Tiếng đàn ngân nga trong nhà hàng, bồi bàn mở cho họ một chai vang đỏ. Chung Diệc Tâm lắc nhẹ ly rượu, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nếu cô say ngay tại đây, có lẽ sẽ không cần phải trả lời câu hỏi của Trần Hiêu nữa.
Tin nhắn hôm ấy Lương Tễ Thần gửi đến, quả nhiên Trần Hiêu vẫn nhìn thấy.
Mà hiển nhiên, anh không định buông tha cho cô, cô không trả lời, anh liền dùng khớp ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.
Mặt bàn trải khăn màu trắng tinh, không phát ra được tiếng động gì lớn, nhưng vẻ lạnh lùng toát ra từ khắp người anh lại khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Chung Diệc Tâm khẽ cắn môi, dùng chân huých nhẹ vào đùi anh. Cô đã lùi một bước rồi, có phải anh cũng nên lùi một bước, cứ thế này mà tha cho cô không?
Nhưng không.
“Đừng có làm nũng.”, Trần Hiêu liếc cô một cái đầy vẻ cảnh cáo, “Chung Diệc Tâm, giờ không phải lúc để làm nũng.”
Cô như con mèo nũng nịu mà lại bị chủ nhân hắt hủi, đành phải phụng phịu lùi lại, “Thế lúc nào có thể làm nũng?”
Trần Hiêu nhếch miệng, “Đợi em nói rõ hết mọi chuyện ra thì có thể. Nhưng ngày kia là em đi rồi, chắc cũng chẳng còn nhiều thời gian làm nũng với anh đâu nhỉ?”
Ánh mắt anh ẩn chứa vẻ bỡn cợt, cô sắp quên mất vẻ mặt châm chọc không nể nang ai của anh rồi, bởi cô đã bị sự dịu dàng của người đàn ông này mê hoặc, độc tố trúng phải không hề nhẹ nữa.
Nhưng không thể bị sự ấm áp đó luộc chín được.
“Được rồi.”, cô thu lại vẻ cười cợt trên mặt, nghiêm túc nói, “Em đã quyết định sẽ đi cùng thầy, một giờ chiều ngày kia bay. Sang bên đó, em sẽ đóng cửa tập luyện cường độ cao, có khả năng là… Không phải, chắc chắn là trong một thời gian dài sẽ không thể về được.”
Những lời này, cô đã giấu trong lòng mấy hôm rồi, bị anh ép phải nói ra, vậy mà lại có một sự sảng khoái khó hiểu.
Anh có giận không? Có lẽ là có, nhưng cô không hối hận với quyết định của mình.
Trần Hiêu gật gật đầu, anh nhấp một ngụm rượu nhỏ, rồi bình tĩnh hỏi cô: “Cần khoảng bao lâu?”
“Em không biết nữa, em chỉ có thể nói với anh là, rất rất rất lâu.”, cô hít sâu một hơi, sau đó giải thích cặn kẽ với anh, “Em muốn trở lại con đường chuyên nghiệp, điều này đồng nghĩa với việc, em phải ở lại bên đó một thời gian rất dài, học tập, luyện đàn, một lần nữa tham gia diễn tấu.”
Phương Tây là khởi nguyên của âm nhạc cổ điển, nếu không ở đó, thì mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Cho nên, em có ý gì?”, Trần Hiêu cau mày với cô, “Là muốn anh ở đây chờ em về ư?”
“Nếu em nói phải thì sao?”, cô dè dặt liếc nhìn anh.
Trần Hiêu nhìn kĩ Chung Diệc Tâm, trong mắt anh, cô mang vẻ vô tội, cả vẻ sợ sệt khiến anh không thể kháng cự nổi, nhưng anh rất hiểu cô, đây là bản lĩnh của cô, cô biết bản thân mình có thể bắt bí được anh, căn bản là cô hoàn toàn không hề lo lắng chút nào.
Hồ ly vẫn mãi là hồ ly, bắt nạt anh, lừa anh, dỗ dành anh, giận anh, đó đều là những việc Chung Diệc Tâm giỏi nhất, quả thật là bản tính khó đổi.
