“Cái gì?” Tạ Ngôn là người phản ứng gay gắt nhất, dù rằng người phụ nữ này đã chết cách đây mấy trăm năm, thế nhưng độ tuổi khi chết cũng chỉ mới qua 20 một chút.
Bảo một ông già sắp tuổi 50 như ông rước một nữ quỷ 20 tuổi về làm mẹ kế, thật là làm khó ông ta.
Anh trai Tạ Ngôn là Tạ Doãn thì có phần điềm tĩnh hơn, ông ta chỉ khẽ họ “Khụ!” một tiếng rồi hỏi:
“Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?”
Dương Ngữ Ninh nghe Ninh Ngọc Hiên nói xong, quay lại truyền đạt: “Các người có thể không đồng ý, vậy thì sẽ làm theo cách cũ, chọn một người trong gia tộc có huyết mạch chính thống, có kỳ duyên với nơi đó nhất.
Mà theo vị đại nhân này nói, cậu con trai của ông, chính là người bị dụ đến từ đường phù hợp nhất, buộc phải hiến tế linh hồn cậu bé, nhưng phản phệ báo ứng sẽ đổ lên đầu nhà họ Tạ!”
“Phản phệ báo ứng lên người em trai tôi? Sẽ là phản phệ như thế nào?” Trong khi Tạ Ngôn tái mét mặt, Tạ Doãn vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi cặn kẽ.
“Anh cả, không được, tuyệt đối không thể đem tính mạng con trai em ra đánh đổi!”
Tạ Doãn ánh mắt bình lặng, nhìn thẳng Ninh Ngọc Hiên.
Mà Ninh Ngọc Hiên cũng không hề do dự, giơ bốn ngón tay ra:
“Nhà họ Tạ ít nhất phải trả giá bằng bốn sinh mạng, người thân xung quanh cậu bé, có thể là Tạ Ngôn, vợ Tạ Ngôn, ông và vợ ông, nhưng cũng có thể là bốn người khác, các người tự chọn đi.”
Tạ Doãn rơi vào trầm tư, để mặc Tạ Ngôn, một người trần mắt thịt ngơ ngác ở giữa.
Dương Ngữ Ninh có lòng tốt tóm tắt lại ý cho ông ta hiểu.
Chưa kể cô còn nói thêm quan điểm của mình vào:
“Theo tôi được biết, mấy trăm năm trước khi nhà họ Tạ sửa đổi phong thủy, đã chết mất bốn vị thân thích bao gồm cả chi chính lẫn chi thứ, thêm vào đó đứa trẻ đầu tiên của mỗi thế hệ sinh ra đều ốm yếu bẩm sinh, mà ông Tạ Doãn vừa hay ứng nghiệm với điều này, phải không?”
Hai người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần ngồi nhìn nhau, cuối cùng Tạ Doãn mệt mỏi nâng bàn tay gầy gò lên, đặt lên vai Tạ Ngôn: “Chú hai, chú làm đương gia nhiều năm, anh chưa bao giờ can thiệp vào mọi quyết định của chú, nhưng lần này… nghe theo Ninh vương đi, chuyển mộ nữ quỷ đó về.”
Tạ Ngôn cũng không muốn mất đứa con trai vất vả mãi mới sinh ra được, nghe xong cũng vội vã gật đầu: “Được, được.”
Nói rồi quay sang nhìn Dương Ngữ Ninh:
“Cô Dương, phiền cô nói với Ninh vương một câu, khi nào chúng ta có thể chuyển mộ nữ quỷ đó về?”
Ninh Ngọc Hiên tính nhẩm, cuối cùng nhếch miệng cười: “Mười ngày sau, tới khi đó sẽ thông báo với các vị.”
Cuộc họp đến đây là tàn.
Khi chỉ còn hai người đi ở hành lang, Dương Ngữ Ninh bật tay giơ ngón cái với Ninh Ngọc Hiên: “Tôi nói này, mặc dù anh đã chết rồi nhưng thủ đoạn của anh cũng cao minh lắm!”
Ninh Ngọc Hiên hóa từ đâu ra một chiếc quạt xếp, dùng chuôi gõ lên đầu Dương Ngữ Ninh: “Nương tử, vậy sau này xem phong thủy, đi bắt quỷ cứ tìm ta, ta sẽ giảm giá cho nàng.”
Dương Ngữ Ninh phì cười, bỗng cảm thấy đôi lúc vẻ cà lơ phất phơ này của Ninh Ngọc Hiên làm cô bớt căng thẳng rất nhiều.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi mất tự nhiên, bèn tìm chủ để để đánh lạc hướng.
“Mà này, anh tính mười ngày sau sẽ làm gì?”
“Việc này thì phải nhờ đến Diệp Thiếu Khanh rồi, dẫu sao chỉ có cậu ta mới có khả năng dẫn xác chết.”
Hai người không nói gì nữa, ngay sau đó, Dương Ngữ Ninh định hẹn gặp Diệp Thiếu Khanh, thế nhưng ông cậu Dương Giang của cô đã chen ngang.
“A Ninh, cậu đã nói rõ với gia chủ Tạ gia rồi, vụ làm ăn này cậu không làm nữa, ngay tối nay con thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về nhà.”
“Cậu, gấp gáp thế sao?”
Nói đến đây, cậu Dương Giang không khỏi nở một nụ cười vô cùng gian trá, ông vội lôi Dương Ngữ Ninh ra một góc: “Còn nhớ vụ công nhân chết ở khu đất hoang lần trước không?”
Dương Ngữ Ninh gật đầu.
“Lần này người ta trả cậu gấp đôi, mời đến khu bất động sản ở thành phố lân cận làm phép khởi công, lần này phát tài rồi, cậu phải mau chóng về thu dọn.”
Dương Ngữ Ninh âm thầm trợn mắt, bảo sao lại dứt khoát đòi về ngay như vậy.
Thế nhưng cô cũng đành chiều lòng cậu, dù sao vụ làm ăn ở Tạ gia này hiện tại không còn cần tới những người được mời tới nữa.
Cô cứ nghe lời cậu, về nhà trước, sau đó lại lén lút quay trở lại đây là được rồi.
Khi Ninh Ngọc Hiên biết tin cũng chỉ gật đầu: “Ừ, A Ninh, cô cứ theo cậu cô về nhà mấy hôm, đợi 10 ngày sau ta sẽ tới đón cô và Diệp Thiếu Khanh cùng quay lại nơi này, lo liệu tiếp những việc còn lại.”
Dương Ngữ Ninh gật đầu đồng ý.
Dù sao, cô chắc chắn sẽ quay lại đây, không phải vì tiền, mà bởi vì cô đã cách sự thật rất gần rồi, chỉ cần làm xong vụ chuyển đổi phong thủy lần này, nhà họ Tạ nhất định sẽ giao xác của Ninh Ngọc Hiên ra, anh ta có thể đầu thai chuyển kiếp…
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Ngữ Ninh lại bộn bề cảm xúc, cô cũng không biết là gì, có lẽ là… không nỡ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...