Ngày đó Lâm Cửu Gia từng nói cứ bội số 5 là phải hiến tế một lần, cũng có nghĩa bắt đầu từ ngày 5, cứ cách năm ngày là phải hiến tế một lần, hôm nay vừa lúc là mười lăm, buổi sáng trước khi rời đi, Lâm Cửu Gia đã nhắc nhở y, bảo y tuyệt đối đừng quên giết gà và hiến tế.
Nghĩ lại Lâm Trường Tư liền nghẹn ngào, bởi từ nhỏ đến nay người lớn trong nhà đều nuông chiều y hết mực, y điển hình chính là đại thiếu gia mười ngón tay không dính xuân thủy, thỉnh thoảng sẽ xuống phòng bếp, là vì chọc cho bà nội vui vẻ, y cùng bà nội nấu cơm cũng là bà nội ở đó nấu ăn, còn y thì đứng ở bên cạnh quấy rối, sau đó bà nội sẽ ra lệnh cưỡng chế không cho y lộn xộn, ngồi ở một chỗ cùng bà nói chuyện là được.
Y lớn như vậy cũng chưa từng sát sinh, đương nhiên, con kiến bị giẫm chết ở dưới chân nghiễm nhiên không được tính vào.
Y an ủi bản thân mình chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên, nam nhi đại trượng phu giết gà thì có cái gì là đáng sợ, sau khi cổ vũ bản thân mạnh mẽ lên nào, thì y dũng cảm quẹo vô chợ bán thức ăn.
Siêu thị đều bán gà đã bị giết, gà sống đương nhiên không có bán, chợ mà y đến là một khu chợ hẻo lánh nằm trong khuôn viên trường đại học, dù sao thì chợ có dọn dẹp như thế nào đi nữa cũng sẽ dơ, vì vậy ở trên đoạn đường tốt tự nhiên sẽ không cho phép xây chợ buôn bán.
Lúc này cũng gần 10 giờ, hầu hết các chợ đều đã đóng sạp, hiện tại chỉ còn lại người bán rong và vài nhân viên về muộn lảng vảng xung quanh, Lâm Trường Tư tìm kiếm nửa ngày mới tìm thấy người bán gà.
Người bán gà khi nhìn thấy Lâm Trường Tư cau mày nhìn chằm chằm vào lồng gà bẩn thỉu, thì biết Lâm Trường Tư là đại thiếu gia trước giờ không đi vào chợ mua thức ăn, Lâm Trường Tư mua gà, thì người bán gà cột dây lên trên cánh gà rồi đưa cho Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư nhìn chằm chằm vào lông gà vẻ mặt vô cùng rối rắm, con gà này mới vừa lấy ra từ một cái lồng đầy c*t, trời mới biết là có bao nhiêu dơ bẩn, trằn trọc nửa ngày, cuối cùng vẫn duỗi tay cầm lấy cánh con gà kia, vừa chạm vào làn da ấm áp của con gà, thì con gà hét lên một tiếng sợ hãi, làm cho Lâm Trường Tư sợ đến mức vung tay ném con gà đi.
Lâm Trường Tư cùng với người bán gà phải đuổi theo con gà kia nửa ngày, mới có thể bắt được con gà, cả hai đều mệt đến thở hồng hộc, người bán gà tìm một cái bao đem con gà bỏ vào rồi mới đưa nó cho Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư có chút băn khoăn, lại lấy thêm tiền đưa cho người bán rong, người bán rong liền vui vui vẻ vẻ tiễn Lâm Trường Tư đi.
Lâm Trường Tư đem cái bao bỏ vào phía sau xe, dưới chân đạp bàn đạp, đến tiểu khu, cất xe đạp vào bãi đậu xe, sau đó xách theo cái bao chạy như bay lên lầu, vừa chạy lên lầu hai, thì trông thấy trên cầu thang u ám có một người đang ngồi, Lâm Trường Tư nhớ đến buổi sáng ngày kia, hai nam thanh niên đã từng nói tòa nhà này có rất nhiều đồ dơ, dọa y xém xíu thét ra tiếng.
Bóng người kia chạy về phía Lâm Trường Tư, y thiếu chút nữa là ngừng thở, chạy đến gần, Lâm Trường Tư mới phát hiện đó là một đứa nhỏ, lúc này Lâm Trường Tư mới thở phào nhẹ nhỏm, y có biết đứa nhỏ, hoặc cũng có thể nói là không quen, dù sao thì đứa nhỏ cũng sống trong khu nhà này, mà Lâm Trường Tư cũng thường xuyên nhìn thấy nó ở trong sân chơi đùa với một ông lão.
Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn vào đôi mắt của Lâm Trường Tư, sau đó che miệng cười với y rồi hi hi chạy đi.
Lâm Trường Tư lấy tay che ngực thiếu chút nữa là trượt ngồi xuống mặt đất, đứa nhỏ này thật xấu tính, xém xíu hù chết y rồi.
Y đứng yên tại chỗ thở hổn hển hồi lâu mới phục hồi lại sức lực, tiếp tục leo lên lầu, không còn giống như ban nãy dùng tư thế chạy nhanh như bay.
Vốn dĩ trong lòng con người đều đối với quỷ thần có một loại kính sợ, cho nên nhìn thấy sẽ sợ hãi cũng là một chuyện vô cùng bình thường, tuy rằng Lâm Trường Tư đã trải qua minh hôn, trên người cũng mang theo một con quỷ, nhưng mà y đối với quỷ vẫn là rất sợ hãi.
Y bước vào nhà, đem cái bao xách vào trong phòng bếp, cầm lấy con dao, bắt lấy con gà từ trong bao ra, nhìn chằm chằm nửa ngày vẫn là không thể xuống tay, trong lòng nhịn không được mắng đứa nhỏ xấu xa kia: Cưng có biết cái gì gọi là một tiếng trống là thêm sức mạnh, hai tiếng trống là tinh thần sa sút, ba tiếng trống là mất hết sức mạnh không?
Dọc theo đường đi y không ngừng cổ vũ chính mình, thật khổ cực mới có thể nâng cao dũng cảm, nghĩ đến lúc đó nhắm mắt một cái, một dao chém xuống là kết thúc, cho nên vào lúc đi đến tiểu khu, y mới có thể một đường chạy như bay, kết quả bị đứa nhỏ kia hù một cái, bây giờ tay của y đều mềm nhũn, giết gà đó!!!!
Y đứng tại nơi đó ấp ủ nửa ngày, vẫn là cùng con gà mắt to trừng mắt nhỏ.
Nếu như anh gà có suy nghĩ, hẳn là nó không còn kiên nhẫn tức giận mắng: Anh hai anh có thể đừng dùng biểu tình này được không? Trên thế giới này điều đau khổ nhất không phải là chết, mà là chờ chết đó! Ông ơi!!!!
Y còn đang rối rắm suy nghĩ, nhưng mà quỷ ở trong Dương Chi Bạch Ngọc lại không còn kiên nhẫn chờ, ánh đèn trong phòng bếp bắt đầu trở nên lập lòe, sáng sáng tối tối, trong không khí mơ hồ có khói đen xuất hiện quay cuồng, sôi sục, càng lúc càng nhiều, dần dần hóa thành một bóng ảnh, Lâm Trường Tư hốt hoảng nắm chặt cổ áo trước ngực.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trường Tư gặp hắn sau ngày minh hôn.
Ký ức ngày ấy Lâm Trường Tư đã cố tình ném sâu vào trong trí nhớ, không muốn nhớ lại, hiện tại trông thấy nam nhân, y ngoại trừ cảm thấy sợ hãi thì còn thấy xấu hổ, bởi nam nhân này đã từng tùy ý như vậy như vậy đùa giỡn thân thể y, còn trông thấy dáng vẻ phóng đãng của y….
Ảnh hưởng của đêm xử nam thật sự là đánh sâu vào trong ký ức, cái thứ nóng rực kia, có thể khiến con người ta mất đi toàn bộ lý trí, tuy rằng bắt đầu vào lúc thần trí của y đang mơ hồ, cũng có kháng cự giãy giụa sự đụng chạm của nam nhân, nhưng sau đó…..
Về sau mùi hương càng lúc càng nhạt, thần trí của y cũng chậm rãi khôi phục, thế nhưng y lại say mê cơn lốc tình dục do nam nhân tạo ra, không thể tránh thoát, y còn nhớ rõ lúc sau y không nhịn được mà ôm chặt cái cổ nam nhân, hôn lên đôi môi đối phương, khát cầu hắn, y không thể nào nói tất cả mọi chuyện đều là bị cưỡng ép.
Y đã vì tình dục mà phóng túng bản thân mình để nhận lấy sự vui sướng, bây giờ y lại có chút hổ thẹn.
Nam nhân một thân trường bào màu trắng, tinh thần nhìn qua không tệ, thật thể cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều, hai chân lơ lửng trên mặt đất, mắt phượng thon dài hơi nhếch sắc bén như dao, nhìn Lâm Trường Tư đang ôm gà, con ngươi lộ ra lạnh nhạt cùng thâm thúy.
