Nơi chôn thi thể của chị Bùi Tuệ Linh nằm ở khu vực gần bờ sông Hậu của thôn Trinh Phụ, vì vậy tụi tôi rất khá nhiều thời gian mới tới đó được.
Khi tới nơi, thì đã thấy một nhóm cảnh sát đang tụ tập gần một cái hố. Trần Tiến Khoa vội vàng bước tới đó, sau khi quan sát cái hố một lượt liền nghiêm giọng hỏi "Các cậu mau kể lại rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe"
Một cậu cảnh sát ra dáng trưởng nhóm nhất liền bước tới, nói "Thưa đội trưởng Trần, lúc sáng theo lịnh của anh, tụi em tới khu vực chôn thi thể của Bùi tiểu thơ mà đào, không ngờ đào mãi mà chẳng thấy cái xác đâu, chỉ có cái chiếu quấn quanh thi thể là còn ở dưới huyệt mộ".
"Trước khi đào mộ, các cậu có nhìn thấy dấu vết đào bới nào không?".
Nghe câu này của Trần Tiến Khoa, tôi liền hiểu ngay ý hắn, thực chất thì hắn muốn biết có kẻ nào tới đây trộm thi thể, nhằm tiêu hủy chứng cứ không?.
Nhưng mà cậu cảnh sát kia vội lắc đầu, đáp "Không có, xung quanh mộ mọc đầy cỏ dại, không thấy dấu vết đào bới nào hết".
Câu trả lời này khiến cho Trần Tiến Khoa có chút chấn động, ngay cả tôi cũng cảm thấy hoang mang. Vậy rốt cuộc cái xác làm sao mà biến mất.
Sau đó Trần Tiến Khoa cho nhóm cảnh sát về, hắn một mình ở lại để quan sát mọi thứ. Lúc này, tôi cũng bước tới coi thử cái huyệt mộ.
Cái huyệt mộ rất sâu, đúng thiệt là tụi họ đã cố gắng đào để tìm ra cái xác, chỉ có điều là đã phí công.
Trong lúc tôi đang quan sát cái huyệt, thì Trần Tiến Khoa nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái chiếu đã từng quấn quanh thi thể.
Thấy hắn có vẻ say sưa, tôi liền bước tới coi thử. Cái chiếu do nằm khá lâu dưới đất nên đã bị mục nát ít nhiều, hình dạng cùng màu sắc đã thay đổi.
Trần Tiến Khoa cầm một nhánh cây, lật qua lật lại cái chiếu để coi thử có manh mối nào hay không.
Tôi đứng bên cạnh quan sát mãi vẫn không thấy gì, định bỏ cuộc. Nhưng mà lúc này một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Âm thanh hết sức ma mị, như thể sắp sửa có thứ gì đó đáng sợ sẽ xuất hiện. Tôi nhìn xung quanh để tìm kiếm, thì bỗng nhiên nhận ra, bầu trời đang bắt đầu tối dần, mấy đám mây đen không biết từ đâu, ùng ùng kéo về, che phủ bầu trời đang ngập nắng.
Trần Tiến Khoa hình như cũng nhận ra điều khác thường, hắn đứng bật dậy, nhìn xung quanh một lượt, rồi kéo tôi về phía hắn mà nói "Bám sát lấy tôi"
Sau câu nói, hắn rút khẩu súng lục ra, lên còi sẵn sàng bắn bất kỳ thứ kinh dị nào sắp xuất hiện.
Âm thanh càng lúc càng nghe rõ, đó là tiếng khóc thút thít của một cô gái, tiếng khóc này nghe mà nổi hết da gà.
Một làn sương khói mỏng bắt đầu giăng khắp không trung, Trần Tiến Khoa ra vẻ hoang mang, hỏi "Chuyện gì đang xảy ra vậy đa?".
Tôi rất muốn nói cho hắn biết, thứ đáng sợ sắp xuất hiện kia là cái gì, nhưng mà không biết mở lời ra sao, nên cứ cứng miệng.
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, một trận mưa rào, trong làng sương khói, hình ảnh của một cô gái xuất hiện.
Tóc tai và quần áo cô ta ướt sũng, nhưng lại không phải vì dầm mưa gây ra, mà như thể vừa lội từ dưới sông lên.
Mái tóc che đi hầu hết khuôn mặt, nên tôi không thể nhìn thấy dung mạo thực của cô ta ra sao.
Trần Tiến Khoa đưa cao khẩu súng lục hướng về cô ta, hắn nhíu mày hỏi "Rốt cuộc cô là người hay là quỷ?".
