Lúc Trần Hiêu nói ra chín chữ ám hiệu kia, cô biết là anh đã nhận được bưu thiếp rồi.
Vốn dĩ trong lòng cô còn một chút không thoải mái, nhưng anh lại gọi cô là “nhóc con”, điều này chứng minh, thật ra anh vẫn nhớ.
Anh vẫn nhớ cô bé quấn quýt lấy anh vào đêm Giáng Sinh năm nào.
Trần Hiêu ôm mặt Chung Diệc Tâm không buông, nhưng cô cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn mở to mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo, sáng ngời.
Cô chần chừ hỏi, “Anh nhận được bưu thiếp rồi à?”
“Em nói xem, nếu anh mà không nhận được, em định sẽ lừa anh cả đời đúng không?”, Trần Hiêu nhấc ngón tay khẽ cọ lên má cô, làn da cô nhẵn nhụi, xúc cảm mềm mại, khiến anh không nỡ buông tay.
Chung Diệc Tâm bĩu môi, lắc đầu rồi mạnh miệng nói, “Em lừa anh lúc nào?”
Trần Hiêu bật cười, không nhanh không chậm tuyên cáo tội trạng của cô: “Em nói anh không đưa em về nhà, thấy em khóc cũng mặc kệ. Còn nói cái gì nữa nhỉ? À đúng, còn nói anh chê em xấu, bảo em cút đi… Nhóc con, sao em lại đổi trắng thay đen thế hả? Hôm đấy không phải là anh đưa em về đến đây hay sao?”
Nơi Trần Hiêu nói chính là ở chỗ dừng xe đây. Hơn mười năm qua đi, nền gạch ở phố Động Đình đã được thay mới, đèn đường cũng đổi sang kiểu khác, ngay cả cánh cổng của tiểu khu cũng không còn như trước.
Nhưng Chung Diệc Tâm vẫn nhớ, lúc ấy, anh đứng trên con đường này nhìn cô lon ton chạy vào trong, sau đó mới rời đi.
Cô ngượng ngùng cười, nhưng ngoài miệng thì vẫn không phục, “Thế là tại anh ngốc, em nói mà anh cũng tin à?”
Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu, “Anh ngốc thế này, làm sao mà kinh doanh được? Haiz, em cảm thấy lo cho công ty của nhà anh đấy.”
“Anh biết thừa là em lừa anh rồi, chẳng qua là anh không muốn bóc mẽ em thôi.”
Chung Diệc Tâm không tin, cô mở to hai mắt hỏi: “Làm sao mà anh đoán được?”
Trần Hiêu buông mặt cô ra, ngồi về ghế lái, dáng vẻ rất ung dung, thảnh thơi, “Em bảo hồi đó em tóm áo đồng phục của anh, anh đã thấy không đúng rồi.”
“Câu đấy thì có vấn đề gì?”, Chung Diệc Tâm cau mày suy nghĩ, “Chẳng lẽ trường anh không bắt mặc đồng phục à?”
Nghĩ thế, cô lại cảm thấy không đúng, trường Trung học số 3 rất nghiêm khắc, quy định tác phong của học sinh vô cùng chặt chẽ, chi tiết này, hẳn là cô không tính sai.
“Bắt.”, Trần Hiêu bỗng tỏ ra ngạo nghễ như hồi còn thiếu niên, “Nhưng mà anh không mặc.”
Chung Diệc Tâm ngơ ngác nhìn anh. Không phát hiện ra, hồi đó anh lại phản nghịch như thế!
Ngẫm lại, hình như cũng chẳng bất ngờ cho lắm.
Lúc ấy cô bị mấy đứa học sinh cá biệt bắt nạt, quả bóng của Trần Hiêu lại lăn đến bên cạnh cô, chỉ liếc mắt nhìn anh trai ở phía xa một cái, trong lòng cô đã khẳng định, anh trai kia còn lợi hại hơn mấy tên này, ôm chân anh chắc chắn là ổn.
Quả nhiên, anh lạnh lùng bước tới, còn chưa nói gì đã dọa cho mấy tên kia bỏ chạy.
Chỉ bốn chữ thôi, hung thần ác sát.
“Thế nên nếu không nhận được bưu thiếp, anh vẫn không nhớ ra, sao anh có thể quên em chứ…”, Chung Diệc Tâm tỏ vẻ rầu rĩ, cố ý không nhìn anh, gục đầu ủ rũ.
