này là chủ nhân, nếu như hắn không thể điều tra rõ ràng thì những người khác lại càng không biết. Hơn nữa đây còn là chuyện hai mươi mấy năm trước, muốn điều tra rõ ràng cũng rất khó khăn. Nhưng theo sự hiểu biết của tôi về chủ nhân, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Có thể là nó được đặt trong hồ sơ khác, các người không nhìn thấy.”
Dương Nguyên Nhất gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ngụy Diên Khanh đứng ở cửa gọi cậu: “Nguyên Nguyên, ra ngoài.”
Dương Nguyên Nhất giao lại ảnh chụp cho tổ trưởng Lại, ra ngoài rồi hạ giọng hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
Ngụy Diên Khanh chỉ tay lên sân thượng, Dương Nguyên Nhất nhìn theo hướng anh chỉ, phát hiện khách sạn ở đối diện. Phòng khách và sân thượng thẳng hàng, liếc mắt một cái là có thể phát hiện khách sạn đối diện. Nơi dừng chân của bọn họ chính là khách sạn kia, tối hôm qua lúc thai phụ bị giết, bọn họ đang ở trên mái xử lý dị văn xác nữ tháp nước, lại hoàn toàn không phát hiện tình huống bên này.
Dương Nguyên Nhất cảm thấy buồn bực, xảy ra ở nơi gần như thế nhưng lại không thể cứu được, không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Trong chớp mắt, bàn tay rơi vào lòng bàn tay ấm áp khác, sau đó nghe được giọng nói an ủi của Ngụy Diên Khanh: “Anh cũng không phát hiện, em không nhận ra là chuyện bình thường.”
Ngay cả Ngụy Diên Khanh cũng không phát hiện, lẽ nào con dị văn kia thật sự lợi hại? Dương Nguyên Nhất nhíu mày, chợt thốt ra nghi vấn.
Ngụy Diên Khanh: “Dị văn hai mươi năm trước không ai hỏi thăm có thể lợi hại sao? Chẳng qua nó còn thiết lập mà người khác không biết.” Ngón tay của Ngụy Diên Khanh chếch đi một chút: “Anh không chỉ khách sạn ở đối diện mà là bệnh viện cách khách sạn không xa.”
“Bệnh viện?” Dương Nguyên Nhất khó hiểu
Ngụy Diên Khanh: “Em nghĩ tại sao dị văn có thể đảm bảo tất cả thai phụ nó giết đều mang thai dị dạng? Quả thật nó ra tay rất chính xác, siêu âm cũng không chuẩn bằng nó.”
Dương Nguyên Nhất hiểu ra.
Ngụy Diên Khanh cầm tay Dương Nguyên Nhất, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía: “Tuy hai mươi năm trước chưa phổ biến siêu âm, nhưng phụ nữ mang thai đến tháng thứ bảy, thứ tám vẫn sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Lần nào dị văn ‘Dị dạng’ đều có thể tìm đến nhà bọn họ cực kỳ chính xác, không thể nào không liên quan đến bệnh viện.”
Lời này dĩ nhiên không phải là bệnh viện cấu kết với dị văn, mà là —— “Nó trốn trong bệnh viện!”
Bệnh viện nhiều người, không có quá nhiều chỗ lẩn trốn. Nhưng nếu nấp kỹ, nơi đó sẽ trở thành nơi ẩn náu tốt nhất. Dương Nguyên Nhất: “Chúng ta đến bệnh viện, thuận tiện bảo Vương Tiểu Hồng điều tra nguyên nhân năm đó dị văn được sinh ra.”
Bệnh viện nhân dân huyện Thứ Đồng bên cạnh khách sạn đã được thành lập khoảng hai mươi năm, dân cư lân cận bệnh nặng bệnh nhẹ gì đều thích chạy sang bên này, bởi vậy giờ hành chính rất đông đúc. Tòa lầu chín tầng ở giữa là khu nội trú, hai bên là phòng khám, theo bảng hướng dẫn đến khoa sản. Hai người đứng tại hành lang khoa sản, xung quanh đều là phụ nữ nhìn hai người họ đầy quái dị.
