Sáng sớm tinh mơ Lâm Cửu Gia dẫn theo một nhóm người mênh mông cuồng cuộn đi đến, thời gian gần đây Lâm Trường Tư tương đối thích ngủ hiện tại vẫn chưa tỉnh dậy, Lâm Thiên Lí đóng cửa cho y ngủ thêm một chút, còn Lâm Thiên Thanh và những người liên quan thì ngồi ở phòng khách chờ.
Từ lần Lâm Trường Tư trúng phải cổ độc kia Lâm Thiên Lí căn bản không có thời gian quản lí Lan Lan, vì vậy Lan Lan vẫn luôn đi theo Bạch Luyện Phi, cho nên Bạch Luyện Phi đã bị cô bé lăn lộn đến sắp phát cuồng, cũng may không lâu sau đó người cha của cô gái nhỏ đã đến rồi trực tiếp xách cô rời đi, thật sự là cảm tạ trời đất.
Hai ngày trước từ trong miệng của Chương Chính Tề hắn mới biết được Lâm Trường Tư không thoải mái, đáng tiếc án tử ở cục cảnh sát quá nhiều vẫn luôn không có thời gian đi thăm, kết quả chờ hắn đến Lâm Trường Tư đã về rồi, vì vậy hôm nay cùng đám Tô Giác đến đây trong lòng hắn tràn đầy trông mong.
Có lẽ lần trước cả hai người Lan Nạp và Mạch Linh đều bị thương, cho nên gần một tháng nay vụ án bắt cóc sát hại phụ nữ ở thành phố A càng thêm tăng cao, Bạch Luyện Phi đã vội đến mức ngày đêm điên đảo nhưng cái gì cũng không bắt được, Tô Giác thân là con trai của cục trưởng cho nên cũng bôn ba đi theo Bạch Luyện Phi, thậm chí Mao Mao cũng đi theo.
Ba người bọn họ đã chạm mặt Mạch Linh một lần, thế nhưng Mạch Linh vừa thấy bọn họ đã bỏ chạy ngay cả góc áo cũng chưa kịp chạm vào, sau đó Mạch Linh càng thêm giảo hoạt, trước đây những người phụ nữ bị bắt giết còn có thể tìm thấy xác ở hiện trường vụ án, hiện tại toàn là gia đình nạn nhân đi đến báo án mất tích, tìm được hiện trường vụ án thì cũng chỉ nhìn thấy một ít dấu vết giãy giụa và đồ vật rơi xuống tán loạn, cơ bản không nhìn thấy thi thể.
Trong một khoảng thời gian ngắn những người phụ nữ ở thành phố A đều vô cùng hoảng sợ, đêm đến đều không dám ra cửa.
Bạch Luyện Phi ngồi ở sofa đối với nhóm người Chu Hành kể rõ một chút trạng huống gần đây, trên mặt hắn còn treo hai con mắt gấu trúc nói nói còn ngáp ngắn ngáp dài, có thể nhìn thấy hắn có bao nhiêu mệt mỏi.
Từ lúc trông thấy hắn Lan Lan vẫn luôn đối với hắn ăn vạ thấy thế thì đẩy hắn bảo hắn đi ngủ, Bạch Luyện Phi quét mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt lắc đầu, Chu Hành liếc hắn một cái nhịn không được cười ra hai tiếng.
Tô Giác đã ở chung với hắn một tháng nay quan hệ cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều, đối với phản ứng của hắn trong lòng cũng hiểu rõ nhỏ giọng nói thầm một tiếng mê muội, người ta là hoa đã có chủ mà tên ác quỷ kia cũng sẽ không bao giờ cho anh cơ hội đâu, mơ ước làm gì không biết nữa.
Lâm Cửu Gia nhìn đám thanh niên bọn họ rồi lại nhìn Mao Mao: “Lăng Ngọc, tôi nghe Lan nhi nói cậu nhìn ra được chân thân của kẻ gọi là Mạch Linh?”
Gia tộc của Mao Lăng Ngọc vô cùng chú trọng lễ giáo, lần trước cùng Lâm Cửu Gia gặp mặt hắn luôn lễ phép gần gũi, hiện tại Lâm Cửu Gia hỏi chuyện này đương nhiên cũng sẽ hỏi gì đáp nấy, hắn gật đầu: “Vâng, chân thân của gã là một đóa hoa thế nhưng hình dáng vô cùng kỳ lạ, sẽ phát ra một chút ánh sáng lam, thật thần kỳ, từ trước đến đây con chưa từng nhìn thấy đóa hoa xinh đẹp như vậy.”