Trần Hiêu bị bộ dạng này của cô chọc cười, “Em khá lắm, còn biết nói lảng sang chuyện khác, trả thù à, ai dạy em đấy?”
Chung Diệc Tâm bực bội trừng mắt nhìn anh, “Em nói sai à? Đúng là anh quên em rồi, em đã gợi ý bao nhiêu lần còn gì?”
“Anh quên thật, lúc đấy em mới bao nhiêu tuổi chứ? Em bé tí, mới chỉ đến thắt lưng anh.”
Trần Hiêu bật cười, thậm chí còn đưa tay so vào eo mình, “Mà người lại còn toàn bùn đất, nhọ lem nhọ thỉu, mặt thì tèm la tèm lem, anh nhận ra được chắc?”
Anh nói như vậy, Chung Diệc Tâm càng ấm ức, “Em bị người ta bắt nạt, bị ngã nên quần áo mới bẩn đấy chứ, nhưng mà gương mặt thì vẫn thế!”
Gương mặt của cô hiện giờ chỉ to hơn hồi đó một chút, còn các nét thì không thay đổi. Nếu có lòng, làm sao mà quên được?
Trần Hiêu tỏ vẻ kinh ngạc, vẫy vẫy tay với cô, “Thật không? Vẫn thế ư? Anh không tin, em lại gần một chút anh xem nào.”
Cô quay sang, chống tay xuống ghế, ngửa mặt lên với Trần Hiêu.
Không gian trong xe chật hẹp, Trần Hiêu lại ở gần, khoảng cách được rút ngắn lại, cô cụp mắt xuống, ngượng ngùng để anh nhìn.
Hiện giờ mọi chuyện đã rõ ràng, cô bỗng có cảm giác mất rồi lại tìm thấy, ở trước mặt anh, cô không thể che giấu được nỗi xúc động trong lòng.
Hàng mi dài đổ bóng xuống làn da mịn màng, hình ảnh này khiến anh nhớ tới cô bé xuất hiện mơ hồ trong đầu mình. Cô bé luôn ngẩng đầu nhìn anh, sợ anh chạy mất nên bàn tay xíu xiu cứ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đôi giày nho nhỏ giẫm lên nền tuyết, phát ra những tiếng xoàn xoạt vui tai. Tối hôm đó, anh vốn không nghiêm túc nhìn mặt cô bé, trời tối, đèn đường nhạt nhòa, anh chỉ thầm mong nhanh chóng giải quyết xong chút rắc rối nhỏ này để còn về nhà. Làm gì có tâm trạng mà nhìn kĩ gương mặt của một cô bé tiểu học chứ?
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Trần Hiêu lại nói: “Ừm, nhìn thế này mới thấy hơi giống thật, mắt to, cằm nhọn, vừa nhìn đã biết là ranh ma, vừa không chịu nói lý lẽ lại vừa giỏi lừa người.”
Chung Diệc Tâm nghe thấy thế thì rất muốn cười, khóe mắt cong cả lên, lại cứng rắn giả vờ hung hãn, “Em lừa anh đấy, ai bảo anh ngốc!”
Đáng tiếc, giả vờ hung hãn để thỏa mãn tâm trạng vui sướng của mình thật sự quá khó khăn, cô gần như là vừa dứt lời đã phì cười luôn.
Trần Hiêu hơi nheo mắt lại, giọng điệu mang vẻ uy hiếp, “Lần trước đã nói rồi, nếu em lừa anh, anh sẽ…”
“Sẽ làm sao? Muốn thế nào?”, Chung Diệc Tâm không uống rượu, nhưng trong lòng lại như đượm men say. Cô bỗng nhào người về phía trước, ôm lấy cổ người đàn ông, hôn mấy cái lên trán và hai má anh.
Cuối cùng, trước cái nhìn đầy sửng sốt của anh, cô nhắm mắt lại, khẽ hôn một cái lên môi anh, sau đó nhanh chóng ngồi về chỗ của mình.
Cô còn to gan tiếp tục khiêu khích, “Em hôn anh đấy, làm sao, anh, anh có giỏi thì hôn lại đi!”
Cho đến khi nói ra những lời này, mối thù của cô ngày đó mới xem như trả lại được.