Dù bình tĩnh hơn nữa, Dương Nguyên Nhất cũng không nhịn được muốn che mặt. Nếu có phụ nữ đi cùng thì còn có thể nói là dắt đến, hai người đàn ông đến khoa sản làm cái quái gì?!
So với Dương Nguyên Nhất xấu hổ, Ngụy Diên Khanh có vẻ đặc biệt bình tĩnh, nhìn chằm chằm cửa treo biển siêu âm, sau đó liếc nhìn thai phụ bụng tròn vo tới đây kiểm tra. Anh trầm ngâm một lúc, thì thầm bên tai Dương Nguyên Nhất: “Nếu ở trên giường em lớn bụng ——”
Lời còn chưa dứt, Dương Nguyên Nhất đã dùng sức véo thịt mềm bên hông anh, mặt lạnh tanh hỏi: “Anh nói cái gì?”
Ngụy Diên Khanh kiềm chế không nói năng lỗ mãng, kiên cường hỏi: “Em đoán con dị văn ‘Dị dạng’ kia sẽ trốn ở đâu mới có thể lấy được giấy siêu âm?”
Dương Nguyên Nhất lạnh lùng nói: “Không được nghĩ mấy thứ không đứng đắn.”
Ngụy Diên Khanh: “Tà niệm nhất thời.”
Dương Nguyên Nhất lại càng véo mạnh: “Anh học mấy thứ này ở đâu?”
Ngụy Diên Khanh vội vàng cầm tay cậu, giữ chặt không buông: “Vương Tiểu Hồng gửi cho anh.” Đổ thừa rất thoải mái: “Có thể là hắn gửi nhầm, chúng ta ở đây cũng rất xấu hổ, ra ngoài trước đi.” Nói xong liền kéo Dương Nguyên Nhất ra ngoài.
Trong bệnh viện khá ấm áp, vừa ra ngoài gió thổi lạnh thấu xương. Nhưng bây giờ người đang đông, không thể tìm được nơi có thể trốn. Dương Nguyên Nhất hỏi: “Có khi nào trốn ở nhà xác không?”
Ngụy Diên Khanh: “Mỗi cổ thi thể trong nhà xác đều có đánh số, thường thì đều có người đến nhận, trừ phi là thi thể đã lâu không ai đến lãnh. Nếu như giả dạng làm thi thể trốn trong nhà xác, chờ đến ban đêm ra ngoài hành động cũng có thể. Vấn đề duy nhất chính là dị văn, có thể là một dị dạng.”
“Nếu như là thi thể dị dạng, lại không có ai đến lãnh, bệnh viện sẽ có ghi chép lại. Hay là đến nhà xác xem thử đi.” Dương Nguyên Nhất nói xong liền gọi cho tổ trưởng Lại, dù sao không có giấy tờ mà muốn vào nhà xác, tám chín phần mười sẽ bị đuổi ra.
Tổ trưởng Lại ở đầu dây bên kia sảng khoái đáp ứng, nhanh chóng giải quyết chuyện này, chỉ chốc lát sau liền có người đến dẫn bọn họ đến nhà xác. Đó là một người trung niên, trông coi nhà xác gần hai mươi năm, từ thực tập đến khi thầy hướng dẫn về hưu cho đến khi bản thân cũng sắp về hưu. Hắn đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại lén quan sát hai người Dương Nguyên Nhất.
Dương Nguyên Nhất thấy hắn nhìn lén, cậu bèn mỉm cười thân thiện. Người trung niên hơi sửng sốt, nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng, chủ động giải thích: “Gần đây trong nhà xác không có thi thể mới, tôi tưởng hai người đến nhận xác.”
