“Hai đứa trẻ này cũng dễ thương quá rồi đấy, đúng là cháu của ta có khác.”
Tô Mạch Hoa cùng Phó Trung Kì nhìn chằm chằm hai đứa bé, bàn tay không nhịn được mà nựng liên tục.
Một nam một nữ, hơn nữa lại còn đáng yêu như thế nên cả hai người đều khó tránh khỏi sự kích động.
Hai người nhìn hai đứa bé một lúc, lại quay sang nhìn Lăng Tuệ đang ngồi bên cạnh Phó Mặc Quân.
Căn bản chuyện 6 năm trước là chuyện của cả hai, bà không muốn hỏi lại cũng như nhắc đến.
Nhưng cứ nghĩ đến việc một mình Lăng Tuệ sống ở nước ngoài, hơn nữa lại còn tự tay chăm sóc hai đứa nhỏ, cứ nghĩ đến bà lại thấy xót.
Lúc trước một người vụng về như bà chăm sóc một mình Phó Mặc Quân đã khó khăn rồi, vậy mà Lăng Tuệ còn tốt hơn, hơn nữa lại còn khiến hai đứa trẻ đủ đầy như thế, bà vô cùng khâm phục.
Tô Mạch Hoa lườm Phó Mặc Quân một cái, giọng nói bà thiên vị rõ ràng.
“Con mà không chăm sóc tốt cho con dâu của ta, ta sẽ tự ẵm nó cùng hai cháu của ta về mà nuôi.”
Phó Trung Kì hơi ngây ra một lúc.
“Còn tôi thì sao?”
“Không phải chuyện của ông.”
Lăng Tuệ nghe vậy liền nở nụ cười tươi, cô cảm nhận được bàn tay của Phó Mặc Quân càng lúc càng nắm chặt tay mình thì hơi ngạc nhiên.
“Anh sao vậy?”
“Anh sợ em lại bỏ đi nữa.”
Dứt câu Phó Mặc Quân cúi xuống hôn nhẹ vào má cô, nhất thời khiến mọi người ngây ra, không gian lúc đó như dừng lại.
Phó Trung Kì, Tô Mạch Hoa cùng hai đứa trẻ làm ra vẻ “Không thấy gì cả, hai người cứ tiếp tục.”
Khi hai người rời đi, Tô Mạch Hoa lại bắt đầu quay qua lầm bầm vài câu.
“Chắc chỉ có giới trẻ mới có thể ngọt ngào như vậy.”
Phó Trung Kì hơi xoa đầu khó xử, lại bắt chước con trai mình đan tay bà lại.
Bàn tay hai người nhăn nheo theo thời gian vẫn thấy rõ, ngón áp út còn đeo chiếc chẫn cưới lâu năm.
“Không cần quá ngọt ngào, hai người chúng ta nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại là được.”
…
Trong suốt khoảng thời gian dài, hai đứa trẻ luôn ở lại Biệt Uyển dưới sự chăm sóc của Phó Trung Kì cùng Tô Mạch Hoa.
Căn bản sống đến tận bây giờ họ mới có thể hưởng thụ trọn vẹn niềm vui của những năm tháng còn lại của quãng đời.
Vì hầu hết đồ dùng của Lăng Tuệ cùng hai đứa trẻ đều ở bên New York nên cô và Phó Mặc Quân cùng đi để lấy đồ.
Vừa đến trước khu nhà hiện tại thì cô liền thấy Chu Nam đứng đợi, thấy cô anh cười rạng rỡ.
Trước đó Chu Nam đã về nước trước mà không thông báo gì với cô, khi hỏi lại anh chỉ bảo là có việc gấp.
Thấy Phó Mặc Quân đi cùng Lăng Tuệ, Chu Nam cũng yên tâm vô cùng.
“Hai người phải sống thật tốt đấy.”
Chu Nam muốn phát triển sự nghiệp của anh ở bên đây, còn cô lại chỉ muốn dành thời gian còn lại của mình chăm sóc gia đình thật tốt.
Hai người mỗi người một chí hướng riêng, không thể giống nhau được.
Lăng Tuệ cùng Phó Mặc Quân gom hết đống đồ lại.
Phó Mặc Quân đi dạo trong căn phòng vẽ của cô, lại vô tình phát hiện các tệp vẽ cùng những bức tranh, bức nào bức nấy đều rất đẹp.
Lăng Tuệ thấy anh để ý, cô mới đi lại gần mà kéo áo anh một cái.
“Nhiều lắm, với lại kích thước lớn như vậy không thể mang về hết.
Chỉ đành để lại đây vậy.”
Phó Mặc Quân hơi cau mày suy nghĩ, ánh mắt lại dời tầm lên một cuốn sổ vẽ nhỏ bên góc tủ.
Anh vừa mới cầm lên Lăng Tuệ đã vội giật lại.
Trong đây toàn là những lần cô vẽ khi nhớ đến anh, làm sao có thể cho anh xem được.
“Cái này anh không xem được.”
Cô lắp bắp đưa ra sau, vụng về giấu đi.
Nhưng những điều đó chỉ làm cho Phó Mặc Quân càng thêm nghi ngờ.
“Em vẽ bậy bạ cái gì à? Sao anh lại không thể xem.”
Cô lắc đầu, Phó Mặc Quân thấy vậy thì tiến lên phía trước một bước.
Cứ mỗi một bước tiến thì cô lại lùi một bước, cứ như vậy cho đến khi cô bị dồn hẳn vào một góc.
Không nhịn được sự trêu trọc cô chỉ biết trừng mắt nhìn anh.
Phó Mặc Quân thấy vậy liền cúi xuống hôn cô, lại nhân cơ hội cô không để ý mà cầm lấy.
Mất đề phòng, mặt Lăng Tuệ đỏ bừng bất lực lặng nhìn anh giở từng trang.
Phó Mặc Quân nhìn các bức tranh, cuối cùng liền bế hẳn cô đặt lên bàn.
Cả thân người anh to lớn, nhấc bổng cô cứ tựa như bế một đứa trẻ vậy.
Ánh mắt cưng chiều tuyệt đối.
Hai tay anh chống lên bàn nhìn chằm chằm cô.
“Anh thật có lỗi khi để vợ nhớ anh nhiều như vậy, sau này anh sẽ luôn đảm bảo để anh trong tầm mắt của em.”
Trên các bức tranh đều có ghi rõ ngày tháng cô vẽ.
[23/4.
Tôi nhớ anh ấy.]
[12/6.
Tôi vẫn nhớ anh ấy.]
[11/7.
Tôi vẫn nhớ anh ấy.]
…
[3 năm, vẫn vậy.]
“Đó là chuyện của anh.” Lăng Tuệ xoay đầu chỗ khác tránh tầm nhìn.
Phó Mặc Quân thấy vậy xoay mặt cô lại.
“Không được, anh nhớ em nhiều như vậy, nhớ đến nỗi sắp thành người điên.
Em phải bồi thường phí tổn thất tinh thần 6 năm qua.”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...