Cam Phúc tưởng Hoàng đế sẽ đi gặp Thái tử, nhưng Hoàng đế chỉ ngồi đó một lúc rồi nằm xuống, xem dáng vẻ là sẽ ngủ tiếp.
Cam Phúc không hiểu Hoàng đế đang nghĩ gì, hắn không dám hỏi nhiều, bước tới thổi tắt nến, rồi rón rén ra ngoài.
Cứ thế an tĩnh thêm một canh giờ.
Hoàng đế lại gọi Cam Phúc vào hỏi tình hình của Thái tử.
Cam Phúc thành thật trả lời “Thái tử vẫn đang quỳ ở trắc điện, chưa từng động đậy.”
Lúc này, cơn giận trong lòng Hoàng đế đã nguôi ngoai.
Ông ngồi trên giường, mặt không biểu cảm.
Vạn tiệp dư bị đánh thức, nàng nhìn không ra vui giận của Hoàng đế, do dự một hồi mới thận trọng khuyên nhủ.
“Bệ hạ, hay là phái người đi khuyên Thái tử?”
Hoàng đế nhìn nàng “Khuyên thế nào?”
Vạn tiệp dư nhẹ giọng nói “Đương nhiên là khuyên ngài ấy thông cảm cho ngài một chút, giữa hai cha con không có thù hận, dù ngài và Thái tử có chút mâu thuẫn, một lát cũng sẽ qua hết. Dù thế nào thì ngài vẫn luôn yêu thương che chở Thái tử, mọi chuyện ngài làm đều vì tốt cho ngài ấy.”
Hoàng đế nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“Nàng cảm thấy trẫm già rồi sao?”
Vạn tiệp dư quở trách nói “Sao bệ hạ lại nghĩ như vậy? Bệ hạ đang ở tuổi tráng niên, khí phách hiên ngang, thần dân trong thiên hạ đều khuất phục dưới uy nghiêm của ngài. Nếu ngài thế này còn gọi là già, vậy các đại thần trong triều không phải sắp nhập thổ rồi sao?”
Hoàng đế cười nói “Nàng còn dám mang đại thần trong triều ra đùa giỡn, gan không nhỏ.”
Vạn tiệp dư vặn vẹo thân thể, quỳ bên giường hành lễ, nhẹ giọng nói “Thần thiếp nhất thời nhanh miệng, xin bệ hạ thứ lỗi.”
Lời riêng tư trong phòng, Hoàng đế đương nhiên sẽ không xem là thật.
Ông nhéo mặt Vạn tiệp dư, tâm trạng cũng tốt hơn.
Gần đây, ông thường lật thẻ bài của Vạn tiệp dư, không chỉ vì Vạn tiệp dư trẻ trung xinh đẹp, mà còn vì nàng thông minh lanh trí, biết nhìn sắc mặt, là một đóa hoa xinh đẹp hiếm thấy.
Hoàng đế đứng dậy xuống giường.
Vạn tiệp dư cũng nhanh chóng xuống giường, hầu hạ ông mặc y phục.
Cam Phúc tự mình cầm đèn lồng, theo Hoàng đế rời tẩm cung.
Hoàng đế chậm rãi đi tới cửa trắc điện.
Trong trắc điện vắng vẻ yên tĩnh, Thái tử đang quỳ trên đất, tư thế thẳng tắp không nhúc nhích, không khác gì với dáng vẻ lúc Hoàng đế rời đi.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Thái tử, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thật ra Hoàng đế không muốn lập Thái tử cho lắm, ông thấy tuổi tác mình không cao, không cần lập Thái tử sớm. Nhưng sức ép của Tần gia quá lớn, cộng thêm các hoàng tử cũng lớn dần, vì ổn định lòng người, ông chỉ có thể lập Lạc Thanh Hàn làm Thái tử.
Hoàng đế đã tính sẵn, nếu Thái tử cứ luôn dây dưa với Tần gia, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội đổi Thái tử.
Nhưng điều ông không ngờ là Thái tử không chỉ tự tay cắt đứt quan hệ với Tần gia, mà còn quay ngược cắn chết Tần gia.
Mưu kế và thủ đoạn mà Thái tử bày ra vượt xa dự đoán của Hoàng đế.
Hoàng đế phải thừa nhận ban đầu là ông nhìn nhầm.
Ông còn nghĩ Thái tử là một con chó được Tần hoàng hậu nuôi dưỡng, cuối cùng phát hiện đó là một con sói.
Vì là sói nên không bằng lòng với tình trạng hiện tại.
Hoàng đế bước vào trắc điện.
Cam Phúc thức thời không theo sau, dừng lại ở ngoài cửa.
Hoàng đế bước đến cạnh Thái tử.