Hoa có ánh sáng lam? Còn sáng lên? Nhóm người Bạch Luyện Phi cùng Tô Giác kỳ quái nhìn nhau.
Lâm Cửu Gia nghe xong thì sửng sốt sau đó tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt hiện ra vài phần cổ quái, ông nhướng mày liếc nhìn Mao Lăng Ngọc một cái: “Cậu cẩn thận miêu tả hình dạng đóa hoa kia xem.”
Mao Lăng Ngọc cau mày nghĩ: “Ực, tu vi của con không tới đâu, chân thân của gã hư ảo con thấy không rõ lắm, mơ hồ trông thấy phía sau có một đóa hoa màu xanh lam, cuống hoa và đế hoa là màu đen, sau đó trên bông hoa đó thoát ra một chút ánh sáng lam, ừm, hình dạng cánh hoa cũng rất lạ.”
“Hình dạng phân nhánh tựa như chiếc lưỡi hái?”
Đôi mắt Mao Lăng Ngọc sáng ngời liều mạng gật đầu: “Làm sao cậu biết? Á, cậu biết đó là hoa gì sao?”
Lâm Cửu Gia hơi hơi gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Hoa đang nở sao?”
“Vâng.”
Lâm Cửu Gia hơi hơi hạ mắt một chút : “Không nghĩ đến lại có thể ở chỗ này trông thấy hoa u minh.”
“Hoa u minh?” Mao Lăng Ngọc kỳ quái hỏi một câu, hắn là từ trong miệng Lâm Thiên Lí mới biết được nguồn gốc của quả u minh, nhưng mà chưa từng nghe đến hoa u minh chuyện này cuối cùng như thế nào đây?
Chu Hành cũng hiếu kỳ thò qua, hắn biết Lâm Trường Tư là vì quả u minh nên mới mang thai vì vậy đối với lọai trái cây đó vô cùng tò mò, không nghĩ đến lại có tác dụng thần kỳ như vậy.
Lâm Cửu Gia quét mắt nhìn bọn họ một cái rồi chậm rãi nói: “Hoa u minh là tiền thân của quả u minh, dựa vào thời gian Minh giới mà nói hoa kia trăm năm kết quả một lần, thông thường đóa u minh đều đóng chặt bảo vệ nhụy hoa, bởi vì nếu như nhụy hoa không cẩn thận hấp thu oán linh vẫn còn hoài niệm về nhân giới, cánh hoa sẽ khô héo không thể kết quả.”
“Khô héo?” Chu Hành cau mày: “Vậy không phải hắn đã chết rồi sao? Mạch Linh như thế nào lại…..”
Lâm Cửu Gia gật đầu: “Theo lẽ thường thì là như vậy tôi cũng không rõ Mạch Linh gặp được kỳ ngộ gì, thế nhưng nghe các người miêu tả thì không sai chân thân của gã là hoa u minh, tôi đã may mắn được nhìn thấy qua.”
Khi vẫn còn ở Lâm Trang lúc nghe thấy Lan Lan miêu tả người này trong lòng ông đã có một tia hoài nghi, thân thể mềm mại; nói hiểu quỷ ngữ; là một đóa hoa; biết rõ những chuyện xảy ra năm ấy; khi đó sâu trong nội tâm ông có một suy đoán rằng: tên Mạch Linh này hẳn là hoa u minh hấp thu oán linh rồi thức tỉnh.
Hơn nữa oán linh này biết rõ những chuyện năm đó như lòng bàn tay, nội tâm tồn tại oán hận lại còn vô cùng gần gũi với Lan Nạp, Lâm Cửu Gia nhăn mày người phù hợp với những điều kiện này chỉ có mỗi mình Du Uy.
Dùng cách này mà nói cũng không quá khó để giải thích, vốn dĩ Duy Uy thích Lan Nạp sau khi bị Lan Nạp giết chết khẳng định lòng mang oán hận, hoa u minh kia hấp thu linh hồn của hắn sinh ra một đóa hoa mới, nhưng cũng đồng thời hấp thu ký ức cùng với chấp niệm của hắn.
Nhưng lúc này hắn đã không còn là Du Uy, hắn xem những chấp niệm cùng ký ức ở ngay góc độ người ngoài tựa như đang theo dõi một câu chuyện xưa mà thôi, vì vậy hắn mới có thể bình thản kể rõ từng đoạn ký ức ở trong quá khứ.