Như thế này, anh phải làm sao đây?
Phải giống như trước kia, giả vờ ngang ngược, sau đó không đánh mà tự bại sao?
Anh không trả lời câu hỏi này, chỉ bảo trợ lý thanh toán, còn mình thì đưa Chung Diệc Tâm ra xe.
Chung Diệc Tâm ngồi vào trước, Trần Hiêu đứng lại bên ngoài thấp giọng nói với Dương Thăng mấy câu, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, như là đang bàn chuyện công việc.
Trần Hiêu ngồi vào bên cạnh Chung Diệc Tâm, sau đó nâng tấm vách ngăn lên. Xe vững vàng đi về phía trước, rồi hướng về phía nam đường Bắc Sơn mà lao nhanh vun vút.
“Mình đến rạp phim nào đấy?”, Chung Diệc Tâm hỏi anh.
“Anh đổi ý rồi, không đi xem phim nữa, anh đưa em đến một nơi khác.”, Trần Hiêu nhìn về phía trước, giọng điệu ngang tàng, “Đừng hỏi nhiều làm gì, đến nơi em sẽ biết.”
Chung Diệc Tâm cảm thấy buồn cười, “Sao hôm nay anh ghê gớm thế, ngộ nhỡ em không muốn đi thì sao?”
“Em có thể tính đến chuyện nhảy khỏi xe, anh không ngăn cản em đâu.”
Lại nữa rồi, cái miệng độc địa của anh, đã lâu lắm rồi cô không được thể nghiệm. Chung Diệc Tâm bất đắc dĩ nhìn anh hỏi, “Trần Hiêu, anh bao nhiêu tuổi rồi hả, sao còn giận dỗi như trẻ con thế?”
“Anh không giận dỗi, chỉ nói thật thôi, không thích nghe thì đừng nói chuyện với anh.”
“Em cứ nói chuyện với anh đấy.”, Chung Diệc Tâm không thèm để ý đến vẻ lãnh đạm của anh, cô cố chấp ngồi lên đùi anh, hai tay ôm mặt anh, ép anh phải nhìn mình, “Trần Hiêu, em biết chuyện này quá đột ngột, anh không vui, nhưng em thật sự thích đánh đàn, em không thể bỏ lỡ mất cơ hội này được.”
Anh trầm mặc một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Còn khoảng hai mươi phút nữa là đến nơi, em tranh thủ thời gian mà thuyết phục anh đi.”
Ngoài cửa sổ, đèn xe chớp nháy không ngừng. Trần Hiêu ngồi gần một bên cửa sổ, gương mặt anh lúc sáng lúc tối, giấu đi được một nửa cảm xúc. Ánh mắt anh quá thâm trầm, vừa khiến cô cảm thấy an toàn, lại vừa khiến cô khó lòng đoán được.
“Trần Hiêu, tính cách em thật ra chẳng tốt chút nào, ở phần lớn mọi việc, em không đủ kiên trì, không đủ chú tâm, rất dễ từ bỏ.”, Chung Diệc Tâm khó nhọc nói, “Em luôn cảm thấy bản thân mình có rất nhiều đường lui, mẹ em không thương em, không sao, em cũng không cần thương bà ta, em vẫn còn rất nhiều người yêu thương em; buổi diễn tấu xảy ra sự cố, không sao, em còn có thể về nước, nhà em có tiền, người nhà lại chiều chuộng em, em có thể ở nhà làm sâu gạo, chẳng cần phải lo vấn đề cơm áo.”
“Còn anh nữa, tuy độc mồm độc miệng, tính tình thì dữ dằn chết đi được…”, nhìn thấy sắc mặt Trần Hiêu ngày càng tối đi, Chung Diệc Tâm kịp thời dừng lại, “Nhưng mà anh lại rất dễ bắt nạt, lúc nào cũng nhường nhịn em, em cảm thấy, kể cả em có lăn ra ăn vạ, muốn anh nuôi em ăn trắng mặc trơn cả đời, anh cũng vẫn đồng ý.”
