Sắc trời tối dần, người trong Hứa Gia Thôn đến đây hỗ trợ cũng đã bắt đầu rời đi, ngoại trừ vài nhà tương đối thân quen, thì hầu hết đều là người Lâm Trang đến đây hỗ trợ.
Càng tối thì người Lâm Trang đến càng nhiều, vừa qua 8 giờ Lâm Trường Tư đã bị mấy bà tử và vài cô gái mạnh mẽ đẩy vào phòng, lại trải qua một trận phải lộn trái lăn, đầu tóc ngắn cũng được chải chuốt gọn gàng, sau đó mang mũ phượng màu đỏ, có tua dài màu vàng, cùng với những viên trân châu sáng tròn.
Lâm Trường Tư căn bản mặc kệ cho các nàng lăn lộn mình như thế nào cũng được, dù sao các nàng cũng không để ý đến y, mà nếu như y không chịu hợp tác thì các nàng sẽ mời Lâm Cửu Gia đến đây nói chuyện cùng y.
Lâm Trường Tư vốn không hề nghĩ đến y chỉ vừa mới trông thấy Lâm Cửu Gia, cùng ông nháo ra một trận thì lúc sau cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau nửa ngày lăn lộn, chờ đến lúc mấy bà tử làm đến vừa lòng, thì lúc này trời cũng đã tối đen, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, toàn bộ Hứa Gia Thôn đều chìm vào trong đêm tối, chỉ còn lại một nhà Hứa Gia đèn đuốc sáng trưng, cùng với Lâm Trang xa xa sáng đèn.
Lâm Trường Tư bĩu môi, xem bộ dáng này của Hứa Gia Thôn liền biết bọn họ đối với cuộc minh hôn này có bao nhiêu sợ hãi, bởi bình thường vào giờ này, mọi nhà trong thôn vẫn còn có đèn, ít ra thì vẫn đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi cùng nhau nói chuyện cười đùa, ồn ào náo nhiệt, tràn ngập không khí sôi động, hiện tại tựa như đã ngủ, chỉ còn lại thế giới bên ngoài tối đen yên tĩnh.
Lâm Trường Tư hốt hoảng nghe thấy tiếng pháo nổ ‘bùm bùm’ ở dưới lầu, trong hoàn cảnh yên lặng như vậy mà nghe thấy tiếng nổ mạnh càng khiến cho y cả kinh.
Không đợi y hồi phục tinh thần, thì đã có một tấm vải tựa hồ là khăn voan màu đỏ che đi tầm mắt của mình, Lâm Trường Tư dựa theo bản năng muốn kéo xuống.
“Ấy, đừng gỡ xuống.” Một âm thanh non nớt mở miệng ngăn lại.
Lâm Trường Tư nghe lời không động, mà vén khăn voan lên nhìn nàng, đúng là đứa nhỏ đã giúp đỡ y chải vuốt trang điểm cả ngày, nhưng lại không nói một câu nào, nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ cùng lắm cũng chỉ khoảng 13 – 14 tuổi, thế nhưng tính cách vô cùng thành thục, từ lúc ban đầu Lâm Trường Tư còn trêu chọc nàng, nhưng nàng cũng không lộ ra một chút phản ứng nào.
“Phu nhân, khăn voan này không thể tự mình tháo xuống, sẽ không may mắn.” Thị nữ xụ mặt nghiêm túc nói.
Lâm Trường Tư đầu trùm khăn voan đen mặt: “Em gọi anh là gì?”
“Cậu phải gả đến Lâm Trang của chúng tôi, thì là chính thê của nhị gia, nó gọi cậu là phu nhân cũng không có gì sai.” Thị nữ còn chưa kịp đáp lời, thì bà tử ở bên cạnh đã mở miệng.
“Tôi là nam!” Lâm Trường Tư phát điên.
“Nam phu nhân cũng là phu nhân.” Bà tử nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Lâm Trường Tư nhụt chí, ở chung với nhóm người ngoan cố này thì nói gì cũng sẽ uổng phí sức lực.
Lâm Trường Tư bị đốc thúc xuống lầu, ở trong đại đường bị lôi ép kéo niệm một đống nghi lễ rườm rà, nào là cảm ơn tổ tông ba mẹ, tạm biệt tổ tông, tạm biệt ba mẹ, sau đó ba mẹ ngồi trên cao đường để cho y kính trà.
Ba Hứa cùng mẹ Hứa biết rõ con mình là con trai, nhưng hiện tại lại phải gả y ra ngoài, vào lúc tiếp nhận chén trà vẫn là nhịn không được hốc mắt phiếm hồng, lại lần nữa bảo y chăm sóc bản thân mình thật tốt, sau đó mới lưu luyến đem chén trà ở trong tay uống sạch, rồi phát lì xì.
Lâm Trường Tư nghẹn ngào nhận lấy, ở dưới khăn voan cũng nhịn không được rơi nước mắt.
Sau đó, dưới tiếng pháo trúc ồn ào mà bước lên kiệu hoa đỏ thẫm, tám người thanh niên Lâm Trang tiến đến khiêng kiệu hoa bát giác, cùng với hơn hai mươi người nâng của hồi môn bước đi.