Điều đáng tiếc là, Chung Diệc Tâm đã đánh giá sai tình hình, chọc nhầm người. Hiện giờ họ đang ở trong một không gian kín mít, anh chỉ cần duỗi tay ra là có thể tóm được cô.
Hơn nữa, anh thật sự có bản lĩnh đó.
Sau vài giây thất thần vì bị cô hôn, Trần Hiêu nhếch miệng cười, không hề động tay, anh chơi chiêu nói lý trước dùng sức mạnh sau, gần như là dịu dàng nói với Chung Diệc Tâm, “Nào, em tự giác một chút đi, ngồi sang đây.”
“Ngồi ở đâu?”, cô mở to hai mắt nhìn anh.
Trần Hiêu nhẹ nhàng vỗ lên đùi mình, mắt chớp chớp, “Ngồi ở đây.”
“Không.”, Chung Diệc Tâm rụt vai lại, cô đã dịch sát vào cửa xe rồi, không thể lùi được nữa, trừ phi cô nhảy khỏi xe chạy trốn. Trần Hiêu không khóa cửa xe, nếu cô muốn chạy, chưa hẳn là không kịp, nhưng cô lại không muốn.
Cô thầm chửi sự dối trá của bản thân mình.
“Anh đã bảo là em không nói lý lẽ rồi mà, còn không thừa nhận.”, nhích lại gần cô, anh dùng giọng điệu như dỗ trẻ con mà nói với cô, “Lần đầu tiên gặp nhau đã dựa dẫm vào anh, còn dỗ anh làm trâu làm ngựa cho em.”
Hơi thở của anh ngày một gần, mạnh mẽ bao trùm lấy cô. Chung Diệc Tâm đang định thỏa hiệp nhắm mắt lại, thì trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cô xấu hổ đẩy Trần Hiêu ra, “Bà ngoại em!”
Trần Hiêu hơi sửng sốt, nhưng trong mắt lại hiện ra ý cười ngay lập tức, “Em lại lừa anh rồi, nghĩ là anh còn tin sao?”
Chung Diệc Tâm sốt ruột vỗ mấy cái lên vai anh rồi chỉ ra phía sau anh, “Thật, thật đấy, anh quay đầu lại mà xem, em mà lừa anh thì anh là con chó!”
Đến lúc này rồi mà cô vẫn không quên lợi dụng anh.
“Ai là con chó cơ?”, Trần Hiêu vuốt mũi cô một cái, rồi đành bất đắc dĩ quay đầu lại. Quả nhiên ở cổng tiểu khu có một bà lão, hình như bà mới đi từ bên ngoài về, tay xách một chiếc túi đựng đồ ăn kiểu cũ, đang chầm chậm đi vào.
“Sao bà ngoại lại đi mua đồ ăn giờ này nhỉ?”, Chung Diệc Tâm nhìn đồng hồ trên xe, mới ba rưỡi chiều.
Bình thường bà ngoại đều đi mua đồ ăn từ buổi sáng, đến tối mới ra quảng trường ở gần đây để khiêu vũ, buổi chiều không mấy khi ra khỏi nhà.
Bỗng nghĩ đến một chuyện, cô vui vẻ nhìn Trần Hiêu và nói: “Mình đã đến đây rồi, em đưa anh vào nhà bà ngoại ăn cơm luôn.”
Sau khi họ kết hôn, bà ngoại vẫn chưa từng nhìn thấy cậu cháu rể này, nếu không phải hôm nay được anh đưa đến đây, cô cũng chẳng nghĩ ra ngay.
“Cứ thế này tay không đi vào à?”, Trần Hiêu cố ý trêu cô, “Em đang muốn anh xấu hổ trước mặt bà ngoại hả?”
“Đúng nhỉ, mình phải đi mua quà trước đã.”, thật ra cô muốn nói là, bà ngoại không quan trọng mấy nghi thức xã giao đó đâu, chỉ cần anh tới là bà ngoại đã vui lắm rồi, nhưng cô thích sự chu đáo của Trần Hiêu, anh đã nói vậy thì cô sẽ không từ chối.
Trần Hiêu lại véo má cô, “Đợi em nói thì muộn mất, anh mua xong rồi.”
