Căn nhà lớn này trông có vẻ đã nhiều năm tuổi, không có nhân khí.
Chắc hẳn nhóm nhị công tử đã đến đây từ trước, bố trí bùa vàng ở khắp các nơi.
Có lẽ do quỷ khí trong người vẫn chưa được loại trừ sạch sẽ, nên khi Bùi Ôn Tư nhìn thấy những lá bùa vàng dùng chu sa viết, ngực bỗng bí bách khó hiểu.
Đằng sau nhà lớn là dòng nước suối chảy xuống từ trên núi, sau khi hoang phế đọng thành một hồ nhỏ, Bùi Ôn Tư rời Triệu phủ mà vẫn còn mặc váy áo của nữ tử, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Nhị công tử chuẩn bị từ trước, bảo Tư Vãn đi lấy y phục của nam mà mình đã chuẩn bị.
"Tên ác quỷ nói lời ngon tiếng ngọt, quen miệng đầu độc lòng người, người ngoài chỉ cần lơ đãng tâm trí chút thôi sẽ bị hắn xâm nhập nhân lúc yếu ớt, bị hắn mê hoặc tâm trí, làm ra một số việc lúc bình thường sẽ không làm." Lão đạo sĩ giải thích, ông đặt tầm mắt lên người Bùi Ôn Tư, "Bùi công tử sống bên hắn bao nhiêu ngày, ắt hẳn đã chịu tổn hại nặng nề."
Ngọc thế trong người nới rộng vách thịt, lấp kín tinh dịch trước đó Triệu Thanh Duyên bắn vào làm Bùi Ôn Tư rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến chuyện cách đây không lâu cậu uyển chuyển hầu hạ dưới thân Triệu Thanh Duyên, còn mơ mơ màng màng đồng ý sinh con cho hắn thì mặt bốc hơi nóng.
Mặt mày lúng túng, mượn cớ không khỏe trong người đi ra hồ nhỏ phía sau tắm rửa.
Hồ nước hẻo lánh, dạo này tiết trời thiên lạnh.
Nguồn nước hoang dã không ai chăm lo lạnh thấu xương.
Trước tiên Bùi Ôn Tư cởi giày, vươn chân chạm nước thử.
Váy áo trên người rườm rà, may mà sáng nay cậu lười trang điểm, Xuân Đào cũng không vấn búi tóc cầu kỳ cho cậu, cởi hết y vật, ngâm người vào trong nước.
Bùi Ôn Tư thở hắt ra, moi ngọc thế chôn ở bên dưới.
Không biết thứ lạnh lẽo này phỏng theo kích thước của ai mà vừa to vừa dài, chôn rất sâu, Bùi Ôn Tư rút rất lâu mới kéo ra được phân nửa, sắc mặt ửng đỏ nằm sấp ở mép hồ thở dốc.
"Ca ca, muội đến đưa y phục cho ca ca." Giọng Tư Vãn vang lên.
Quả thật rất không trùng hợp, Bùi Ôn Tư luống cuống nhưng nửa tháng qua cậu đã bị làm quen thuộc, vừa bị chạm phía sau thì người sẽ mềm nhũn không còn sức, còn đang vùng vẫy thì Tư Vãn bước vào.
Tư Vãn dừng chân, nàng nhìn Bùi Ôn Tư trần trụi ở trước mặt, ngờ vực gọi: "Ca ca?"
Ngày trước không phải hai huynh muội chưa từng tắm chung, sau này lớn Bùi Ôn Tư biết tránh hiềm nghi, không thể để cơ thể nam tử làm bẩn mắt muội muội, dù là vậy cậu cũng chưa từng rơi vào thế khốn cùng giống bây giờ.
Bùi Ôn Tư thấy Tư Vãn nhìn mình lom lom không chớp mắt lấy một cái, nàng nhấc chân muốn đi qua đây thì yếu ớt lên tiếng: "Đừng, đừng qua đây..."
"Sao thế, ca ca?" Trên mặt Tư Vãn treo nụ cười, không ngừng bước chân, ánh mắt trong veo, "Gặp phải phiền phức nào sao? Cần ta lại giúp không?"
"Đừng..." Bùi Ôn Tư ngừng lời, Tư Vãn đã ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Nàng nhìn thấy một nửa thứ lòi ra ở lỗ sau của Bùi Ôn Tư mà chỉ hơi ngạc nhiên xong nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Nàng lại gần Bùi Ôn Tư, Bùi Ôn Tư cứng người.
Tư Vãn cười cong mắt: "Hóa ra trong người ca ca giấu thứ như thế."
"Ta rút ra giúp ca ca."