Dương Nguyên Nhất: “Chúng tôi đang tìm một thi thể mấy chục năm, không biết nó ở đâu, chỉ có thể đến nhà xác từng bệnh viện tìm kiếm.”
Người nọ kinh ngạc: “Rất khó… Chậc —— hai mươi năm?” Hắn lắc đầu: “Có lẽ là không tìm được, không bệnh viện nào nuôi thi thể không ai đến nhận hơn hai mươi năm. Một chỗ trong nhà xác một năm tốn hết mấy vạn, hai mươi năm… Ắt hẳn là gần trăm vạn. Không thể nào, hai người tìm không được đâu.”
Dương Nguyên Nhất: “Dù sao cũng phải tìm thử, lẽ nào trong bệnh viện này không có thi thể đã lâu không ai đến nhận sao?”
Người trung niên trả lời: “Tất nhiên là có. Bệnh viện nào cũng có, đành chịu thôi, pháp luật quy định không thể vứt bỏ những thi thể này, chỉ có thể lưu trữ.”
Dương Nguyên Nhất: “Thi thể lâu nhất là bao nhiêu năm?”
Người trung niên: “Bảy năm, rất lâu rồi, là thi thể nữ. Thế nào? Hai người muốn tìm xác nữ hả?”
Dương Nguyên Nhất: “Chú dẫn chúng tôi đi xem thử, thi thể để thời gian dài, không ai đến nhận.”
Người trung niên liếc mắt nhìn hai người, không phản đối. Bọn họ đến tầng hầm hai, không có thang máy, phải đi cầu thang bộ. Nhà xác ở tầng ba, càng đi xuống càng nóng, đó là nguyên nhân nơi này phải bật điều hòa quanh năm. Ánh đèn trắng bệch, ba người đổ bóng rất dài. Hành lang vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Người trung niên hoảng hốt, rõ ràng là ba người, sao lại chỉ có tiếng bước chân của hai người? Hắn sợ hãi, quay đầu lại len lén quan sát thì phát hiện cả ba người đều có bóng mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Có thể là có vài người bước rất khẽ, không có âm thanh cũng là chuyện bình thường.
Ngụy Diên Khanh bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn đường ống thông gió trên trần nhà. Đường ống đen như như mực, từ dưới nhìn lên không thấy quang cảnh bên trong. Thế nhưng nếu đổi ngược vị trí, trốn trong đường ống thông gió sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy người phía dưới, lại không bị phát hiện.
“Cái xác nữ bảy năm kia chết như thế nào?” Ngụy Diên Khanh dời mắt, lạnh nhạt hỏi hắn.
Người trung niên ngớ ra: “Hỏi tôi hả?”
“Ừ.”
“Sinh khó.”
Dương Nguyên Nhất: “Là một thai phụ? Lúc cô ấy đẻ không có người nhà đi cùng?”
Người trung niên nói: “Không có. Nghe nói là cô ta đột nhiên ngất ở ven đường, sắp sinh. Người qua đường vội vàng đưa cô ta đến khoa sản, lúc lên bàn sanh khó sinh mà chết. Trên người cô ta không có chứng minh thư, không thể thông báo người nhà, vì vậy để cô ta trong nhà xác bệnh viện, qua một thời gian dài mới chuyển đến nhà xác bệnh viện này.”
Dương Nguyên Nhất: “Thì ra cô ấy không sinh ở đây?”
Người trung niên: “Ừ. Vốn sinh ở khoa sản bệnh viện tư nhân, sau này dùng chút quan hệ đến nơi này. Lại nói tiếp cô ta cũng thật đáng thương, bụng bị xé ra, sau khi chết cũng không có ai vá lại. Chờ đến khi định chỉnh sửa gương mặt người chết thì phát hiện không làm được. Về sau có thể sắp xếp cô ta cũng đã cám ơn trời đất, còn ai có thể chỉnh sửa gương mặt cho cô ta?”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến nhà xác, hắn đẩy cửa ra, một cổ khí lạnh âm u đập vào mặt. Trong nhà xác trưng bày mười cổ thi thể, mà người trung niên đã thành thói quen, đi phăm phăm dẫn bọn họ đến một cái xác tận cùng bên trong, bế thi thể ở bên trong rồi đặt ngang lên bàn.
