Sau khi dùng bữa tối xong, Lăng Tuệ mới bắt đầu bước về.
Mà lúc này cả căn nhà vô cùng trống vắng, duy chỉ có dì Phương đang ngồi im lặng một góc nói chuyện điện thoại.
Cô bước lên phòng, căn phòng không hề có bóng dáng người đàn ông đó, tương đối hiu quạnh, nhanh chóng thay đồ rồi đi ngủ.
Mười một giờ, Phó Mặc Quân về nhà.
Ngay khi vào phòng, anh đã thấy cô đã ngủ trên ghế.
Đáy mắt thoáng hiện lên sự ấm áp lạ thường.
Vào những đêm khi về thì cả căn phòng vô cùng trống trải và lạnh lẽo.
Vậy mà bây giờ trong căn phòng đã có người rồi.
Lẳng lặng bước lại gần, chỉ thấy cô đang ngủ rất ngon.
Không kiềm chế được mà khẽ dùng tay chạm vào má cô một lúc, sau đó bắt đầu trêu ghẹo gương mặt nên thơ ấy.
Cuối cùng mới cuối lên hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại ấy.
Nhưng ngay lúc này Lăng Tuệ bỗng trở mình khiến anh giật mình mà đứng dậy.
Vốn đang mặc váy nên chỉ vừa trở mình, gấu váy đã kéo lên cao, để lộ ra cặp chân thon dài.
Mà gương mặt khi ngủ của cô, thật sự rất xinh đẹp.
Anh nhanh chóng phe phẩy chiếc áo để làm giảm bớt cơn nóng của mình đi.
Cuối cùng đành phải bước vào nhà tắm để hạ cơn nóng này đi.
Sao người phụ nữ cứ vô thức quyến rũ anh như vậy chứ.
Ngay khi tắm xong anh mới bước lên giường để ngủ.
Nhưng cứ liên tục trằn trọc qua lại không ngủ được.
Đôi mắt trong vô thức ngước nhìn về Lăng Tuệ.
Xem ra cô ngủ rất ngon, nhưng anh lại không ngủ được.
Càng nghĩ đến càng bực mình, trực tiếp lại gần bế cô lên đặt nhẹ nhàng lên giường.
Sau đó mới ôm cô vào lòng, áp mặt vào bả vai mà tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô.
“Cho em hưởng chút lợi vậy.”
Sáng hôm sau, từng tia nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, len lỏi vào khe hở của tấm rèm mà rọi vào thẳng vào mặt, tương đối chói mắt.
Lăng Tuệ nhanh chóng mở mắt, nhưng điều kì lạ là bên cạnh cô có hơi thở đều đều của nam nhân.
Khẽ nghiêng đầu ra sao, trong đầu nhanh tiếng nổ “đùng” một cái khi bắt gặp gương mặt điển trai với ngũ quan tựa như điêu khắc kia.
Sao cô lại ở trên giường, hơn nữa còn ở trong lòng của anh ta.
Thế nhưng đây không phải điều đáng nói, vấn đề bây giờ cô cần làm là nhanh chóng đi xuống, không thể để anh ta bắt gặp được.
Nhưng vừa mới bước xuống giường được vài bước, đằng sau đã vọng tới tiếng nói.
“Sao vậy, nhớ tôi nên mới trèo lên giường của tôi à?”
Phó Mặc Quân vốn đã dậy rất lâu rồi, nhưng anh lại chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô, bởi vì bộ dáng lúc ấy thật sự rất ngây thơ.
Hơn nữa điều mà anh muốn nhất là bắt gặp cái bộ dạng lúng túng kia khi bị bắt gặp.
Nghe vậy Lăng Tuệ mới từ từ quay đầu lại, căn bản đêm qua cô không hề biết anh ta về lúc nào nữa,
sao mà có thể lẻn lên giường anh được.
Nhưng cho dù có giải thích, cô vẫn ở thế bị động.
“Chắc…là tôi bị mộng du” Cô bắt đầu lấp liếm cho qua.
“Ngủ với tôi xong chạy? Em không tính bồi thường phí tổn thất tinh thần?”
Lăng Tuệ nghiến răng nghiến lợi, gương mặt chuyển biến liên tục.
“Chẳng phải anh cũng rất hưởng dụng việc ôm tôi ngủ ư?”
“Tôi là người bị hại, sao tôi có thể biết được cái gối ôm lại tự dưng hóa thành em chứ?”
Lăng Tuệ cứng miệng, sau đó mới từ từ lùi ra sau, từng bước đi lại gần chiếc cửa.
“Anh…cứ đi làm đi, đã trễ rồi.”
Ngay khi thoát được ra khỏi căn phòng, cô đã không ngừng suy nghĩ.
Rốt cuộc tại sao mà mình lại ở trên giường của anh ta được.
Do không muốn bắt gặp nên đành lui xuống phòng vệ sinh bên dưới mà vệ sinh cá nhân.
Lúc này, dì Phương cũng đã dọn đồ ăn sáng ra.
Thấy cô liền kéo đến bàn ăn.
Thoáng ngó đầu vào lại thấy Phó Mặc Quân đang ngồi, Lăng Tuệ vừa định quay lưng rời đi thì dì Phương đã lên tiếng.
“Thiếu phu nhân mau lại đây, không thì nguội mất.”
Lăng Tuệ lại nghiến răng nghiến lợi lần nữa, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người đàn ông này.
Vì bàn tương đối là dài, nên ngồi ở vị trí này, là cách anh xa nhất.
Phó Mặc Quân thấy những hành động này không nhịn được liền trêu tiếp.
“Em không tính trả phí?”
Bàn tay đang gắp miếng thịt liền dừng lại trong không trung, đôi mày cô lại nhăn.
“Dù gì tôi cũng bị mộng du.
Hi vọng ngài Phó đại nhân đại lượng không quá so đo”
Cô bỏ miếng thịt vào bát, liên tục dùng cái đũa mà đâm vào nó.
“Tôi không hề đại nhân đại lượng như em nghĩ, phí là phí, thiết nghĩ chuyện nào nên ra chuyện đó”
Lăng Tuệ đặt chiếc đũa xuống, vang lên một tiếng “cạch”.
Cô thật rất muốn giận dữ, nhưng dù gì, cũng là bản thân mò lên giường của anh ta.
Nghĩ đến đây, chen vào cơn giận là sự mất mặt đến tột cùng.
“Anh cứ ghi nợ đi.”
Sau đó bước nhanh chạy lên phòng, thật sự là mất mặt chết đi được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...