Thời tiết đã vào hạ, nắng nóng kinh khủng, khí hậu phía nam là kiểu nhiệt đới ẩm, như giam người ta trong cái lồng hấp vậy. Hôm nay nhiệt độ vượt mức bốn mươi độ, mấy ngày liền, đài khí tượng luôn đưa dự báo thời tiết ở mức màu cam, mức cực nóng, như lời Chung Diệc Tâm nói, “Thời tiết này ai mà dám ra đường nửa tiếng thì thành dũng sĩ hết.”
Cô không phải dũng sĩ. Giữa trưa, cô lên xe rời Cửu Khê Biệt Uyển đến hầm đỗ xe của trung tâm thương mại, không chạm phải một tia nắng nào.
Hôm nay cô hẹn Nghiêm Đông và Triệu Cẩm Tranh đi ăn. Dạo gần đây cô bận việc của quỹ từ thiện suốt. Sau mới biết, Nghiêm Đông chuẩn bị hai năm, rốt cuộc cũng tự kiếm đủ tiền, chuẩn bị mở một nhà hàng thuộc về chính mình.
Bố mẹ Nghiêm Đông lúc đầu cũng cứ nghĩ con trai làm truyền thông chỉ đủ ăn, làm chơi làm bời, không ngờ đến giờ lại có chút thành tựu, tuy chẳng là gì so với sự nghiệp của nhà họ Nghiêm cả. Có điều, Nghiêm Đông là con út, không mấy hứng thú với việc làm ăn của gia đình, trên lại có hai anh trai chống đỡ, không cần anh phải lo chuyện kinh doanh của gia đình, thế nên bố mẹ anh cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Hai anh trai của Nghiêm Đông kết hôn khá sớm, đều là do gia đình mai mối giật dây. Kiểu nhân duyên môn đăng hộ đối này được nhà họ Nghiêm tích cực tìm kiếm cho Nghiêm Đông trong suốt hai năm qua. Mẹ Nghiêm nhìn trúng cô con gái thứ hai nhà họ Dịch, từng bóng gió với Nghiêm Đông mấy lần, nhưng lần nào Nghiêm Đông cũng vừa mới nghe thấy đã bỏ đi, khiến mẹ Nghiêm tức lộn ruột.
“Con gái nhà họ Dịch ư? Lão Nghiêm, anh yên tâm đi, anh không vừa ý, người ta còn không vừa ý hơn anh đấy.”, gần đây Chung Diệc Tâm tham gia vào hoạt động của quỹ từ thiện, phu nhân của nhà họ Dịch lại là một thành viên chủ chốt trong hội, bởi vậy, cô đã từng gặp cô con gái của bà ấy mấy lần. Ấn tượng của Chung Diệc Tâm với cô ấy không tệ, diện mạo đẹp, cách làm việc chu đáo, hơi kiêu kỳ một chút, điểm này thì hoàn toàn phù hợp với thân phận của cô ấy.
Nghiêm Đông uể oải dựa vào sô pha, dáng vẻ công tử nhà giàu hiện ra theo. Vừa thấy thế, Chung Diệc Tâm lại nhớ đến hồi học cấp Ba, Nghiêm Đông nổi danh cả trường, vậy mà suốt ngày đi theo sau cô và Triệu Cẩm Tranh đưa đồ ăn đồ uống, ai ngờ đến bây giờ, ba người họ vẫn giữ quan hệ tốt như vậy.
Chung Diệc Tâm bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Ba người họ vừa ăn một nồi lẩu Trùng Khánh loại đậm vị, tuy cô dị ứng với cà phê, nhưng vẫn không nhịn được phải gọi một cốc Americano đá để giải ngấy, cô chỉ uống một phần ba, cùng lắm thì đêm nay thức muộn một chút.
Nghiêm Đông chẳng buồn nhấc mí mắt lên, anh lơ đễnh nói: “Anh không lo, người ta đã có bạn trai rồi, lần trước anh tận mắt nhìn thấy ở một club trên đường Thanh Châu, bạn trai cô ta là người quen của em đấy.”
“Ai cơ?”, Chung Diệc Tâm bâng quơ hỏi.
“Sư huynh của em đấy. Họ Lương thì phải nhỉ?”
Chung Diệc Tâm vô cùng sửng sốt, hai mắt trợn tròn lên. Lương Tễ Thần có bạn gái?