Sắc mặt Trần Hiêu dịu đi một chút, anh hừ khẽ một tiếng, “Coi như em còn có chút lương tâm.”
Cảm xúc trong Chung Diệc Tâm phập phồng lên xuống, cô tạm dừng mất một lúc mới tiếp tục, trong mắt tràn ngập vẻ chờ đợi và nỗi khát mong được thấu hiểu, “Nhưng mà, em không thể chỉ là bà Trần của anh được.”
Cổ họng Trần Hiêu như nghẹn ứ, anh cụp mắt xuống, nắm lấy tay vợ rồi đặt lên môi khẽ hôn.
“Trên đời này, chuyện khiến em kiên trì nhất, một là đàn dương cầm, hai là anh. Anh không biết em đã phải tốn bao công sức cho dương cầm, muốn em cứ thế mà từ bỏ, em thật sự không cam lòng. Em chưa từng nói với ai cả, nhưng thật sự em rất muốn quay lại.”
Trẻ con vốn thiếu tính kiên nhẫn. Hồi mới học đàn, mỗi ngày phải ngồi trên ghế mấy tiếng liên tục, có lúc cô khóc, cũng có lúc đùa giỡn giận hờn, cô muốn ra ngoài chơi với đám bạn, nhưng rồi lại bị thầy lớn tiếng quát mắng, bắt cô phải tập đàn.
Có một lần, cô tập bản sonata Pathetique, bị thầy mắng, cô tổn thương đến mức vừa đàn vừa khóc, nước mắt giàn giụa. Hứa Xương Ngạn ngao ngán phê bình cô, “Con đang đánh khúc đàn bi thương! Không phải là bi thảm, càng không phải là than trời trách đất!”
Hồi đó, Hứa Xương Ngạn không đánh cô, đã là sự dịu dàng lớn nhất rồi.
Sau khi kiên trì đi tiếp, sự đau khổ đó đã hóa thành tình yêu cháy bỏng một cách thần kỳ. Vì cuộc thi, cô ngày đêm không ngừng luyện tập, cuối cùng, khi giành được giải thưởng quốc tế, cô hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu, vì đó là điều cô xứng đáng có được, chứ không phải là sự may mắn như Cao Thanh nói.
Cô nói mà hai mắt hoen đỏ. Trần Hiêu nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô, anh nói: “Anh biết, em đã từng nói với anh rồi.”
Chung Diệc Tâm ngẩn người, “Lúc nào?”
“Có một dạo bọn mình hay gọi điện thoại, em kể với anh rồi, tự em quên thôi.”
Cô bỗng nhớ tới khoảng thời gian đó. Lần ấy, cô đưa Trần Hiêu đến khu đô thị mới Vân Tê, đàn một khúc nhạc của Schubert cho anh nghe, sau đó anh đi công tác, quả thật là đêm nào họ cũng nói chuyện điện thoại với nhau. Trong điện thoại, cô tán gẫu với anh từ Brahms cho đến Tupac, từ lẩu chín ngăn cho đến ốc hấp hương thảo kiểu Pháp, nói về mỗi nơi cô đi qua, mỗi chiếc cúp cô đạt được… Cứ thế ríu ra ríu rít, không cần biết anh có nghe hay không, nói cho đến khi tự mình ngủ quên mới thôi.
Anh không hề cảm thấy phiền, lần nào cũng chờ cho cô ngủ rồi mới cúp điện thoại, quả thật là yêu một cách vô cùng kín đáo.
Cô ngượng nghịu cười, đuôi mắt cong lên, thay cho vầng trăng vô cớ mất tích khỏi bầu trời đêm nay. Nước mắt ngân ngấn phóng to đồng tử của cô, rải đầy những vụn sáng lấp lánh, khiến anh chỉ muốn lao tới hôn cô.
“Sự kiên trì của em với dương cầm, anh biết rồi, thế còn anh?”, Trần Hiêu hỏi vặn lại bằng vẻ ngạo nghễ, “Em kiên trì với anh lúc nào?”