Nam nhân chậm rãi tới gần Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư sợ hãi nhịn không được lui xuống phía sau, dựa vào ván cửa, lo sợ cắn môi dưới.
Nam nhân cúi mặt sát vào Lâm Trường Tư, nhìn y bị doạ đến khép hờ hai mắt, lông mi không ngừng run run, bộ dáng như là con thỏ nhìn thấy con sói mà sợ hãi tới mức run bần bật, làm cho nam nhân nhịn không được nghĩ đến duỗi tay chạm vào.
Thế nhưng vẫn là nhịn xuống, ngược lại đoạt gà trong tay y.
Vào lúc anh gà nhìn thấy Lâm Thiên Lí thì đã bị dọa sợ đến mức kêu ‘cót cót cót’, sau đó hôn mê bất tỉnh, cổ đều đã gục xuống.
Lâm Trường Tư chưa nhìn thấy bộ dáng giết gà của hắn trong ngày minh hôn, hiện tại trông thấy hai tay của hắn nắm lấy cổ gà, hơi hơi dùng sức, đầu gà và thân gà đã tách rời nhau.
Dòng máu ấm áp phun ra từ động mạch ở cổ cao tận vài thước, còn có vài giọt bắn lên trên mặt trên người của Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư bị dọa đến sắc mặt xanh xao, cả người đều choáng váng, ngơ ngác nhìn nam nhân đem máu tươi rưới lên trên bài vị, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi của Lâm Trường Tư mà cắn cổ gà, một bên hút máu, một bên dùng ánh mắt khát máu nhìn y, tựa như là đang hấp thụ máu tươi của y.
Lâm Trường Tư bị dọa đến toàn thân run rẩy, chân bên cạnh ván cửa cơ hồ không thể đứng vững, run rẩy xém chút nữa là trượt ngồi xuống đất.
Y nhìn nam nhân mở miệng, tùy tiện ném con gà đã bị hút khô lên mặt đất, khóe miệng còn lưu lại vết máu, nở ra một nụ cười xấu xa, tiến đến gần mặt y, vươn ra đầu lưỡi ẩm ướt, liếm máu gà ở trên mặt y, đem vài giọt máu bị dính lên mặt liếm sạch.
Thân thể Lâm Trường Tư cứng đờ, hai chân run rẩy, thân thể trượt xuống, nam nhân vòng tay ôm eo, dưới ánh mắt sợ hãi, hôn lên miệng y.
Bị đầu lưỡi ấm nóng có mùi vị máu gà tanh tanh ở trong miệng đảo lộng, Lâm Trường Tư cảm thấy dạ dày cồn cào, liều mạng chống đỡ đẩy nam nhân ra: “Ưm….Ưm….
Buông tôi ra, không cần….”
Y kích động đến mức nước mắt tuôn trào, nam nhân cũng không thèm quan tâm, tựa hồ ghét bỏ đôi tay đang làm phiền, một phen chế trụ hai tay của y kéo lên đỉnh đầu, rồi lại đem y đè lên trên cửa không thể cử động, vẫn luôn hôn đến khi cảm thấy thỏa mãn mới buông ra.
Khóe mắt của Lâm Trường Tư phiếm đỏ, trên môi cũng không biết là do máu tươi hay do hôn mà đỏ rực, trên mặt cũng là một mảnh đỏ bừng, ánh mắt nam nhân biểu hiện sự vui vẻ, rồi lại ngậm mút môi dưới của y, hết liếm đến cắn, làm cho môi dưới của y đỏ đỏ sưng sưng, da cũng bị rách, chảy ra máu tươi, mà hắn cũng liếm sạch hết máu rồi mới chịu buông tha cho y.
Lâm Trường Tư thở hổn hển hết nửa ngày mới có thể khôi phục hô hấp, y ngẩng đầu đôi mắt đỏ bừng nhìn vào nam nhân, một bộ chịu đủ giày vò, vô cùng đáng thương nài nỉ: “Chú buông tha tôi được không? Tôi có thể cung phụng chú, nuôi chú, mỗi ngày đều giết gà cho chú, chú muốn bao nhiêu con thì tôi sẽ giết bấy nhiêu, chú buông tha cho tôi được không? Tôi vô cùng sợ hãi.” Nói nói, nhịn không được khóc nấc lên.
Nam nhân trầm mặc nhìn chằm chằm vào cái người đang khóc thút thít, miệng mấp máy, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Yếu đuối!”
Hắn là một quân nhân, tính cách lạnh lùng, cả đời của hắn ghét nhất là người yếu đuối vô dụng, suốt ngày chỉ biết khóc thúc tha thúc thít, đặc biệt là nam nhân.