Lâm Trang có tập tục, gả chồng thì chỉ có thể đi từ nam ra bắc, tuyệt đối không thể quay về đường cũ, vì vậy đội ngũ đón dâu phải vòng một vòng quanh Hứa Gia Thôn rồi mới có thể đi đến Lâm Trang.
Một đường này cũng không tính là gần, Lâm Trường Tư ngồi ở trong kiệu nghẹn đến phát rồ, không nhịn được xốc khăn voan, mở mành kiệu nhìn ra bên ngoài.
Thế giới bên ngoài tối đen, vốn dĩ trước lúc xuất phát là khua chiêng gõ trống, hiện tại lại thay đổi thành kèn tỏa nột câm, người đón dâu vẫn là thổi đến mặt đỏ tai hồng, nhưng mà lại không hề có một âm thanh nào được thổi ra.
Người xưa vẫn thường hay nói kèn tỏa nột câm là kèn không thổi cho người sống nghe, mà là thổi cho sinh linh tồn tại trong một không gian khác, thanh âm kèn tỏa nột câm người thường không thể nghe thấy, nhưng mà lại có thể cho những linh hồn ở trong thế giới yên tĩnh khác cảm nhận được âm thanh, và những linh hồn đó sẽ không tự chủ được mà bước đi tìm kiếm thanh âm, vẫn luôn đuổi theo, đuổi theo, cho đến khi khúc nhạc dừng lại, thì bọn họ mới lần nữa lang thang phiêu đãng không mục đích.
Cũng không biết sự thật có là như vậy hay không, bởi Lâm Trường Tư cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ là vô cùng nhàm chán nhìn thế giới u ám ở bên ngoài, lấy di động ra nhìn, hình ảnh trên điện thoại hiện ra là 11 giờ hai mươi mấy phút, giờ lành thành thân đã định là 12 giờ, phỏng chừng đã vòng quanh được hơn nửa thôn rồi.
Đang ngồi nghĩ ngợi, thì bỗng nhìn thấy cách đó không xa có một căn phòng thế nhưng lại sáng đèn, sau đó lại thấy cửa sổ có hơi hơi hé mở, từ bên trong có một cái đầu thò ra, Lâm Trường Tư nhìn, là một đứa nhỏ sống ở đầu thôn, đứa nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn đội ngũ của Lâm Trường Tư.
Tựa hồ là cảm thấy kì lạ vì sao trời tối như vậy vẫn còn một nhóm người mặc quần áo màu đỏ nâng kiệu hoa lặng yên không tiến động đi qua.
Đứa nhỏ run đùi đắc ý ghé vào cửa sổ nhìn xem, ngay lập tức lại bị một bóng người bắt vào, sau đó cửa sổ được đóng lại, tiếp theo là một giọng nữ vang lên có chút tức giận răn dạy: “Nhóc con lì lợm, bảo con đi ngủ thì không chịu đi ngủ, hơn nữa đêm còn mở cửa sổ nhìn cái gì hả!”
“Mẹ ơi, phía sau kiệu hoa có thật nhiều thật nhiều cô chú đang phát sáng bay bay ở đằng sau đó, bọn họ còn bảo con cùng nhau đi đón dâu.” Thanh âm đứa nhỏ ngây ngô vang lên.
“Nhóc con hư đốn, nói bậy cái gì đó, mau đi ngủ đi.” Thanh âm của nữ nhân kia lập tức rối loạn, quá lớn một tiếng, cỗ kiệu được nâng đi xa, thanh âm phía sau cũng không còn nghe rõ, tiếp theo trong không khí truyền đến vài tiếng ‘bang’ đóng cửa sổ, Lâm Trường Tư nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ này người Hứa Gia Thôn tuy rằng sợ hãi, thế nhưng tâm bát quái* vẫn là không đổi, luôn nhịn không được ghé vào cửa sổ nhìn lén, phỏng chừng lời nói của đứa nhỏ kia đã làm cho những người nhìn lén sợ hãi.
(Bát quái: aka nhiều chuyện)
Lâm Trường Tư có chút buồn cười, sau đó trong lòng cũng có chút bồn chồn, từ nhỏ đã nghe người khác nói, trẻ nhỏ vừa sinh ra không bao lâu, hỏa nhãn cao, dễ dàng gặp ma quỷ, cho nên mới có chuyện trẻ con rất thích khóc vào nửa đêm, đó là bởi vì nhìn thấy những thứ không nên thấy, vì vậy mà bị dọa, chỉ cần trấn an là được.
Đứa nhỏ kia lúc nãy nói là nó nhìn thấy mấy vị cô chú phát sáng đang bay, Lâm Trường Tư cả kinh, sợ hãi vội vàng buông mành xuống không dám tiếp tục nhìn loạn.