Câu nói rất lớn, nhưng điều tôi chú ý tới chính là ý tứ trong câu đó, đây chẳng phải là hắn đã bắt đầu nghi ngờ, những chuyện này cơ bản không phải do con người làm sao?.
Cô ta không để tâm tới câu hỏi kia, mà cứ ở xa xa khóc thút thít. Đây có lẽ là lý do khiến cho tôi tin tưởng nhất, cô ta chính là quỷ, bởi vì khi hóa thành quỷ tâm trí sẽ chỉ lưu lại một ý niệm, nhớ thì tìm, đau khổ thì khóc, hận thì trả thù. Chỉ có vậy.
Không nghe lời hồi đáp, Trần Tiến Khoa có chút căng thẳng, hắn bước tới một bước, nói lớn "Cô mau trả lời, không thì tôi nổ súng đó đa".
Câu nói vừa dứt, cô gái kia vẫn không nhúc nhích gì, cứ ở đó khóc, có vẻ như cô ta không để ý tới nhóm người tụi tôi.
"Anh Khoa, tôi nghĩ là, tụi mình đi về thì hơn?".
Tôi ngỏ ý, Trần Tiến Khoa vội lắc đầu, đáp "Không được, có lẽ cô gái kia chính là nhân chứng, đây là cơ hội hiếm có, tôi không thể bỏ lỡ được".
Nghe câu này của hắn, tôi chỉ biết cười khổ, rốt cuộc hắn định đối thoại với quỷ ra sao? Khi mà có lẽ nó chính là hung thủ của hàng loạt vụ án này.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, thì Trần Tiến Khoa đã bước tới phía cô gái, theo tình hình này, thì có lẽ hắn muốn hỏi cho ra lẽ.
Một trận hoảng sợ nổi lên trong lòng, tôi vội vàng đuổi theo ngăn hắn lại, nhưng mà vừa theo kịp hắn, thì một chuyện quái dị xảy ra.
Làn sương khói tan dần, cô gái ngưng khóc, mái tóc ướt đẫm nước khẽ rung động. Trần Tiến Khoa cảm thấy có chuyện khác lạ, liền vô thức dừng bước.
Một hương vị kỳ lạ lan tỏa khắp mọi nơi, mùi vị khiến cho người ta cảm thấy đau khổ. Còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang diễn ra, thì mái tóc che mặt của cô gái đột nhiên hất tung lên, để lại một khuôn mặt đang bị phân hủy, hai con mắt bị lồi ra kinh dị, da thịt trên mặt đã dần mục nát.
Trần Tiến Khoa giựt mình một cái khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vội vàng đẩy tôi về phía sau, hô lớn "Cậu cứ ở phía sau tôi, nếu có cơ hội thì hãy chạy đi đa".
Tôi định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, tôi đành phải làm theo. Đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Tiến Khoa tạo cho tôi cảm giác, hắn là một người uy võ, những lời của hắn khiến người nghe phải tuân theo.
"Phằng".
Một tiếng súng xé tan bầu không gian tĩnh lặng vang lên, viên đạn bay thẳng tới chỗ nữ quỷ, nó trượt qua đầu, làm cho một mớ tóc tai rớt xuống đất.
Nhưng không biết tại sao, những đoạn tóc bị xén lại lập tức mọc đầy đủ như xưa, quái dị hơn chính là mớ tóc rớt xuống đất, y hệt như những con rắn, lăn lộn trên mặt đất một hồi rồi biến thành cát bụi.
Còn chưa hết ngạc nhiên, nữ quỷ liền gào thét, ả chỉ tay vào phía tụi tôi, mà quát "Coi tụi bây đã làm gì nè, tóc của tao bị tụi bây xén, tụi bây có biết ảnh rất thích mái tóc này không?".
Âm thanh vang vọng như từ cõi âm ti, tràn ngập vào trong tâm trí. Do đây không phải là lần đầu tiên tôi đối diện với thứ kinh dị như vậy, nên cũng chẳng bất ngờ là mấy, liền nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề "Người cô nói là ai? bộ anh ta thương cô lắm sao?".
Tôi thiệt sự muốn từ nữ quỷ truy lùng ra manh mối, và có lẽ người ả vừa nhắc tới có liên quan mật thiết tới quỷ sông, mà nói không chừng kẻ kia chính là quỷ sông.
Nghe câu hỏi của tôi, nữ quỷ cười lớn, đáp "Dĩ nhiên rồi, ảnh từng nói, trên thế gian này, ảnh chỉ thương một mình tao thôi".