Không, chuyện này không logic một chút nào.
Cô đã từng cùng sư mẫu nghiên cứu xu hướng lựa chọn của anh ta, cuối cùng nhất trí cho rằng, cả đời Lương Tễ Thần chỉ hợp bách niên giai lão với cây đàn cello, như chim liền cánh, như cây liền cành.
À đúng, còn cả những món đồ ngọt anh ta thích nữa.
Nếu Nghiêm Đông nhìn thấy ở nơi khác, không chừng cô còn tin mấy phần, những một nơi như câu lạc bộ đêm, Lương Tễ Thần tuyệt đối sẽ không đến. Anh ta không động vào rượu và thuốc lá, rất kiềm chế, sinh hoạt điều độ, nếp sống như một ông đồ già.
Nghĩ vậy, cô lập tức lắc đầu, phủ định lời Nghiêm Đông nói, “Có phải tại trời tối quá nên anh nhìn nhầm không? Sư huynh của em… anh thấy họ đang làm gì?”
Nghiêm Đông thờ ơ gãi đầu, “Thì cứ lôi lôi kéo kéo, thôi, đừng hỏi anh, anh chỉ buột miệng nhắc đến thôi, anh không lắm chuyện như thế đâu, muốn biết thì em tự đi mà hỏi sư huynh em ấy.”
Chung Diệc Tâm cúi đầu nghĩ, cô không hỏi đâu, cái chuyện mất mặt như vậy…
“Chung Chung, chồng em suốt ngày bay lượn khắp nơi như thế, em không đi theo à, tấm lòng bao la quá nhỉ!”, Nghiêm Đông bỗng ngồi thẳng dậy, đưa điện thoại đến trước mặt Chung Diệc Tâm. Là tin về việc tập đoàn Hành Sinh thu mua thành công khách sạn L.S. Trong ảnh, Trần Hiêu mặc một bộ âu phục thẳng thớm, dáng người cao lớn, anh đeo chiếc caravat cô tặng, vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười cho có lệ, nhưng hoàn toàn toát lên vẻ tự tin.
Cuối cùng anh cũng thành công.
Cô nghiền ngẫm biểu cảm của Trần Hiêu, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Ngày hôm qua, lúc anh uy hiếp cô qua điện thoại, có lẽ cũng là vẻ mặt nghiêm nghị như thế này.
Chung Diệc Tâm rất ít khi hỏi đến chuyện ở công ty của anh, thứ nhất là vì cô không hiểu mấy từ chuyên ngành kinh tế, thứ hai là vì cô muốn chuyện công và chuyện tư phải tách bạch. Dương Hiểu Vi cũng từng lập quy tắc với Chung Kỳ Nhạc như vậy, chuyện công ty thì hoàn thành ở công ty, không được mang về nhà, lại càng không được nhắc đến chuyện làm ăn trong khi ăn cơm, nhà phải ra nhà.
Tuy nhiên, dù sao con người cũng là một khối lập thể, cứ cho là công ra công, tư ra tư, nhưng cũng không thể phân chia tuyệt đối như vậy. Giống như hôm qua lúc đang nói chuyện điện thoại, Trần Hiêu cũng rơi vào trạng thái mâu thuẫn đó. Lần đầu tiên cô ý thức được rằng, Trần Hiêu không chỉ là người đàn ông cao ngạo độc miệng, lạnh lùng nhưng rất biết cách che chở trước mặt cô, mà anh còn có địa vị và thân phận riêng trong xã hội.
Anh trong ảnh, khiến Chung Diệc Tâm cảm thấy muôn phần xa cách.
Lời nói đầy ẩn ý của cô Trần Hiêu lúc ở phòng khám, cô chưa từng để bụng, nhưng lúc này lại đột nhiên nhớ tới.
…Hiện giờ nó đang ở thời thịnh nhất, bao nhiêu đứa con gái muốn nhào vào lòng nó, thủ đoạn hạ đẳng thì nhiều, thế mà cháu tin tưởng nó vậy sao?
Kỳ lạ là, cô không hẳn cảm thấy bất an vì chuyện này.