Hắn vừa mở túi đựng thi thể vừa nói: “Chết rất thảm, sau khi chết còn rất thê lương.”
Mở túi đựng thi thể, lộ ra xác nữ kết một mẩu băng. Dương Nguyên Nhất nhìn xuống bụng bị phanh ra của cái xác, cuống rốn rơi một bên không được xử lý đàng hoàng. Cuống rốn đã bị cắt, đoạn bị cắt chính là đứa bé. Thi thể chừng ba mươi ba, ba mươi bốn, nhìn khuôn mặt có vẻ rất đau đớn.
“Đây xem như là sản phụ lớn tuổi đi? Sao lại không có người nhà? Không tra được sao?”
Người trung niên: “Trong đồn không có hồ sơ lưu trữ, nghe nói đến bây giờ ngay cả thân phận cũng không xác định được.”
Dương Nguyên Nhất tự tay kéo một đoạn miệng túi, nhà xác bỗng dưng nổ một tiếng thật lớn. Hắn vô cùng hoảng sợ, vội hỏi: “Cái gì vậy?!”
Đưa mắt nhìn bốn phía, không có gì cả. Hắn xoa xoa cánh tay: “Đúng là quái dị.”
Ngụy Diên Khanh lại nhìn lên ống thông gió trên trần nhà, Dương Nguyên Nhất phát hiện bèn hỏi: “Anh phát hiện ra gì hả?”
Ngụy Diên Khanh vỗ vai an ủi cậu: “Có vài thứ không cho chúng ta chạm vào cổ thi thể này.”
Dương Nguyên Nhất trầm ngâm, sau một lúc lâu cậu hỏi người trung niên: “Thi thể này khó sinh, vậy đứa bé được sinh ra đâu?”
“Cái này…” Người trung niên im lặng, hắn cũng không biết: “Có lẽ đã chết theo rồi.”
Dương Nguyên Nhất: “Cho dù chết cũng không thể không ở chung.”
Người trung niên: “Có lẽ bị trộm làm tiêu bản rồi, hai người xem xong chưa? Âm khí nơi này rất nặng, ở lâu cũng không tiện.”
Dương Nguyên Nhất: “Không có những thi thể khác?”
Hắn dẫn bọn họ nhìn qua tất cả thi thể được gửi từ một năm trở lên, nhưng mà vẫn không tìm được tung tích của dị văn dị dạng. Bọn họ cũng không thể ở nhà xác quá lâu, không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Lúc hắn đi lên trên thì đột nhiên nói: “À mà hình như cái xác nữ được gửi bảy năm kia có một tin đồn khủng khiếp lắm.”
Dương Nguyên Nhất dừng bước, quay đầu hỏi: “Tin đồn gì?”
Người trung niên hơi do dự: “Không chắc chắn lắm, dù sao chuyện cũng không xảy ra ở bệnh viện chúng tôi… Nghe nói lúc đó cô ta được đưa đến khoa sản gồm có bốn người, lúc khó sinh được chỉ định sinh mổ. Rạch bụng lấy em bé, là một, là một quái thai… Dị dạng, rất kinh khủng, lúc đó hộ sinh hét toáng lên. Âm thanh rất lớn, rất kinh hoàng, tất cả bệnh nhân trong bệnh viện đều nghe thấy. Sau đó nhanh chóng có người trong khoa đến, cũng không biết là xử lý như thế nào, kết quả chính là một phụ nữ chết, quái thai biến mất. Các bác sĩ điều dưỡng tham gia ca mổ đó đều từ chức —— aiz! Hai người xem ‘Quái thai đầu to’ chưa? Thực tế giống như ‘Quái thai đầu to’, nhưng nghe nói quái thai này kinh khủng hơn.”