Không biết qua bao lâu, nhị công tử thấy Bùi Ôn Tư đã đổi sang nam trang bước ra, nhìn khá lạ mắt.
Nét ửng hồng trên mặt Bùi Ôn Tư vẫn chưa phai nhạt, đuôi mắt ướt nhem, vừa tiếp xúc với ghế thì mềm oặt ngồi xuống.
Tư Vãn thong thả ra sau.
Nhị công tử hỏi Tư Vãn: "Cô nương đi đâu, sao lâu quá vậy?"
Tư Vãn không muốn lắm lời với y: "Có việc."
Bùi Ôn Tư mím môi không muốn nhìn Tư Vãn nữa, cậu nói với lão đạo sĩ: "Đạo trưởng, trước đó ta nghe ông nói sau người ta có hoa văn quỷ năm cánh, chuyện này là sao?"
Lão đạo sĩ khép tay áo, biểu cảm nghiêm túc: "Đó là dấu ấn của ác quỷ.
Trên người những ai quá gần kề La Quả đều sẽ có loại dấu ấn này, đồ nhi ta phái lẻn vào Triệu phủ phát hiện trên người tôi tớ nào trong Triệu phủ cũng có nó." Ông chuyển tầm mắt qua nhị công tử, nhị công tử cười khổ, lão đạo sĩ nói tiếp, "Ngay cả nhị công tử cũng có."
"Hoa văn quỷ trên người ta chỉ có một cánh, đạo trưởng đã loại bỏ cho ta." Nhị công tử nói.
Tư Vãn ở bên lắng nghe, đột nhiên gáy ngưa ngứa, nàng vươn tay gãi.
Tiểu đạo sĩ bên cạnh mặt trắng bệch, lão đạo sĩ xoa đầu hắn bảo hắn đi nghỉ ngơi: "La Quả dựa vào loại dấu ấn này để thao túng thần trí người ta, khống chế cơ thể họ.
Trong Triệu phủ, vào ban ngày quỷ có dấu ấn này trên gáy không khác gì với người sống, nhưng đến đêm thì bỗng dưng hung bạo, nếu không nhờ có nhị công tử, đến lúc ta chạy đến e rằng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của đồ nhi."
"Tên ác quỷ khi còn sống làm nhiều việc ác, không được chết tử tế, sau khi chết oán khí sâu nặng, là ta tu hành không đủ, không tài nào hàng phục hắn." Lão đạo sĩ thở dài, nhìn sang Bùi Ôn Tư, "Muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông, Bùi công tử, nếu muốn hàng phục tên ác quỷ này có lẽ phải cần đến sự giúp đỡ của cậu."
"Ta?" Bùi Ôn Tư ngạc nhiên.
"300 năm trước, La Quả kéo thân xác sư thúc tổ của ta đóng vào trong quan tài, chôn dưới đất.
Nhưng hồn phách của sư thúc tổ chuyển thế đầu thai, La Quả chấp niệm sâu nặng, muốn bò ra khỏi mặt đất tiếp tục bám riết, làm xáo trộn sự bình yên của nơi ấy.
Nhưng khi đó Thái sư tổ của ta không còn nhiều thời gian, chỉ đành tạm phong ấn hắn.
Sư môn ta lưu truyền bức vẽ chân dung của sư thúc tổ, nếu có một ngày La Quả phá vỡ phong ấn thoát ra thì nhờ nó tìm ra người trong bức họa."
Nói xong, ông lấy ra một bức họa.
Nhị công tử kể: "Ta nhờ số trời run rủi mà kết giao với đạo trưởng, đạo trưởng giao nó cho ta tìm người, sau đó...!ta tìm ra Bùi cô nương..."
Người trong bức họa mặc đạo bào, diện mạo tuấn mỹ, hiển nhiên là vẽ Ôn Thời lúc chưa xuống núi, mặt mày đong đầy nét cười.
Nhị công tử cầm bức chân dung đi tìm người, không khéo làm sao đúng ngay lúc Triệu Thanh Duyên nói muốn thành thân, lại còn là lấy lục tiểu thư Bùi gia, Bùi Tư Vãn không hề quen biết.
Mượn danh nghĩa đưa hôn thư, nhị công tử dẫn người đến Bùi phủ, nhìn thấy người tên là Bùi Tư Vãn.
Giống y đúc người trong bức vẽ chân dung.
Nhị công tử thầm biết đến chậm một bước, đã bị quỷ tìm thấy người trước.
Quái thật, rõ ràng xưa nay La Quả chưa từng rời khỏi Triệu phủ, sao có thể nhận ra Quỷ Phu nhân nhanh đến thế chứ?
Dường như người của Bùi phủ rất sợ Bùi Tư Vãn bỏ trốn, lãng phí cơ hội này.