“Anh giỏi lo chuyện của người khác quá đấy, còn nữa, đừng có gọi em là Chung Chung.”, cô trả điện thoại lại cho Nghiêm Đông, vẻ mặt cố ý nghiêm nghị hẳn lên, “Nghe không xuôi tai.”
Nghiêm Đông cố ý trêu cô, “Thế thì gọi là gì? Là Diệc Diệc à? Hay là Tâm Tâm? Hay là Tiểu Tâm?”
Càng ngày càng khó nghe, Chung Diệc Tâm thở dài, giọng điệu đầy ai oán, “Thôi, Chung Chung thì Chung Chung.”
Đang nói đến đây thì Triệu Cẩm Tranh vừa hay đi ra khỏi phòng tập gym. Ngày nào cô cũng kiên trì đến phòng tập, hôm nay lại càng phải tập để tiêu bớt năng lượng từ bữa lẩu lúc trưa. Vừa vào tiệm cà phê, cô liền ngồi xuống cạnh Chung Diệc Tâm, mái tóc ngắn hơi ẩm, mang theo mùi hương lẫn lộn của cả dầu gội đầu và sữa tắm.
“Quả cam nhà mình thơm quá!”, Chung Diệc Tâm nói bằng giọng rất thân thiết, liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tranh. Vóc dáng cô nàng rất săn chắc, cao gầy cân đối, các nét trên gương mặt rất sáng, lại cực kỳ cá tính, nếu ăn vận theo kiểu Âu Mỹ thì nhất định là cực kỳ hợp.
Triệu Cẩm Chanh là giáo viên Thể dục, hơn nữa tính cách lại như con trai, bình thường luôn mặc quần áo thể thao, cũng chẳng bao giờ trang điểm. Chung Diệc Tâm cảm thấy vẻ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy cũng rất ưa nhìn, nhưng cứ hễ gặp nhau là Nghiêm Đông lại buông lời châm chọc.
Cuộc đối thoại luôn bắt đầu bằng câu “Em nhìn cái kiểu ăn mặc của em đi, xem có giống con gái không hả?” của Nghiêm Đông, cuối cùng kết thúc bằng câu, “Anh nhìn lại anh xem, lòe lòe loẹt loẹt, trông có giống đàn ông con trai không hả?” của Triệu Cẩm Tranh, hôm nay cũng không có ngoại lệ.
“Anh cũng có cơ bắp đấy được chưa? Sao, chẳng nhẽ cứ phải tập cho ra cái dạng vai u thịt bắp như trâu thì mới gọi là đàn ông à? Giống đám ở phòng tập hả?”, Nghiêm Đông rơi vào thế bất đắc dĩ, anh có làn da giống mẹ, rất trắng, lần nào Triệu Cẩm Tranh cũng lấy nó ra để trêu anh.
Triệu Cẩm Tranh học theo Chung Diệc Tâm, gọi một cốc Americano đá, uống một ngụm, sau đó chỉ vào người đàn ông đang hùng hục bên máy tập ở phòng gym phía đối diện, khinh khỉnh nói, “Mấy tên kia hỏng hết, tên bên trái kia kìa, cơ bắp quá to, hắn phải đi thi nên tiêm hoóc-môn, cứ ba ngày lại bổ sung albumin một lần, không ăn dầu muối, cơ bắp chẳng có tí lực nào đâu, trông thì to nhưng nắn một cái mới biết là nhão nhoét! Năm điểm!”
Chung Diệc Tâm nhìn theo ngón tay cô nàng chỉ, người kia có vóc dáng đúng là rất đô con, cánh tay đó, nếu đấm một cái thì chắc có thể giết chết cô ngay tức khắc. Vậy mà lại như thế sao?
Triệu Cẩm tranh tiếp tục chỉ vào một người cường tráng ở bên cạnh, “Còn tên kia, tập cũng khá đấy, nhưng mà nền tảng không tốt, đường cong không nuột nà, sáu múi nhưng mà trông chẳng cân đối gì cả, sáu điểm!”
Triệu Cẩm Tranh xuất thân từ học viện thể thao hệ chính quy, nói về chuyên ngành vô cùng rành mạch. Chung Diệc Tâm vừa nghe vừa cười, trong đầu lại không kiềm chế được liền nghĩ, hôm đó cô cũng loáng thoáng nhìn thấy người Trần Hiêu rồi, không biết kiểu như anh thì được mấy điểm?
