Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút kháng cự, nhưng cơ thể lại rất thành thật dẫn theo Tiểu Bàn Đôn vận động vui đùa ầm ĩ!Dù sao cũng là một cuộc sống xa hoa khiến người người yêu thích!Cậu bé rất được người khác quý mến, nếu đã không thể tránh khỏi thì ngày ngày chơi đùa với cậu bé cũng là một chuyện vui vẻ! Nhiều người hầu hạ như vậy, việc chăm sóc cậu bé cũng không khó.
Dận Nhưng không có bằng hữu chơi cùng, khắp cung điện này chỉ có một mình cậu bé là hoàng a ca tung tăng nhảy nhót, hơn nữa còn là thái tử.
So với bọn nô tài nhàm chán, chuyện này không thể chuyện kia không được, rõ ràng ở chỗ di mẫu thú vị hơn rất nhiều.
“Muốn làm thì làm đi, phía sau còn nhiều nô tài như vậy, sẽ có người ghi lại điểm mấu chốt cho ngài.
” Có lẽ một đứa nhỏ thông minh sẽ có nhiều suy nghĩ, hơn nữa nói chuyện cũng nhiều hơn.
Minh Huyên nghe thấy suy nghĩ trẻ con của cậu bé, chỉ cần không phải là chuyện nguy hiểm thì cũng sẽ không ngăn cản.
Dân Nhưng vô cùng vui vẻ, di mẫu giúp cậu bé làm một quyển sách nhỏ, bên trong ghi chép lại những câu hỏi mỗi ngày của cậu bé, tại sao bầu trời có mây trắng? Tại sao hoa này chỉ nở vào mùa này? Tại sao mặt trời lại mọc ở phía Đông và lặn ở phía Tây? Tại sao con chim nhỏ có thể ngủ trên cây mà không rơi xuống? Tại sao con cá lại mở mắt khi ngủ?! Mấy vấn đề này nếu Minh Huyên có thể trả lời thì sẽ trả lời, một số còn lại sẽ trực tiếp ném cho Khang Hy.
Lúc đầu Khang Hy cũng không để ý đến mấy câu hỏi này của nhi tử lắm, nhưng thỉnh thoảng nghe thấy nhi tử bảo bối nghiêm túc nói với Lương Cửu Công rằng bởi vì phần thịt trên đùi của con chim rất săn chắc, phần còn lại của cơ thể chủ yếu là xương, cùng với một sợi gân kết hợp với ngón tay, lúc nó đứng thẳng và ngủ, ngón chân sẽ bám chặt lấy nhanh cây nên mới không bị rơi xuống…“Sao Bảo Thành biết được chuyện này?” Khang Hy rất là ngạc nhiên, lúc còn nhỏ hắn cũng từng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không ai có thể giải quyết được nghi hoặc của hắn, sau đó hắn lên làm hoàng thượng nên không dám hỏi những vấn đề quá ấu trĩ.
Lâu dần, hắn cũng bớt tò mò hơn.
Dận Nhưng chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Di mẫu đã nhờ người giúp Bảo Thành hỏi Trần thái y ở Thái Y viện, ông ấy đã viết nó vào trong sách này.
”Khang Hy cầm lấy quyển sách của nhi tử, chữ viết đẹp đẽ trên đó ghi lại khoảng thời gian, nguyên nhân và câu trả lời cho những câu hỏi của nhi tử, ngay cả ai đã viết trả lời cho các câu hỏi cũng được đánh dấu rõ ràng.
Có rất nhiều câu hỏi trong đó, một số hắn có thể giải thích, một số hắn không thể.
Khang Hy cũng không tự cao tự đại đến mức cảm thấy mình không gì không làm được.
Mặc dù những câu hỏi của Dận Nhưng đa dạng đủ loại, nhưng câu trả lời lại không hề qua loa có lệ, cũng không vì Dận Nhưng còn nhỏ tuổi mà lừa gạt cậu bé, ngược lại còn nghiêm túc trả lời những câu hỏi có thể giải đáp.
Khang Hy cảm khái một phen, có lẽ nha đầu này không quá tài hoa, cũng không thông minh lắm, nhưng thái độ nghiêm túc khi làm việc vẫn rất đáng khen ngợi.
Nếu nhiều thần tử trong triều cũng ý thức được thái độ này thì hắn sẽ giảm bớt đi rất nhiều chuyện.
Sau đó hắn cầm bút viết ra những gì mình biết.
Khi Khang Hy bắt đầu phê bình và giải thích, Minh Huyên lập tức không muốn viết chữ lên trên đó nữa, chữ của nàng nếu đứng một mình thì vẫn ổn, nhưng khi đặt bên cạnh chữ của một người làm hoàng đế thì lại không dễ coi lắm.
Hơn nữa… Lời giải thích của Khang Hy, thực ra Minh Huyên cũng không thể hiểu được, so với cách giải thích bằng ngôn ngữ thường ngày của mình, Khang Hy lại nói có sách mách có chứng, thoạt nhìn rất có trình độ văn hoá, so ra, bản thân nàng giống như một người thất học, chuồn thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...