Anh xuống xe trước, đi sang phía bên kia mở cửa xe cho Chung Diệc Tâm. Đợi cô bước xuống, anh bèn nắm tay cô đi ra cốp sau, lấy quà mua sẵn từ trước ra.
Anh mua phần nhiều là thuốc bổ và đặc sản dân dã, cũng phải, đúng kiểu người già thích. Chung Diệc Tâm ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên má anh, coi như khen thưởng.
Hôn xong, cô còn bình tĩnh vuốt lại tóc như không có chuyện gì cả.
Trần Hiêu khẽ vuốt cằm.
Chung Diệc Tâm dẫn Trần Hiêu vào tiểu khu, dọc đường đi gặp rất nhiều hàng xóm thân quen, thấy cô nắm tay Trần Hiêu, họ đều hỏi thăm đôi ba câu.
Chung Diệc Tâm rất thân thiết với họ. Từ sau khi ông ngoại mất, bà ngoại không thích thuê giúp việc, thế nên cô phải nhờ hàng xóm thường xuyên để ý đến bà. Người ta nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, quả đúng như thế.
Dạo trước cô nhờ Dương Hiểu Vi đưa bà ngoại đi khám, cũng may, ngoài lượng đường trong máu hơi cao ra thì không có gì đáng ngại cả. Nhận được tin báo, cô yên tâm hơn rất nhiều.
Chung Diệc Tâm có chìa khóa của nhà bà ngoại, đến nơi, cô tự mở cửa đi vào.
Nhà bà ngoại có kết cấu mở, vừa mở cửa vào là nhìn thấy thang đi lên tầng hai. Chung Diệc Tâm nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng bếp, cô và Trần Hiêu thay dép lê, sau đó cùng đi vào trong đó.
“Bà ngoại, bà xem con đưa ai về này?”, bà cụ đang rửa rau cạnh bồn nước, Chung Diệc Tâm bước lên trước, thân thiết ôm lấy bà.
Bà quay đầu lại, thấy cháu gái về thì hớn hở ra mặt, “Sao hôm nay Nam Nam lại về đây? Chẳng gọi điện thoại trước gì cả. Tiểu Trần cũng đến đấy à?”
Tiểu Trần? Không sai, bà ngoại luôn gọi cậu cháu rể chưa từng gặp mặt này là Tiểu Trần, nhưng họ chưa từng gặp nhau, sao bà ngoại lại nhanh nhạy như vậy?
Chung Diệc Tâm nhìn Trần Hiêu với vẻ nghi hoặc, người kia lại chỉ nhún vai với cô.
“Hôm nay con được nghỉ nên đến thăm bà ạ.”, kiểu nói chuyện của Trần Hiêu rất thân quen, không giống như lần đầu gặp mặt. Anh cầm đống quà mang theo bỏ vào phòng bếp, mấy món đặc sản và thuốc bổ thì để vào ngăn tủ ở trên cùng, quen thuộc như ở nhà vậy.
Điều này càng khiến Chung Diệc Tâm khó hiểu.
Một hộp quà khác là bộ bát đĩa gốm sứ mới tinh, Trần Hiêu khom lưng lôi ra, vừa làm vừa nói với bà ngoại, “Lần trước lúc rửa bát con phát hiện ra nhiều cái bị mẻ lắm, thế nên con mua cho bà bộ mới luôn, chỗ bát đĩa cũ bỏ đi, dễ bị thương bà ạ.”
Bà ngoại trông rất vui vẻ, vừa lau tay vào tạp dề vừa liên mồm nói được.
Bà chủ động lấy đống bát đĩa cũ trong tủ ra, những cái bị mẻ bỏ hết vào thùng rác, xong lại cười, “Tiểu Trần chu đáo thật đấy.”
Chung Diệc Tâm đã hiểu, cô nhíu mày nhìn Trần Hiêu, “Anh đến đây lúc nào thế?”
Còn không chờ Trần Hiêu trả lời, bà ngoại đã đáp trước, “Chính là cái lúc con tùy hứng chạy ra nước ngoài chơi đấy, lúc Tiểu Trần bị con bỏ ở nhà một mình, thằng bé còn sắm cho bà máy rửa bát này, sửa điều hòa này.”
“Con tùy hứng?”, Chung Diệc Tâm sững sờ chỉ vào mình.