Cô ngẫm nghĩ một lát mà tự thấy ngượng, cho đến khi Trần Hiêu gọi điện, cô mới hoàn hồn.
Nhìn dãy số rõ ràng là số trong nước, cảm xúc của cô lập tức thay đổi.
Vậy mà anh lại trở về thật sao?
Chung Diệc Tâm xách túi vội vã về Cửu Khê Biệt Uyển. Ở tầng một không thấy Trần Hiêu đâu, cô liền lên phòng ngủ ở tầng trên, vừa đi vừa gọi tên anh, nhưng không ai đáp lại. Tới khi mở cửa phòng ngủ ra, cô mới nhìn thấy người đàn ông không gặp cả tháng trời đang ngồi trên chiếc sô pha đơn cạnh cửa sổ. Đang tầm chạng vạng, anh lại không bật đèn, mặt trời ngả về tây, phủ bóng nhạt nhòa khắp căn phòng, cũng che đi biểu cảm trên gương mặt anh.
Cô tiến vào, giọng nói mang theo đôi phần hờn dỗi, “Anh ở đây sao không mở miệng đáp hả, làm em gọi hết hơi.”
Trần Hiêu quay mặt sang, anh đã cởi bỏ áo vest, chỉ mặc chiếc sơ mi đen, không đeo caravat, vẻ mặt hờ hững, ngồi máy bay hơn mười tiếng nhưng không trông thấy vẻ mệt mỏi.
Anh liếc cô một cái rồi lại không để ý đến cô nữa.
Chung Diệc Tâm ngơ ngác, cô lại chọc giận gì anh rồi, sao vừa về đã hằn học với cô như vậy?
Cô nhẹ nhàng lấy mũi chân đá vào cẳng chân anh, len lén nhìn anh, anh tóm được cổ chân cô, lãnh đạm hỏi, “Em không cần cái chân này nữa hả?”
Chung Diệc Tâm thích đùa giỡn với anh như vậy. Anh tóm chân cô, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cô không những không sợ mà còn cố ý lắc chân, nũng nịu nói, “Không cần đâu, cho anh đấy.”
Trần Hiêu thấy cô hớn hở như vậy thì sắc mặt lại càng trầm xuống, không khống chế được lực tay, anh kéo chân cô lại, đồng thời đưa tay kia đỡ lấy người cô. Cả người Chung Diệc Tâm nhào vào lòng anh, mặt sô pha lún xuống sâu thêm.
“Làm gì thế?”, cô khẽ khàng kêu, ngoảnh mặt tránh anh.
“Anh đã bảo hôm nay anh về cơ mà, em lại chạy lông nhông đi đâu thế hả?”, giọng điệu của anh rõ ràng là đang chất vấn.
Chung Diệc Tâm cụt hứng, “Gì cơ, em đi đâu mà còn phải được anh cho phép à, em không phải con chim anh nuôi trong lồng nhé.”
Nói xong, hốc mắt cô thoáng đỏ lên, cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng mình như bây giờ. Kỳ lạ, cô vốn dĩ không phải người hay khóc, nhưng câu nói đầu tiên của anh lại khiến cô ấm ức, lâu lắm mới gặp nhau, sao lại hung dữ như thế chứ?
Trần Hiêu thấy cô cúi đầu như sắp khóc thì mềm lòng ngay tức khắc, lực tay giảm đi hẳn, anh lề mề một lát rồi mới nói bằng giọng quái gở, “Chân em gầy thế này, vừa nhìn đã biết là không có dinh dưỡng rồi, cho anh cũng không thèm.”
“Không thèm thì trả lại cho em!”, Chung Diệc Tâm giãy giụa mấy cái, nhưng anh lại nắm chặt vào, không cho cô thoát được, dù gì cũng là sức đàn ông.
Trần Hiêu thấp giọng cười, vẻ mặt trông ngang tàng kinh khủng, “Không trả, cho anh rồi thì là của anh, dựa vào cái gì mà đòi anh trả lại cho em?”
Nhìn cái vẻ kỳ quái này của anh thì biết ngay là trước giờ anh chưa từng dỗ con gái, Trần Hiêu của hiện tại, có lẽ giống như cậu học sinh cấp Ba, có tình cảm với cô bạn cùng bàn, nhưng lại ném sâu róm vào chỗ cô, vẽ vạch ngăn cách, không có gì làm thì giật tóc người ta, nhưng nếu có ai bắt nạt cô, thì anh là người đầu tiên ra mặt.