Bên trong tĩnh lặng, Lâm Trường Tư mới phát hiện, đêm nay bên trong Hứa Gia Thôn quả thật là an tĩnh đến dọa người, gió mùa đông cũng không hề xuất hiện, hơn nữa trong thôn bọn họ chủ yếu là trồng trọt, vì vậy hầu hết mỗi nhà đều sẽ nuôi chó giữ nhà, mà không chỉ là nuôi có một con, bình thường ban đêm đều sẽ nghe thấy vài tiếng sủa, gầm rú, nhưng mà hôm nay lại an tĩnh đến dọa người, tựa hồ những con chó đã bị chuyện âm hôn này làm cho sợ hãi chui rút vào trong ổ, không dám làm càn.
Lâm Trường Tư chà chà khuỷu tay đang nổi da gà, an an phận phận ngồi ngốc ở trong kiệu hoa không dám tiếp tục nghĩ linh tinh.
Đoàn người đi được vài dặm đường, càng lúc càng đến gần Lâm Trang, vài trăm mét nơi gặp đội ngũ đón dâu, hai bên yên lặng đàm phán một hồi, thanh niên ăn mặc áo trắng tiếp nhận cỗ kiệu từ trong tay nhóm thanh niên áo đỏ, sau đó người thổi đèn tỏa nột cũng đã đổi thanh người rải giấy tiền vàng mã, thay lời cảm ơn vì đã cho mượn đường đón dâu, cũng hào phóng cảm ơn nhân sĩ dị giới một đường hộ tống đến đây.
Nếu hiện tại Lâm Trường Tư dám xốc mành lên nhìn, thì sẽ có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang phát sáng bay ở trên không trung, tham lam cướp đoạt giấy tiền đang được ném trên bầu trời, những nơi mà bọn họ xẹt qua đều để lại dấu vết màu lam hoa lệ.
Chờ đội ngũ đón dâu, ngoại trừ Lâm Cửu Gia thì còn có mọi người ở Lâm Trang đã sớm chờ đợi ở trước cửa.
Các bức tường vây của Lâm Trang đều được treo vải rèm màu trắng, những chiếc đèn lồng trắng được treo cách nhau 10 mét, ngoài ra cửa lớn cũng có treo mành trắng, đèn lồng lớn, có tua trắng rũ xuống thật dài, chuông tai mèo, một cơn gió thổi đến, chuông gió bị thổi vang lên tiếng leng keng, vô cùng thanh thúy dễ nghe.
Trước cửa lớn có hai con hung thú làm bằng đá thạch rất lớn, đôi mắt của hung thú được vải bố màu trắng che đi, ở bên cạnh còn có hai người giấy Kim Đồng Ngọc Nữ, trên mặt đều được đồ vệt sáng màu đỏ thật dày, nở một nụ cười nhìn qua có chút quỷ dị.
Có thể là tập tục của Lâm Trang bên này, vào lúc minh hôn người Lâm Trang đều phải mặc quần áo màu trắng, Lâm Cửu Gia một người hơn bảy tám chục tuổi cũng là một thân quần áo màu trắng, nhưng mà nhìn qua tinh thần của ông cũng không tệ, có thể nói là vô cùng sáng láng.
Lâm Trường Tư mới vừa được đỡ xuống kiệu hoa, thì đã bị ép ôm một con gà trống có lông sáng màu, trên cổ gà có buộc tơ lụa màu đỏ thẫm, tiếp theo có người đem lụa đỏ buộc vào eo Lâm Trường Tư, cẩn thận dặn dò con gà trống này là dùng để bái đường, ngàn vạn lần phải giữ chặt.
Lâm Trường Tư nghe vậy thì ngay lập tức trở nên căng thẳng, cho nên gà trống ở trong lòng ngực của y bị siết chặt đến mức hét thảm một tiếng.
XOO, còn có thể hố cha hơn không? Thế nào bảo y cùng một con gà trống bái đường thành thân? Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Trường Tư dâng lên vô số từ ngữ chửi mắng, thế nhưng cái miệng vẫn nhẫn nhịn xuống dưới, thốt ra một tiếng “Đệch”.
Thế nhưng thanh âm cũng không lớn, lại có khăn voan che đầu, vì vậy cũng không có mấy ai nghe được.
Ở khu vực vùng này cùng với Hứa Gia Thôn, khi đón dâu thì phải cõng cô dâu qua cửa, nhưng mà Lâm Thiên Lí đã chết, tự nhiên là phải nhờ người có quan hệ thân thiết với Lâm Thiên Lí nhất làm thế thân, mà một mạch của Lâm thị chỉ còn lại Lâm Cửu Gia, tự nhiên là phải do Lâm Cửu Gia cõng, vốn Lâm Trường Tư còn không đồng ý, nhưng mà trông thấy chân mày Lâm Cửu Gia cau lại, Lâm Trường Tư cũng chỉ có thể bất lực thỏa hiệp, cũng may tuy rằng Lâm Cửu Gia đã hơn bảy tám chục tuổi, nhưng mà càng già càng dẻo dai, cõng Lâm Trường Tư cũng không có vấn đề gì.
Lâm Trường Tư vừa vào cửa, thì ở bên ngoài đã phóng pháo hoa, bùm bùm, một mảnh ầm ỹ.
Lâm Trường Tư ôm gà trống, chủ hôn cao giọng bái thiên địa, bái cao đường, cuối cùng ôm gà trống cùng nhau vào động phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...