Chung Diệc Tâm mở to hai mắt, nghiêm mặt nói: “Sao lại không? Em kiên trì tóm lấy áo anh, kiên trì đòi anh đưa em về, kiên trì bắt anh buộc tóc cho em, kiên trì cưới anh… còn nữa, kiên trì đánh cược với anh.”
“Em đánh cược với anh một năm, thời hạn còn chưa đến mà em đã muốn đi rồi ư?”, Trần Hiêu áp tay lên lưng cô, gõ nhẹ theo tiết tấu, “Em cảm thấy anh có nên thả em đi không?”
Chung Diệc Tâm lắc đầu, chẳng nói là không biết, hay là cảm thấy anh sẽ không cho cô đi nữa.
Anh đè thấp giọng, ghé vào tai cô nói, “Nếu anh muốn em chọn một trong hai thì sao?”
Chung Diệc Tâm sững sờ, nhưng lại bướng bỉnh một cách khó hiểu, cô thô bạo nâng mặt người đàn ông lên, nói đâu ra đấy: “Trẻ con mới chọn ấy! Anh chưa từng nghe câu này à? Em là người trưởng thành rồi, em không chọn, em muốn cả hai!”
Trần Hiêu cúi đầu bật cười, “Suýt nữa anh quên mất, em vốn dĩ không biết nói lý lẽ mà.”
“Không được cười!”, Chung Diệc Tâm vừa uống một chút rượu vang, tác dụng chậm, giờ mới thấy đầu hơi váng vất, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khởi, “Em muốn ở bên anh, muốn làm vợ anh, nhưng em cũng muốn làm Chung Diệc Tâm, nghệ sĩ dương cầm Chung Diệc Tâm, em muốn tham gia những buổi diễn tấu trên khắp thế giới, em muốn cho tất cả những người yêu âm nhạc cổ điển đều biết đến tên em, muốn hợp tác với toàn bộ những dàn nhạc giao hưởng nổi danh, còn muốn…”
Cô ngả vào lòng người đàn ông, rồi nói bằng giọng nỉ non nức nở: “Còn muốn anh nữa.”
“Tham vọng của Nam Nam không nhỏ chút nào.”, anh khẽ véo má cô, lại ôm đầu cô vào lồng ngực mình. Cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, cũng gần tới điểm đến, không còn nhiều thời gian nữa.
Cô tham lam vùi mình trong vòng tay anh, bờ môi chạm vào áo sơ mi của anh, có lẽ sẽ để lại dấu vết, cô mơ hồ nghĩ, nhưng chuyện này không quan trọng.
“Trần Hiêu, em hơi sợ…”
“Em mà còn sợ gì nữa?”, anh trêu đùa cô.
Chung Diệc Tâm buồn bực gật đầu, cô nói: “Đương nhiên rồi, hơn nửa năm trời em không luyện đàn hẳn hoi, tay cứng cả rồi, nếu phải lên sân khấu đối mặt với khán giả một lần nữa, em hơi căng thẳng.”
Trần Hiêu trầm mặc một lát, xe cũng đã chầm chậm dừng lại. Chung Diệc Tâm nhận ra nơi đến, cô nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, là kiến trúc quen thuộc, cô có chút kinh ngạc, “Đây chẳng phải là nhà hát sao? Anh dẫn em đến đây làm gì?”
Anh cười, nắm tay dắt cô xuống xe. Dương Thăng cũng đi theo bên cạnh. Cô không hiểu ý Trần Hiêu, ngơ ngác đi theo anh vào tới cửa nhà hát. Có vài nhân viên đang đứng đó, hình như đang đợi họ.
Vốn tưởng Trần Hiêu dẫn cô đến nghe hòa nhạc, nhưng khi cô đi theo nhân viên của nhà hát vào thính phòng, thì phát hiện ra bên trong không có một bóng người, đèn trên sân khấu sáng choang, chỉ đặt một cây đàn dương cầm ba chân.