Chung Diệc Tâm thầm cảm thấy buồn cười, chút ấm ức cũng theo đó mà biến mất, cô kiêu ngạo hất cằm, “Anh vừa bảo không có dinh dưỡng cơ mà.”
“Nhìn thì không ổn, nhưng mà biết đá biết véo, rất đa tài đa nghệ, dùng tạm làm cửu âm bạch cốt trảo[1].”
Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, rốt cuộc cái miệng của anh phát triển thế nào vậy, ngôn từ sắc bén, không được một câu dịu dàng, nhưng cô lại cứ thích cái kiểu đó mới chết.
Cô thầm than một câu, thật vô dụng.
Cuối cùng, để tỏ vẻ cô không phải người dễ dỗ như vậy, cô liền phụng phịu dọa nạt, “Tối nay em nhất định sẽ đá anh một cách tử tế!”
“Được, anh chờ.”, Trần Hiêu nói xong liền đưa tay quấn lấy một lọn tóc dài của cô. Chất tóc của cô rất đẹp, anh không nỡ buông tay, quấn một vòng quanh ngón trỏ, hương thơm thoang thoảng, ánh mắt anh bất giác dịu xuống, anh thấp giọng hỏi cô, “Còn muốn báo thù không?”
Đương nhiên Chung Diệc Tâm biết anh đang nói gì, cô bỗng hoảng hốt, không phải là không dám, có điều họ vừa trải qua một trận đùa giỡn kỳ quái, cô không chuyển cảm xúc nhanh được như vậy. Thế nên, cô ậm ừ cho có mà đáp: “Báo thù sau.”
Anh cười, biết ngay là cô sắp lâm trận sẽ lùi bước mà. Cánh tay anh quàng qua lưng cô, ngăn cho cô có đường lui, tay khác nắm chặt cổ chân cô, hệt như đang giam cầm cô vậy.
Trần Hiêu cong môi cười, ánh mắt rơi xuống bờ môi hồng hồng của cô, “Thế thì em đừng trách anh.”
Ráng chiều hôm đó rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt. Cô không nhớ rõ là ai hôn ai trước, đến khi ý thức được thì môi đã chạm môi rồi.
Cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng trên phương diện thân mật lại có một sự ăn ý đáng ngạc nhiên. Cô không cần ai dạy cũng biết phải nhắm mắt lại, anh nhẹ nhàng đặt tay lên gáy cô, như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, mà cô thì như bị ma xui quỷ khiến liền đưa tay sờ lên bụng anh. Trong khoảnh khắc gần gũi như vậy, cô vẫn có thể phân tâm đoán xem chỗ đó của anh có mấy múi.
Sau khi rời nhau ra, mái tóc cô rối tung, nhưng hơi thở còn loạn hơn. Trần Hiêu vén tóc cô ra sau tai, động tác rất nhẹ nhàng. Từ trong mắt anh, Chung Diệc Tâm nhìn ra được anh còn muốn hơn thế, muốn giấu cũng không giấu được, cô đành phải nhân cơ hội nép vào lòng anh, ép mình không được nhìn nữa.
“Anh đói quá, muốn ăn cái gì đấy.”, Trần Hiêu bỗng hạ giọng, ghé sát vào tai cô thì thầm, khiến cô khẽ run lên.
Ban ngày Chung Diệc Tâm đi cùng Triệu Cẩm Tranh và Nghiêm Đông, cả đầu lấp đầy phế liệu do họ nhồi nhét, lời này của Trần Hiêu như đang tán tỉnh, bỗng chốc khiến cô hiểu nhầm.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, “Trời còn chưa tối, anh nghĩ cái gì đấy, đây không phải chuyện nói vào ban ngày ban mặt đâu.”
“Anh ngồi máy bay gần một ngày, đói nên muốn đi ăn thôi mà. Bà Trần à, xin hỏi em đang nghĩ cái gì thế?”, Trần Hiêu cười với vẻ xấu xa, lại bất đắc dĩ véo véo gò má ửng hồng của cô, “Đồ lưu manh không tim không phổi này.”
***
[1] Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong Cửu Âm Chân Kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...