—— Rầm! Rầm!
Tiếng vang phát ra trên đỉnh đầu, đèn trắng âm u trong hành lang chớp tắt, rất quỷ dị. Người trung niên sợ hãi, hai tay tạo hình chữ thập thì thào: “Hữu quái mạc quái, hữu quái mạc quái*.”
(Hữu quái mạc quái: gồm hai nghĩa. Nghĩa 1 là ở đây hình như có quái lạ nhưng cũng hình như không. Nghĩa 2 là có kỳ quái, xin đừng trách cứ. Trong trường hợp này dùng với nghĩa hai.)
Hắn vừa lẩm bẩm vừa bước như bay ra ngoài, nhưng đi kiểu gì cũng không đuổi kịp Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh. Mà Dương Nguyên Nhất dựa theo tiếng nổ nhìn đường ống thông gió trên trần nhà: “Anh Ngụy, mỗi tầng trong bệnh viện đều có rất nhiều ống thông gió hả?”
Ngụy Diên Khanh cười nhạt: “Ừ, bao gồm phòng làm việc của bác sĩ siêu âm.”
Cho nên chỉ cần trốn bên trong âm thầm giám thị là có thể biết ai mang thai dị dạng lại không phá bỏ. Nếu như muốn sinh ra, sẽ bị nó tìm tới cửa giết chết.
Dương Nguyên Nhất: “Hình như nó đang tức giận, bởi vì chúng ta đề cập đến thi thể bảy năm bên trong —— nó có liên quan gì đến quái thai kia?” Cậu có suy đoán, nhưng rất khó tin.
Ngụy Diên Khanh ôm vai cậu, xoay ra phía ngoài vừa đi vừa phổ cập giáo dục: “Có một số dị văn sẽ kết hợp với con người.”
Dương Nguyên Nhất trợn to mắt, không dám tin: “Dị văn ‘Dị dạng’ là dị văn khủng bố, không có tình cảm con người.”
“Nếu như là từ con người chuyển hóa thành dị văn, chuyện kết hợp này cũng không tính là kỳ quái.”
“Có ý gì?” Con người có thể chuyển hóa thành dị văn? Dị văn không phải từ biến đổi khủng bố khác thường mà thành sao?
“Bản thể thay đổi mà thôi. Nếu như ngay từ ban đầu dị dạng bị xem là quái vật xấu xí, dần dần, cả người từ thân đến tâm sẽ biến đổi trở thành quái vật. Chờ đến khi nó nếm được máu tươi, hoàn toàn vứt bỏ nhận thức làm người thì sẽ bị biến đổi thành dị văn. Nói cho cùng cũng là vì ‘Kinh khủng’.”
Có một số người vẻ ngoài đạo mạo cũng có thể làm như không có chuyện gì xem đồng loại là heo, dê, giết nấu rồi ăn luôn không phải sao? Không thể nói bọn họ là người, chỉ có thể nói là đám quái vật khoác da người. Một đám quái vật bị biến đổi, đã không còn là người nữa. Khi bọn chúng sa vào máu tanh cùng giết chóc, không chỉ có bản thân bị biến đổi, ngay cả người khác cũng xem bọn họ là quái vật kinh khủng.
Lúc này, bọn họ đã hoàn toàn bị biến đổi thành quái vật.
Ngụy Diên Khanh: “Anh nghĩ Vương Tiểu Hồng đã thu thập đủ tư liệu rồi, chúng ta ra ngoài uống một tách trà là có thể tra được.”
Dương Nguyên Nhất: “Buông tha nó?”
Ngụy Diên Khanh: “Dù sao cũng không bắt được.”
Dương Nguyên Nhất trầm ngâm: “Anh nói đúng.”