Trần Hiêu dắt cô đi xuống bậc thang, cô hơi hoảng hốt, không khỏi nắm chặt tay anh, “Có thể nói với em là anh muốn làm gì được không?”
Anh đi đến hàng ghế thứ ba thì dừng lại, sau đó chỉ vào cây đàn dương cầm, “Đàn cho anh nghe đi.”
“Gì cơ?”, cô vẫn không hiểu dụng ý của anh.
“Không phải là em căng thẳng sao? Thế thì coi anh là khán giả của em, đàn cho anh nghe đi.”, Trần Hiêu xoa đầu cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, lại ẩn chứa sự cổ vũ, “Coi như màn khởi động trước khi em trở lại con đường biểu diễn vậy.”
Chung Diệc Tâm nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp, giờ phút này, cô không biết nên nói gì cả.
Ngôn ngữ thật sự cũng có lúc bất lực.
“Còn thất thần làm gì nữa? Không đàn nữa là anh đổi ý, không cho em đi nữa đấy.”, Trần Hiêu nhìn cô với vẻ ngạo mạn, “Còn nữa, đàn cho tử tế vào, đừng tưởng anh không hiểu thì đàn qua loa cho xong, anh mà không hài lòng thì em xác định là ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh đi.”
Cô ngơ ngác gật đầu, chậm chạp bước lên sân khấu. Cô buộc bản thân mình không ngừng tiến về phía trước, không được quay đầu lại nhìn, cô đã đi chín mươi chín bước rồi, còn một bước cuối cùng, cô không thể kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ được.
Trên sân khấu lộng lẫy, khoảnh khắc cô ngồi xuống ghế, ánh đèn xung quanh dần tối lại, chỉ rọi sáng một mình cô, bộ váy màu đen như hòa làm một cùng cây đàn, tôn lên làn da trắng mịn. Tiếng đàn vang lên, cô lại càng phiêu bồng xa hơn… Nếu lúc này cô đột nhiên biến mất khỏi sân khấu, có lẽ anh cũng sẽ chẳng ngạc nhiên.
Hơi cồn khiến người ta đắm chìm trong men say nồng đượm, ngọn đèn trên đỉnh đầu quá chói lọi, trong một khoảnh khắc, cô ngẩng lên nhìn xuống dưới sân khấu, lại chẳng thấy rõ cái gì. Anh còn ở đây không, hay đã bỏ đi rồi? Trong lòng cô như có con bướm chao lượn tới lui, một khúc nhạc không hoàn chỉnh, cô miễn cưỡng đàn hết. Ngay khi âm điệu cuối cùng kết thúc, cô đứng bật dậy, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng anh.
Trần Hiêu ở đâu, cô không nhìn thấy. Có một người mặc đồng phục của nhân viên nhà hát lên tặng hoa cho cô, Chung Diệc Tâm liền sốt ruột hỏi cô ấy, người đàn ông vừa đến đây cùng cô đi đâu rồi.
“Trần tổng đã đi rồi, anh ấy dặn tôi giao cái này cho cô.”, người nhân viên đưa chiếc hộp trong tay cho Chung Diệc Tâm.
Đây là cái gì?
Cô nghi hoặc mở ra, bên trong để một tờ giấy, không đúng, là một tờ giấy bị xé thành hai nửa. Cô cầm lên xem, là tờ đơn ly hôn hôm đó cô giận dỗi ném cho Trần Hiêu.
Cô nở một nụ cười bất đắc dĩ, hai mắt cay xè, hóa ra anh vẫn giữ đến giờ, là để lúc này có thể biểu lộ tâm ý của anh với cô sao?
Màn cá cược kia, cô thật sự đã thắng.
“Tài xế của cô đang chờ ở bên ngoài rồi.”, người nhân viên nhắc.