Mấy người bọn họ châu đầu tán gẫu Lâm Thiên Lí ở trong phòng cũng nghe rõ mồng một, hắn trầm tư hồi lâu rồi đi ra ngồi ở trên sofa trực tiếp hướng về LâmThiên Thanh hỏi: “Hoa u minh? Vậy có thể dùng hắn làm tế phẩm không?”
“Hả?” Lâm Thiên Thanh bị hỏi làm cho sửng sốt sau đó nghĩ nghĩ về tính khả năng của nó rồi ừm một tiếng: “Dựa trên lý thuyết mà nói hắn có thể, thuật pháp cao thâm có linh thể, cũng không biết hắn có tu luyện ra thân thể hay không.”
Chu Hành hừ mũi một tiếng: “Tên yêu quái như gã cần gì tu luyện ra thân thể đoán chừng là trực tiếp cướp của người khác, giống như Nông Ngọc vậy.” Nói hắn lại nhớ đến lúc Đại Hắc bị Nông Ngọc nhập vào người sau đó lại bị Lâm Thiên Lí hung hăng dạy dỗ.
Nhớ đến liền trừng mắt nhìn Đại Hắc đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại: “Thật là vô dụng như heo.” Đại Hắc vô tội ngẩng đầu liếc hắn một cái gã lại trêu ai chọc ai rồi hả?
Đại Hắc hừ một tiếng không cùng đối phương so đo, giơ điện thoại lên nói: “Tình Tình bảo Hoành Văn Viễn đã kể lại nguyên nhân làm gã bị biến dị, gã ở một quán bar gặp được một người phụ nữ, gã đem người phụ nữ đó về nhà làm tình một đêm, trong lúc hưng phấn người phụ nữ kia đã cắt cổ tay của mình đút gã uống máu, đoán chừng khi ấy gã đã cắn thuốc liền đem chỗ máu ấy nuốt xuống.
Tiếp theo là chuyện chúng ta nhìn thấy, thân thể cùng vị giác của gã dần trở nên biến dị chỉ muốn uống máu ăn thịt.
À sau đó người phụ nữ kia còn mang theo một cổ thi thể nữ đến nhà của gã, ét, chuyện tiếp theo các người tự nghĩ đi.”
Đại Hắc vừa nói vừa chà khuỷu tay tiêu diệt da gà đang nổi lên, hắn cuối cùng đã rõ vì sao ngày đó trong nhà Hoành Văn Viễn khắp nơi đều là máu chảy đầm đìa, còn có miếng thịt tên kia đã nôn ra..…..
Lâm Cửu Gia nghe Đại Hắc nói đến từ tình một đêm thì lập tức đen mặt, quả nhiên nhìn thấy Lan Lan chạy đến bên cạnh Bạch Luyện Phi hỏi nhỏ tình một đêm là gì, ông cau mày hướng về phía Đại Hắc tức giận trừng mắt, nếu như người ở Hứa Gia Thôn bị Lâm Cửu Gia trừng mắt như vậy sớm đã bị dọa chết, thế nhưng cố tình Đại Hắc là một tên trì độn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Mấy ngày trước Mao Mao từ trong miệng Tô Giác mới biết được cái gì gọi là tình một đêm, khuôn mặt ngây thơ nhanh chóng đỏ bừng.
Chu Hành nghe gã nói đến Tình Tình thì nhớ lại biểu cảm vui vẻ ấn di động nhắn tin với bạn gái cũ khi nảy của gã, trong lòng lập tức không thoải mái nghiêng đầu không nói gì.
Không khí trong phòng quái dị căn bản không ảnh hướng đến Lâm Thiên Lí, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên câu nói vừa rồi của Thiên Thanh ‘dựa theo lý thuyết là có thể’, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói với đối phương: “Lúc ta đánh nhau với Mạch Linh thân thể của gã ấm áp, hẳn đã có thân thể từ sớm.”
Lâm Thiên Thanh nghe vậy thì gật đầu liếc nhìn Lâm Thiên Lí một cái rồi lại nhìn đến cánh cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt: “Vâng, thế nhưng vẫn cần xác định một chút, em chưa từng nhìn thấy gã cũng không biết có thể đem gã đi tế hay không.”
Lâm Thiên Lí gật đầu lại quay đầu hỏi Bạch Luyện Phi: “Ngươi nói dạo gần đây án mạng ở thành phố A không ngừng tăng cao?”