Thế nhưng vị thiếu gia mềm mại yếu đuối suốt ngày chỉ biết khóc này, lại mang cho hắn cảm giác không phải chán ghét, mà là đau lòng, xúc động, không đành lòng.
Hắn khó chịu khi mà nhìn thấy y thương tâm khóc lóc, thế nhưng lúc gặp y lại nhịn không được muốn làm y khóc, hắn không thích nhìn y cười với người khác, bởi vì y chỉ thuộc về mình hắn, nụ cười của y cũng chỉ có thể thuộc về mình hắn, đối với y, tâm tư đen tối cùng dục vọng chiếm hữu của hắn lan tràn, muốn giấu y đi, tất cả mọi thứ của y chỉ có thể thuộc về mình hắn.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào y, vị thiếu gia mềm yếu khóc đến rối tinh rối mù này, vì sao đối với hắn lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy?
Lâm Trường Tư nghe xong trong lòng càng thêm ủy khuất, một bên cậy mạnh lau sạch nước mắt không để quỷ kia xem thường, một bên lý trí không thể khống chế khiến cho nước mắt rơi xuống không ngừng.
Y không nghĩ để quỷ trông thấy, liền cúi đầu một bên khóc một bên lau nước mắt, cũng không biết khống chế sức lực, lau lau vài lần đôi mắt đã bị sưng lên.
Nam nhân kéo tay của y, đầu y càng cúi thấp, nước mắt cứ như vậy rơi xuống sàn nhà, nam nhân thở dài một tiếng: “Thật là một thiếu gia yếu đuối.” Một tay nắm lấy cằm của y, làm y ngẩng đầu nhìn lên.
Đầu bị bắt ngẩng lên, đôi mắt vẫn là rũ xuống không muốn nhìn thấy đối phương, mắt đều đã đỏ hoe, trên mặt toàn là nước mắt.
“Buông tha em, là đều không thể, từ lúc em quyết định xuất hiện trong sinh mệnh của ta, thì đã không thể thay đổi nữa rồi.
Em là của ta, chỉ có thể thuộc về mình ta!” Nam nhân nhéo cằm y tuyên cáo, hắn chỉ muốn nói cho y biết mọi lúc mọi nơi rằng: Em là của ta, chỉ có thể là của ta, cho đến khi y nhớ kỹ mới thôi.
“Không, không phải…Tôi không phải là của chú!” Lâm Trường Tư nâng mắt cãi lại, y có thể thuộc về mình y, có thể thuộc về ba mẹ ông nội bà nội, nhưng sẽ không thuộc về con lệ quỷ này.
“À, nhìn dáng vẻ này của em hẳn là em đã không còn nhớ rõ những gì ta đã nói, vậy ta sẽ nói lại với em thêm một lần nữa.” Nam nhân nghe xong nở một nụ cười âm trầm, một tay xoa xoa mặt y, một tay vói vào bên trong quần áo của y bắt đầu cởi xuống.
“Không, không, buông tôi ra!” Cảm giác ngón tay lạnh lẽo chạm vào bụng của mình, Lâm Trường Tư nhịn không được hét lên.
“Hử, buông em ra?” Nam nhân cười khẽ, tay vuốt ve thân thể mềm mại, miệng cũng chạm vào cần cổ trắng nõn của y, mút cắn vài cái, lưu lại dấu hôn đỏ tươi: “Em đã gả cho ta, làm vợ, hầu hạ ta là nghĩa vụ của em.”
“Không, không phải, tôi gả cho chú là bị ép buộc, tôi là nam nhân, chú không cần dùng tiêu chuẩn buồn cười của nữ nhân mà áp đặt lên tôi.” Hẳn là từ vợ đã làm cho thần kinh của Lâm Trường Tư bị kích thích, y nhịn không được mà lớn tiếng cãi lại, thân thể cũng vì vậy mà càng giãy giụa đến lợi hại.
Nam nhân dừng lại động tác, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, tất cả dụng cụ bát dĩa làm bằng sứ đều bị quăng ngã xuống đất, vỡ nát, ngón tay hung hăng nắm lấy cằm y: “Mặc kệ em là nam hay nữ, gả cho ta, thì chính là vợ của ta, vĩnh viễn cũng không thay đổi!” Ánh mắt hung ác, cái cằm có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào, trên sàn thì hỗn loạn, khiến cho Lâm Trường Tư bị dọa đến mức không dám nói tiếp.
Nam nhân buông tay, hai mắt sắc bén lạnh lùng như vực sâu: “Đừng tiếp tục chọc giận ta nữa, em nên biết, người chịu thiệt vẫn sẽ là em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...