Chung Diệc Tâm gật đầu, nói câu cảm ơn, ôm bó hoa, nắm chặt hai mảnh giấy kia, lững thững đi ra ngoài. Đứng trước cửa nhà hát, cô phát hiện trời đổ mưa rồi, mưa trút từng hạt nặng nề, phủ một màn mờ mịt trước mắt. Tài xế giơ ô tới đón cô, cô liền ngỡ ngàng hỏi chú ấy, “Anh ấy đâu ạ?”
Tài xế trả lời, “Cậu ấy ở trong xe phía đối diện, chuẩn bị ra sân bay rồi, cậu ấy dặn tôi đưa cô về nhà.”
Ra sân bay? Trần Hiêu lại đi công tác sao? Chung Diệc Tâm nhớ ra, sáng nay lúc cô hẹn anh, đúng là anh nói tối nay anh có việc.
Mưa ngày một to, kèm thêm những tiếng sấm đùng đoàng. Cô cố gắng nhìn, nhưng vẫn không trông thấy rõ phía đối diện có phải xe của anh hay không nữa.
Chung Diệc Tâm chậm rãi đi xuống bậc thềm, đầu cô hơi choáng, bậc thềm lại cao, xuống một bậc là cô lại phải dừng chốc lát, sau đó lại liếc nhìn chiếc xe mơ hồ trong màn mưa ở phía bên kia.
“Cô ơi, điện thoại của cô vừa kêu.”
Chung Diệc Tâm nghe thấy tài xế nhắc thì vội lấy điện thoại trong túi xách ra, là tin nhắn do trợ lý Tiểu Chu của thầy gửi đến, xác nhận lịch trình với cô.
Cô bảo tài xế đợi một lát, rồi đứng yên trên bậc thềm gọi điện thoại cho thầy.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy, giọng của Hứa Xương Ngạn nghe hơi có phần mất kiên nhẫn, “Chuyện gì? Đừng có nói với thầy là con không muốn sang Mỹ đấy.”
“Con đi.”, Chung Diệc Tâm quả quyết, “Thầy, con quyết định rồi, ngày kia con sẽ đi với thầy, con sẽ đến sân bay đúng giờ.”
Lúc này giọng Hứa Xương Ngạn mới dịu xuống, ông hừ lạnh một cái, “Thế còn được, không còn gì nữa thì thầy cúp máy đây.”
Chung Diệc Tâm sốt ruột gọi ông lại, “Từ từ đã, thầy, con có một yêu cầu hơi quá đáng một chút…”
“Nói.”
“Con có thể mỗi tháng về nước một lần không ạ?”
Bên kia im lặng giây lát, “Muốn gặp chồng con à?”, không đợi Chung Diệc Tâm trả lời, Hứa Xương Ngạn bỗng bật cười ha hả, “Yên tâm đi, con không cần về gặp cậu ấy đâu, cậu ấy sẽ tự sang tìm con, con ngoan ngoãn ở lại Mỹ luyện đàn cho tốt là được rồi. Con bé này, cái khác đều hỏng bét, mỗi tìm chồng là gặp may thôi.”
Chung Diệc Tâm không hiểu cho lắm, nhưng cô có thể tóm được một chi tiết quan trọng, cô hỏi thẳng, “Thầy, thầy gặp Trần Hiêu rồi ạ?”
Tiếng mưa rơi rào rạc, hạt mưa táp vào người cô khiến toàn thân cô rét run, không kiềm chế được cơn rùng mình.
Đầu bên kia thoáng chần chừ, rồi cô nghe thấy thầy khẽ thở dài, ông nói: “Đương nhiên là gặp rồi, bằng không con cho là tại sao thầy biết con vẫn có thể đánh đàn hả?”
Trên không trung dội một tiếng sấm rền vang dội, cô hoảng hốt run lên, bàn tay cứng ngắc, chỉ cảm thấy như hồn lìa khỏi xác.
Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng đuổi thứ cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực đi.
Không được khóc.
Không được khóc ở đây.
Không cần thầy giải thích quá nhiều, cô đã chắp nối những chi tiết vụn vặt với nhau được rồi. Vì sao hôm đó Trần Hiêu đi công tác mà lại đến nghe buổi hòa nhạc của Lương Tễ Thần, tại sao anh lại lảng tránh khi nói về chuyện đó, tại sao thầy lại biết tay cô không có vấn đề gì cả…
Tất cả đều có đáp án.