Bạch Luyện Phi mơ màng gật đầu, Lâm Thiên Lí gật đầu ánh mắt sâu thẳm, người khác có lẽ không biết hắn đang nghĩ gì thế nhưng Lâm Thiên Thanh chắc chắn hiểu rõ, ông quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí lập tức ngăn cản: “Anh hai, nếu như Mạch Linh hấp thu oán linh của Du Uy vậy hắn cũng đã tồn tại trên thế gian này gần trăm năm, chắc chắn tu vi không thấp tạm thời không nên mạo hiểm như vậy, trước tiên em sẽ mang Mao Lăng Ngọc đến tổ trạch, Lăng Ngọc đối với kỳ môn độn giáp vô cùng thâm sâu có lẽ sẽ tìm được mắt trận.”
Lâm Thiên Lí suy tư một chút rồi gật đầu, nếu hắn đi bắt Mạch Linh thì sẽ không thể chăm sóc Lâm Trường Tư, tuy rằng Thiên Thanh đã nói tu vi của Mao Lăng Ngọc không thấp thế nhưng trước sau cũng không phải là chính mình hắn vẫn không yên tâm, vì vậy đặt bé ngoan ở cạnh chính mình hắn mới tương đối an tâm.
Hắn gật đầu, Lâm Thiên Thanh lại cùng Mao Lăng Ngọc bàn bạc một chút khi nào thì sẽ rời đi, Tô Giác thò đầu sang tỏ vẻ bản thân cũng muốn đi theo, Mao Lăng Ngọc đối diện với đôi mắt của hắn lập tức giống như một con tắc kè hoa, khuôn mặt đỏ bừng ấp úng nói không nên lời nghĩ muốn từ chối nhưng lại không biết phải nói như nào.
Tô Giác nhìn hắn đương nhiên biết gã đang nghĩ cái gì, nở nụ cười xấu xa.
Chu Hành nhìn bộ dạng kỳ quái của hai người họ cũng không để vào mắt tỏ vẻ muốn theo, có một người cha thường xuyên giúp người xem phong thủy, mưa dầm thấm đất đối với những chuyện thần quái từ nhỏ đã vô cùng tò mò, lần trước ở Lâm Trang kiến thức qua đạo pháp cao thâm của Lâm Cửu Gia lần này đương nhiên cũng không muốn bỏ lỡ nhất định phải dính theo Lâm Cửu Gia.
Chu Hành muốn đi Đại Hắc liền giơ tay tỏ vẻ muốn theo.
Nhóm người bọn họ tựa như là đi du lịch vậy tổ chức thành một đoàn người, Lâm Cửu Gia nhíu mày căn bản không muốn bọn họ đi theo xem náo nhiệt, thế nhưng Lâm Thiên Lí không lên tiếng thì cho dù ông có không vui cũng không nói.
Bạch Luyện Phi nhìn bọn họ, bỏ đi vốn dĩ hắn đối với mấy chuyện thần quái vô cùng sợ hãi, Trường Tư không đi vậy hắn cũng không cần đi xem náo nhiệt, Lâm Cửu Gia quét mắt nhìn hắn một cái rồi bảo: trong khoảng thời gian ông không ở thành phố A phiền hắn giúp ông chăm sóc Lan Lan, Lan Lan quay đầu nhìn Bạch Luyện Phi cười tủm tỉm.
Bạch Liên Phi: “……”
Nhóm người bọn họ tụ tập nói chuyện ở trong phòng khách hồi lâu, thì nhìn thấy Lâm Trường Tư đi chân trần bước ra từ trong phòng ngủ đánh một cái ngáp, y quét mắt trông thấy một đám người ở phòng khách thì lập tức dừng lại hành động đang ngáp.
Một nhóm người trong phòng nhìn y xuất hiện, nháy mắt toàn bộ ánh mắt đều đặt lên người y, Lan Lan vui vẻ cùng y chào hỏi, y bị một đám người nhìn lập tức cơn buồn ngủ cũng bị dọa bay, sau khi ngây ngốc thì đối với Lan Lan nở nụ cười tủm tỉm.
Y vừa mới tỉnh ngủ đầu tóc hỗn loạn khuôn mặt đỏ bừng, bận một cái áo rộng thùng thình cùng với chân đất đứng ở trước cửa, còn nhăn mặt đánh một cái ngáp vén lên tay áo lau lau đôi mắt, động tác liên tiếp nhưng mơ màng nhìn qua có chút……Mê người, mặt Bạch Luyện Phi đỏ lên, cảm thấy không khí sáng sớm dần trở nên khô nóng, không thể dời mắt ánh mắt vẫn như cũ sáng quắc, nhịn không được nuốt nước miếng.