"Nếu anh ta thương cô thiệt sự như vậy, thì tại sao lại không ở bên cạnh cô lúc cô đau buồn như vầy?".
Tôi cố gắng đưa nữ quỷ vào quỹ đạo đã đặt sẵn, từng bước từng bước khiến cho ả phải khai ra toàn bộ những gì ả biết.
Nữ quỷ đột nhiên không trả lời câu hỏi của tôi, ả trầm tư một lúc, hình như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.
Trần Tiến Khoa lúc này mới trấn tĩnh tinh thần, hắn nhìn tôi mà hỏi "Rốt cuộc cậu định làm gì? Thứ kia chính là quỷ đó đa".
"Đừng lo, tôi biết mình đang làm gì mà".
Nghe những lời này của tôi, Trần Tiến Khoa càng trở nên khó hiểu, hắn mắt bự mắt nhỏ nhìn chằm chằm tôi.
"Á".
Đột ngột nữ quỷ hét lớn lên, đôi mắt chuyển thành màu đỏ, mái tóc đẫm nước phút chốc giăng kín mọi nơi như mạng nhện.
"Phằng".
Trần Tiến Khoa hình như cảm thấy mọi chuyện không ổn, hắn liền bắn một phát đạn, viên đạn bay thẳng về phía nữ quỷ, nhưng không ngờ nó đã bị một mớ tóc làm lệch hướng, bắn vào một thân cây gần đó. Ả nhìn chằm chằm vào tụi tôi mà gào hét lên.
"Ảnh không bỏ rơi tao, nghe rõ chưa, ảnh không phải vì tao không còn là tiểu thơ của Bùi gia mà phụ tao".
"Tiểu thơ của Bùi gia sao?".
Tôi và Trần Tiến Khoa không hẹn mà đồng thanh hỏi. Nếu thực sự là vậy, thì tại sao Bùi tiểu thơ lại hóa thành quỷ, trong chuyện này có khi nào liên quan tới quỷ sông không? Mà khoan đã, tôi chợt nhận ra một chuyện, chính là cái tên ả yêu, có khi nào hắn chính là quỷ sông?.
Còn chưa kịp định thần lại, thì một mớ tóc của nữ quỷ bắn về phía tụi tôi, Trần Tiến Khoa nhanh nhẹn kéo tôi nhào sang hướng khác để né tránh.
Mưa bắt đầu rơi nặng hột hơn, mọi chuyện đã đi vào rối loạn, khẩu súng của Trần Tiến Khoa không thể làm gì được nó, tôi thì chẳng có chút tài pháp gì để đấu với nó hết. Hiện tại cứ tránh đòn như vậy cũng không phải là cách hay.
Oán khí của nữ quỷ lúc này vô cùng nhiều, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ở trên đỉnh đầu có một làn khói đen đang lơ lửng biến chuyển không ngừng.
"Oán khí nhiều quá, nếu không tiêu diệt nó, chắc chắn sẽ hóa thành lệ quỷ mất".
Tôi sợ hãi lên tiếng, Trần Tiến Khoa đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào nữ quỷ. Có vẻ như giờ phút này, hắn đã tin tưởng trên đời này có những thứ quái dị, được kêu là quỷ.
"Reng reng".
Một trận tiếng chuông bỗng dưng vang lên, âm thanh này rất quen thuộc, hình như tôi đã nghe thấy nó ở đâu rồi.
"Phúc Phúc".
Giọng của lão Phan vang lên, tôi cùng Trần Tiến Khoa quay về hướng ổng. Trong làn sương khói mờ ảo, hình ảnh của ổng hiện ra, với bộ bà ba trắng, trên tay cầm một vật kỷ lạ, gắn đầy chuông linh lan.
"Lão Phan, nơi đây nguy hiểm lắm, đừng tới gần".
Tôi cố gắng dùng hết sức bình sinh hét thiệt lớn, lão Phan đã già rồi, thân thủ cũng không tốt như nhóm thanh niên tụi tôi, nếu ổng mà tới đây, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.
Đáp lại câu nói của tôi là một nụ cười, lão Phan đột nhiên cười, nó khiến cho tôi ngạc nhiên, từ lúc tới đây sinh sống, tôi chưa từng nhìn thấy ổng cười bao giờ. Không biết nụ cười này có ý tứ gì? Tại sao trong tình trạng nguy hiểm như vầy, ổng còn mỉm cười? Hay là ổng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi tới đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...