Ngụy Diên Khanh: “Nguyên Nguyên ngoan, chúng ta đi hẹn hò đi.”
Dương Nguyên Nhất: “Anh không chăm chỉ làm việc được sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Không.”
Kèm theo âm thanh càng ngày càng nhỏ, bọn họ càng lúc càng xa. Dưới ánh đèn trắng bệch, trong đường ống thông gió đen ngòm bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt dữ tợn cùng tiếng thở dốc đầy tức giận.
Mùa đông, dù mặt trời có nóng hơn nữa cũng vô dụng, Dương Nguyên Nhất bọc kín thân mình trong áo bành tô. Cậu còn chưa kịp làm gì, Ngụy Diên Khanh đã thản nhiên bỏ tay trái của cậu vào túi áo của mình.
Thấy Dương Nguyên Nhất không đi, Ngụy Diên Khanh bèn nói: “Em không vui sao? Vậy thì bỏ vào túi của em.” Dù sao cũng không buông tay, nói cỡ nào cũng không buông, không thương lượng.
Trong túi áo đối phương rất ấm áp, chí ít tay cậu vốn lạnh băng đã ấm lên một chút, làm Dương Nguyên Nhất không muốn rút tay về, cậu cũng chỉ có thể xoay mặt sang nơi khác xem như không thấy. Ngụy Diên Khanh mỉm cười, nắm chặt tay cậu giấu trong túi: “Đi đâu cũng phải nắm tay Nguyên Nguyên, đề phòng Nguyên Nguyên đi lạc, có được không?”
Dương Nguyên Nhất lầu bầu: “Ngốc.”
Ngụy Diên Khanh: “Đi thôi, trước khi tới anh thấy một tiệm trà sữa rất tuyệt, bây giờ chúng ta đến đó đi.”
Dương Nguyên Nhất: “Chúng ta đến đây để làm việc —— anh có biện pháp bắt con dị văn kia không?”
Ngụy Diên Khanh: “Bắt thì không khó, chẳng qua phải dẫn nó đến, bao vây. Biện pháp cũng có, nhưng bây giờ không vội. Chúng ta đi hẹn hò trước, lúc nhận ủy thác anh từng nói rồi, giải quyết vụ án nhưng cũng không thể quên hẹn hò.”
Kỳ thực tiệm trà sữa này là một cửa hàng tình nhân nổi tiếng ở gần đây, bên trong đa phần đều thành đôi thành cặp, ngay cả menu cũng có cái tên phấn hồng ‘Yêu đương ngọt ngào’. Khi hai người đẩy cửa vào, nhân viên đứng ngoài cửa vừa thốt lên một nửa câu chào mừng liền nghẹn lại.
Dương Nguyên Nhất đỡ trán không muốn đi vào, Ngụy Diên Khanh tìm được một góc yên tĩnh rồi kéo cậu qua, tiện thể cầm menu hỏi: “Em uống gì?”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Nước trái cây là được.”
Ngụy Diên Khanh: “Nước trái cây tình nhân cỡ lớn.”
Dương Nguyên Nhất: “Anh đừng sến quá.”
Ngụy Diên Khanh ném menu lên bàn, nghiêm túc hỏi: “Nguyên Nguyên, có phải em muốn phân rõ giới hạn với anh không?”
Dương Nguyên Nhất: Có đôi khi muốn lắm.
Ngụy Diên Khanh: “Hay là em không tha thứ cho anh?”
Dương Nguyên Nhất vẫy tay gọi phục vụ: “Một ly nước trái cây tình nhân, hai vị.” Nhân viên vô cùng chuyên nghiệp, không tỏ vẻ kinh ngạc ghi nhớ thức uống. Gọi nước xong, Dương Nguyên Nhất hỏi: “Được không?”
Ngụy Diên Khanh chống cằm, cười khẽ: “Nguyên Nguyên ngoan nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...