Ngây cả Đại Hắc cũng ngây người, éc, thật không thích ứng nổi mà, hắn quen biết bé ngoan được hai năm thế mà chưa từng phát hiện ra thời điểm bé ngoan tỉnh ngủ lại…..ực, hắn còn đang suy nghĩ thì cảm thấy trên lưng đau xót, quay đầu lập tức trông thấy Chu Hành nhìn hắn vô cùng hung dữ, hắn xấu hổ ngại ngùng rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt sáng lên nhìn Chu Hành cười tủm tỉm.
Chu Hành bị ánh nhìn kỳ quái của hắn làm cho bản thân cũng nhận ra có chút quái lạ, một phen đẩy hắn ra chính mình cũng chuyển sang một hướng khác, bất ngờ cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Lâm Thiên Lí nhìn thấy y đi chân trần sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, nhanh chóng đi đến bế y lên: “Không phải đã nói cho dù là mùa hè cũng không thể để chân trần sao? Có khi lạnh lỡ như bị ngã thì sao bây giờ?!”
Lâm Trường Tư bị hắn ôm cảm thấy hắn thật là chuyện bé xé ra to, trước đây vào mùa hè y đều ở trong nhà đi chân trần mà, vỗ vỗ lưng đối phương: “Đừng lo, không sao đâu em đi đứng cẩn thận lắm.”
Lâm Thiên Lí ôm y vào nhà tắm nghe thấy lời y nói cũng chỉ có thể bất lực thở dài, dạy mãi không sửa hắn cũng chẳng có cách nào khác, ngoại trừ nhắc nhở thì cũng chỉ nhắc nhở.
Ở cửa phòng tắm cầm lấy dép lê giúp y mang vào rồi mới đỡ y bước vào, Bạch Luyện Phi cau mày luyến tiếc thu hồi tầm mắt, haizzz, khi nào hắn mới gặp được một người mà cả hai đều yêu thích đối phương đây? Chẳng lẽ đôi bên tình nguyện chỉ có trong kỳ tích?!
Hắn đầu tiên đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lan Lan: “…….” Cô gái nhỏ kia tránh ra có được hay không hả!
Lâm Trường Tư được Lâm Thiên Lí hầu hạ rửa mặt thay quần áo xong rồi mới ngồi vào ghế sofa, bữa sáng cũng được hắn đặt ở trước mặt sau đó còn tri kỷ đưa qua một đôi đũa.
Lâm Trường Tư nhìn hắn cười tủm tỉm, cảm thán đãi ngộ của lão Phật gia, à không đây là đãi ngộ của hoàng đế mới đúng.
Từ khi Lâm Trường Tư bước ra Lâm Cửu Gia vẫn luôn quan sát hai người bọn họ, nhìn anh hai nhà mình cẩn thận từng li từng tí chăm sóc Lâm Trường Tư, ngay cả bữa sáng cũng học làm còn cúi người giúp y mang giày, ngoài ra còn giúp y rửa mặt thay quần áo, lúc này mới chân chính cảm thấy anh hai nhà mình có bao nhiêu yêu thích người này, có bao nhiêu chiều chuộng người này.
Trong ấn tượng của ông – anh hai vẫn luôn là người cao cao tại thượng, khi còn nhỏ cho dù ông có la lối khóc lóc nhưng cũng không dám làm bậy, anh hai cũng không bao giờ làm những chuyện của gã sai vặt, thế nhưng hiện tại anh hai lại làm còn là vui vẻ chịu đựng, trên mặt nở nụ cười ôn nhu và một chút bất đắc dĩ, không che giấu được sự nuông chiều vô hạn sâu ở bên trong.
Vốn ông nên nghĩ đến anh hai yêu thích người này như vậy thì làm sao có thể nhẫn tâm đối xử với con bọn họ như thế, nghĩ đến đây ông khẽ than nhẹ, chỉ mong Mao Lăng Ngọc có thể tìm ra mắt trận, mà cho dù Mao Lăng Ngọc không tìm ra được, vậy thì vừa lúc có thể đem Mạch Linh đi làm vật tế.
Bằng không…… Ông nhìn vào cái bụng phồng lên của Lâm Trường Tư đôi mắt hơi hơi co rút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...