Ông từ trên cao nhìn xuống Thái tử, loại sức ép mức độ cao này không làm ông thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, ngược lại ông nhận ra nguy cơ có thể bị vượt qua bất cứ lúc nào.
Ông đã ngoài bốn mươi, mà Thái tử vẫn chưa qua hai mươi.
Ông đang dần suy tàn, mà Thái tử đang độ tuổi xuân.
Tham vọng của ông đã cạn, mà dã tâm của Thái tử đang sung sức chiến đấu.
Hoàng đế chợt hiểu vì sao Tiên hoàng vừa qua năm mươi lại cố chấp cầu tiên đạo, vì Tiên hoàng không thể chấp nhận bản thân già yếu đi từng ngày, ông ấy muốn trường sinh bất lão, muốn mãi mãi trường tồn.
Lạc Thanh Hàn khàn giọng gọi “Phụ hoàng.”
Dù trong lòng không muốn thừa nhận nhưng Hoàng đế cũng biết con người không thể trường sinh bất lão, dù là cửu ngũ chí tôn, sớm muộn cũng có một ngày về Tây phương.
Ông không thể làm Hoàng đế cả đời.
Quốc gia này, giang sơn này, một ngày nào đó sẽ phải trao cho người khác.
Trong lòng Hoàng đế nảy sinh ghen tị và không muốn.
Giọng ông bao hàm phức tạp nói.
“Trẫm không phải sợ thế gia, trẫm chỉ không muốn thấy thiên hạ lại chiến loạn.”
Lạc Thanh Hàn “Nhi thần hiểu đắn đo của phụ hoàng, cũng hiểu nỗi khổ của phụ hoàng. Phụ hoàng là chủ nhân của thiên hạ, suy nghĩ xa hơn nhi thần. Có vài việc phụ hoàng không tiện làm, nhi thần bằng lòng làm thay. Dù sau này chọc giận quần chúng, đó cũng là lỗi của một mình nhi thần, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến phụ hoàng.”
Hắn cúi người khấu đầu, từng chữ đều lộ vẻ quật cường không lùi bước.
“Cầu xin phụ hoàng toại nguyện!”
Hoàng đế nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu mới lên tiếng.
“Quả nhiên con đã lớn thật rồi, đành vậy, con muốn làm gì thì làm, trẫm già rồi, cũng nên nhường đường cho người trẻ các con rồi.”
Lạc Thanh Hàn khấu đầu, sau đó thẳng người dậy, mắt hơi đỏ lên, chân thành nói.
“Nhi thần là do phụ hoàng nuôi dưỡng, tất cả những gì nhi thần có đều do phụ hoàng ban cho, phụ hoàng trong lòng nhi thần sẽ không bao giờ già đi!”
Hoàng đế tự tay đỡ hắn dậy, an ủi nói “Trẫm có rất nhiều con trai, con là đứa ưu tú nhất trong số đó, trẫm có niềm tin với con, hi vọng sau này con sẽ không làm trẫm thất vọng.”
“Nhi thần nhất định sẽ tận lực báo đáp ơn dưỡng dục của phụ hoàng!”
……
Hai cha con nói chuyện một lúc.
Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Hoàng đế rời khỏi trắc điện.
Lạc Thanh Hàn bước ra khỏi trắc điện, đầu gối đau âm ỉ, bắp chân thậm chí còn đau hơn.
Nhưng trên mặt hắn không lộ ra điều gì, từng bước chân vẫn rất vững vàng.
Sau khi rời cung Vị Ương, trong mắt hắn không có một chút ấm áp, cả người bình tĩnh đến đáng sợ.
Thường công công muốn đỡ hắn lên xe, nhưng hắn xua đi.
Hắn chịu đựng cơn đau từ đầu gối, mặt không biểu cảm ngồi trong xe.
“Về điện Lân Đức.”
Lúc này đã là nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, trong cung yên tĩnh.
Xe ngựa của Thái tử chạy suốt đêm, cuối cùng dừng lại trước điện Lân Đức.
Trước cửa điện Lân Đức có treo đèn lồng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm trên bậc thang.
Lúc Lạc Thanh Hàn nhìn thấy người đó, vẻ mặt lạnh lùng ban đầu tức thì thay đổi.
Thường công công muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.
Tiêu Hề Hề ngồi trên bậc thang trước cửa, đầu dựa vào tường, ôm một hũ sành trong tay.
Nàng đang ngủ gật, lông mi rũ xuống in bóng trên khuôn mặt, đôi môi hơi hé mở, thỉnh thoảng lại chẹp chẹp như đang mơ thấy món gì ngon.
Lạc Thanh Hàn bước lên bậc thang, cuối cùng đứng yên trước mặt nàng.
Thân hình mảnh khảnh hoàn toàn bao bọc lấy nàng.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân đang ngủ say trước mặt, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
“Hề Hề.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...