Bọn họ canh giữ chặt chẽ, nhị công tử còn không có lấy một cơ hội đến gần với Bùi Tư Vãn, y không dám nán lại lâu, sợ bị La Quả phát giác điều bất thường bèn quay về Triệu phủ trước.
Nào ai ngờ được huynh muội họ Bùi lại dùng chiêu trộm long tráo phương.
Nhị công tử còn ở Bùi phủ, y nhìn thấy Bùi Tư Vãn đang nấp trong phòng.
Theo lý thuyết Bùi Tư Vãn không gả thì đáng lẽ La Quả nên thẹn quá hóa giận mới đúng.
Nhưng đêm tân hôn, phía bên hắn không có nửa điểm động tĩnh.
Nhị công tử dẫn Bùi Tư Vãn tìm gặp lão đạo sĩ, bốn người bàn bạc, nghĩ bụng tiêu rồi, bọn họ tìm nhầm Quỷ Phu nhân.
Đã thế hai huynh muội còn giống hệt nhau, bát tự, huyết thống y như đúc, chỉ có hồn phách bên trong là khác biệt, ngay cả người nhà họ Bùi còn không phân rõ người gả đi là nhi tử hay nữ nhi, thế rồi bị tên ác quỷ không bước chân ra khỏi cửa xoay vần trong lòng bàn tay.
"Là ta sơ suất, trước đó không nói rõ với nhị công tử Quỷ Phu nhân là nam." Lão đạo sĩ tự trách.
"Đúng thật ta không ngờ được." Nhị công tử nói.
"Từ cổ chí kim nam là dương, nữ là âm, hai giới kết hôn, chú trọng âm dương kết hợp hài hòa.
Nam cưới nữ gả, nếu là nam nam kết hợp thì ai cưới? Ai gả? Chẳng phải sẽ gây ra hỗn loạn sao? La Quả muốn được như ý nguyện, chẳng lẽ cưới Bùi công tử, sau đó để Bùi công tử cưới hắn?" Lão đạo sĩ nhìn hai huynh muội, giảng giải tiếp, "Ta đoán chừng nắm bắt được mấy phần ý đồ của hắn, vừa khéo kiếp này hai vị cùng chung một mẫu thân, một nam một nữ, La Quả mượn tên Bùi cô nương để đón dâu, trên hôn thư là cưới muội muội nhưng thực chất lại cưới huynh trưởng, lúc ở trong phủ thì để Bùi công tử mặc váy áo của nữ tử, nghe nhìn lẫn lộn, lừa trên dối dưới."
"Nói không chừng, mơ mơ hồ hồ, hôn sự này sẽ được cương thường trật tự, thiên đạo luân thường công nhận."
Không biết chỗ nào lọt gió, thổi đến nỗi người trong nhà rét run.
Bấy giờ mọi người mới nhận ra họ đã hàn huyên rất lâu.
Ngoài trời tối đen.
"Ban ngày Quỷ Lang quân không thể ra khỏi phủ." Đạo dĩ nói, "Nhưng đến tối thì không bị hạn chế như vậy."
Bùi Ôn Tư nhìn ra cánh cửa lớn đóng chặt, căng thẳng cứ như chớp mắt sau Triệu Thanh Duyên sẽ xuất hiện bên ngoài cửa.
Bên ngoài một trận gió thổi qua, lão đạo sĩ nắm chặt thanh kiếm đồng xu trong tay, hơi nhướng mày: "Đến rồi."
Chẳng có tiếng bước chân nào mà bên ngoài xuất hiện hai bóng dáng.
Như thể lướt bay vút đến đây, chỉ có thân hình linh hoạt nhanh nhẹn.
Lại còn gõ cửa có khuôn phép.
"Phu nhân." Là giọng của Xuân Đào.
Giọng ả như cành khô mục nát, khó nghe đến độ không giống của người sống.
Trước mắt Bùi Ôn Tư trở nên mông lung, cậu mở miệng vô thức muốn đáp lời, lão đạo sĩ nhanh tay nhanh mắt che miệng cậu, một tay khác thuần thục móc lá bùa ra đốt thành tro ném vào ấm trà: "Ngậm nước bùa, dù kế tiếp xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng!"
"Phu nhân, đại thiếu gia chờ ngài ở nhà." Xuân Đào nói.
"Phu nhân, chúng ta đến đón ngài về phủ." Thu Sương nói.
Hắn đã chờ ngươi đằng đẵng ở phủ đệ lạnh lẽo âm u kia.
- - - - - - - - -
Tâm cơ quỷ, rén thật sự, mưu tính đâu vào đấy hết rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...