Bà ngoại nói: “Chứ còn gì nữa, lần sau không được thế đâu, muốn đi thì dẫn cả Tiểu Trần đi cùng.”
“Cô ấy thường xuyên như vậy.”, Trần Hiêu ung dung nhìn cô, tiếp tục thêm mắm dặm muối.
Bà ngoại vừa nghe thấy thế liền thấy càng tệ hơn, bà vội vàng giáo huấn Chung Diệc Tâm, “Nam Nam, con đừng thấy Tiểu Trần tốt tính mà bắt nạt nó, hai vợ chồng phải bao dung với nhau, thế mới hòa thuận được.”
Chung Diệc Tâm trợn mắt há miệng, rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy?
Cô rất muốn thức tỉnh bà ngoại, không nên bị lừa gạt bởi cái vẻ ngoan ngoãn này của anh. Chính cái tên này vừa rồi còn định bắt nạt cháu ngoại đáng thương của bà đấy!
Cô mới là người bị bắt nạt đây này!
“Bà ngoại, không quan trọng mà, con sẽ nhường nhịn cô ấy. Để con rửa rau cho.”, anh hé môi cười, lẳng lặng tiếp nhận vị trí của bà ngoại. Đứng trước bồn rửa rau, vóc dáng anh cao lớn nên phải cúi người, vì thế trông lại càng khiêm nhường, lễ phép.
Bà ngoại cũng không khách sáo với anh, chỉ thao thao bất tuyệt dạy dỗ Chung Diệc Tâm, sực nhớ ra món khoai viên đường sợi làm cho cô nên lại chui vào bếp tất bật một hồi.
Chung Diệc Tâm bất đắc dĩ nhụt chí, thôi, có khoai viên đường sợi ăn rồi, bị ca một bài cũng đáng.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rạng rỡ, trước mắt là người cô yêu và người nhà của cô, năm tháng tĩnh lặng, chính là như thế này.
Bà ngoại làm khá nhanh, mùi thơm sực nức cả gian bếp, mùi khoai lang lẫn với mùi đường, vô cùng quyến rũ. Bà ngoại xếp khoai ra chiếc đĩa mới, bảo Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu cùng nhau ăn.
Cô nhớ Trần Hiêu thích đồ ngọt, huống chi đây là món điểm tâm ngọt độc nhất vô nhị của bà, chắc chắn anh không thể kháng cự được.
Đợi bà ngoại lên tầng rồi, Chung Diệc Tâm mới cố ý gắp một miếng, xấu xa đưa qua trước mặt Trần Hiêu, chỉ để cho anh ngửi mùi rồi đút thẳng vào miệng mình.
“Muốn ăn không?”, giọng nói của cô đượm vị ngọt ngào, vô cùng tinh tế.
Trần Hiêu liếc nhìn rồi nói: “Muốn, em có cho không?”
Chung Diệc Tâm cười phá lên, “Không cho anh ăn đấy, cho anh thèm chết thì thôi, ai bảo nói linh tinh.”
“À, không cho thì thôi, anh tự ăn.”, Trần Hiêu rửa sạch mảnh rau bám trên tay, rút khăn giấy lau khô, rồi bỗng nhiên đứng sát cạnh Chung Diệc Tâm. Anh nắm cằm cô, hạ xuống một nụ hôn, ăn sạch sẽ vụn đường dính trên môi cô.
Chung Diệc Tâm mở to hai mắt, tay cầm đũa nhất thời không biết nên để vào đâu.
Tiếng bước chân của bà ngoại ngày càng gần, có thế Trần Hiêu mới buông cô ra, cúi đầu nở một nụ cười, anh nói: “Rất ngọt.”
Mặt cô đỏ bừng, trái tim như trôi nổi phập phù, đúng như anh nói, rất ngọt ngào.
Bà ngoại đi vào, cô vội vã nhét miếng khoai vào miệng, ăn mà không biết vị gì.
“Nam Nam, đừng mải ăn thế chứ, cho Tiểu Trần ăn với.”, bà ngoại nói xong lại đi đến bên cạnh bếp kiểm tra nồi canh hầm.
Chung Diệc Tâm vụng trộm liếc Trần Hiêu, anh cũng đang nhìn cô, bên miệng treo nụ cười tươi rói, anh thấp giọng hỏi: “Em muốn để anh tự ăn, hay là cho anh ăn như lúc nãy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...