Bởi cô từng nói với anh qua điện thoại, cô muốn đánh đàn, cô muốn trở lại sân khấu, cô muốn làm nghệ sĩ dương cầm Chung Diệc Tâm.
Anh đều nhớ.
Đây vốn dĩ là con đường do anh tự tay trải cho cô đi.
Anh biết rõ ràng tất cả mọi chuyện.
—— “Chung Diệc Tâm, anh hi vọng em hiểu, thế giới này không xoay xung quanh một mình em, muốn cái gì, đừng bắt người khác đoán, cũng đừng chờ người khác cho, em phải tự mình đoạt lấy, chuyện này không mất mặt chút nào.”
—— “Trước mặt anh, em có thể vừa cụt hứng là bỏ chạy, không sao, anh nhất định sẽ đuổi theo em, nhưng câu hỏi “Em là ai?”, nên là tự em định nghĩa, anh không trả lời được, cũng không giúp em được.”
Thì ra là thế.
Đây là cách sinh tồn của anh, anh đã từng lạnh lùng mà nói với cô như vậy, thế nhưng anh vẫn giúp cô, đẩy cơ hội đến trước mặt cô.
Cô cúp điện thoại, hai mắt khóa chặt lấy chiếc xe màu đen ở phía đối diện, nó vẫn chưa đi, vẫn đỗ ở bên đó, như đang chờ đợi trong lặng thầm.
Cô không kiềm chế được liền ngồi xổm xuống, chẳng bận tâm đến chú tài xế ở bên cạnh, cuối cùng không giấu nổi cảm xúc nữa, cô ôm mặt bật khóc nức nở.
Trần Hiêu ngồi trong xe, chăm chú nhìn theo bóng dáng nho nhỏ cách mình không xa, trên mặt không chút biểu cảm, hai tay nắm chặt để trên đầu gối.
“Trần tổng, phu nhân, cô ấy…”, Dương Thăng dè dặt lên tiếng, “Anh có muốn sang đó không ạ? Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ check in.”
Có muốn sang không?
Sang để làm gì? Để bảo cô ở lại, chỉ ở bên cạnh mình, không đi nữa sao?
Hay là nói với cô, anh hối hận rồi, anh không nên nói mấy lời vô nghĩa kia, cứ thế giữ cô lại bên cạnh, anh đi đến đâu dẫn cô theo đến đó, không phải tốt hơn sao?
Có điều, Chung Diệc Tâm đã nói rồi, cô không phải là con chim bị anh nhốt trong lồng.
Họ đều có mục tiêu của riêng mình, đều có sự nghiệp còn chưa hoàn tất, đều có tham vọng của bản thân.
Nhưng quả thật anh rất hối hận, biết cô phải đi, nhìn thấy cô yếu ớt ngồi đó nức nở khóc, trái tim anh như muốn vỡ vụn.
Tuy nhiên, anh không thể bước sang đó được.
Chung Diệc Tâm từng không dưới một lần nói với anh, cô sai lầm rồi. Anh bỉ ổi vô cùng, bởi ngay sau khi nói với Hứa Xương Ngạn rằng cô còn có thể chơi đàn, anh đã bắt đầu hối hận. Hôm đó, nhìn thấy tin nhắn ấy, anh cũng từng nghĩ, có lẽ Chung Diệc Tâm sẽ không đi.
Anh sẽ không nói cho cô biết, anh muốn giữ cô lại đến nhường nào, dùng vũ lực, dùng sự uy hiếp, dùng cả nỗi dịu dàng… dùng tất cả những cách cô nghĩ đến được, và cả những cách cô không thể nào tưởng tượng tới.
Nhưng anh không thể.
Trần Hiêu mệt mỏi dựa vào ghế, day huyệt thái dương, thu tầm mắt lại.
Anh lãnh đạm bảo với tài xế, “Lái xe đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...