Lý Quý cũng là sĩ tử, hắn nằm mơ cũng muốn thi đỗ, nổi bật hơn người, nhưng do năng lực có hạn, nếu dùng cách đường đường chính chính thi cử, hy vọng thi đỗ của hắn rất mong manh.
Thế nên sau khi biết được bí mật trong ‘Kinh Dịch’ thì động lòng.
Hắn lén trộm cuốn ‘Kinh Dịch’, định thức đêm học thuộc toàn bộ đề và văn mẫu trong sách.
Đêm đó, hắn bị diệt khẩu, cả cuốn ‘Kinh Dịch’ cũng bị lấy đi.
Lẽ ra mọi chuyện phải kết thúc ở đây.
Nhưng Lệ Khinh Ngôn lại ngoài ý muốn xuất hiện.
Có y làm đường dẫn, sự thật đằng sau chuyện lộ đề thi từ từ bị phanh phui …
Lạc Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.
Vụ án đã tra rõ.
Nhưng phạm vi liên quan quá rộng.
Dù hắn là Thái tử cũng không có cách nào trực tiếp bắt người.
Hắn cần có Hoàng đế ủng hộ.
Lạc Thanh Hàn cầm số hồ sơ và bản khẩu cung này, ngồi xe ngựa đến cung Vị Ương.
Lúc này trời đã tối hoàn toàn.
Tối nay Hoàng đế lật thẻ bài của Vạn tiệp dư.
Sau bữa tối, Vạn tiệp dư sớm đã đến cung Vị Ương hầu hạ Hoàng đế, khi cả hai đang chuẩn bị vận động trên giường, chợt nghe giọng Cam Phúc ngoài cửa truyền vào.
“Khởi bẩm bệ hạ, Thái tử Điện hạ có việc gấp cầu kiến.”
Tuy Hoàng đế có hơi không vui, nhưng ông biết tính cách của Thái tử, nếu không phải bất đắc dĩ, Thái tử sẽ không đột nhiên cầu kiến lúc này.
Hoàng đế đẩy Vạn tiệp dư ra, mặc y phục rồi ra ngoài.
Ông gặp Thái tử ở trắc điện.
Lạc Thanh Hàn hành lễ với ông “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Việc tốt bị phá hỏng, Hoàng đế buồn bực, sắc mặt cũng có hơi lạnh lùng “Đã muộn thế này, con không ở Đông cung, chạy đến chỗ trẫm làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Nhi thần đã tra được người làm lộ đề thi lần này là ai.”
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi.
Ánh mắt ông chợt trở nên sắc bén “Là ai?”
Lạc Thanh Hàn dâng lên số hồ sơ và bản khẩu cung mình mang đến.
“Phụ hoàng xem là sẽ biết.”
Hoàng đế ngồi xuống bàn, đọc lướt qua hồ sơ và bản khẩu cung.
Sắc mặt ông trầm xuống.
Tần gia …
Lại là Tần gia!
Số hồ sơ và bản khẩu cung chỉ đề cập đến Tần Ổn, nhưng Tần Ổn chỉ là một công tử thế gia bình thường, vốn không thể tiếp xúc với đề thi.
Có thể tiếp xúc với đề thi chỉ có Tần Liệt.
Là Tần Liệt lợi dụng chức quyền, tiết lộ đề thi năm nay!
Hoàng đế dùng sức đập bản khẩu cung trên bàn, nghiêm nghị nói “Đưa Tần Liệt tới đây cho trẫm!”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Phụ hoàng, người định giải quyết trong âm thầm sao?”
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi “Con nói vậy là có ý gì?”
Lạc Thanh Hàn giật khóe miệng “Ý rất rõ ràng, người chỉ gọi Tần Liệt tới, chẳng qua là muốn Tần Liệt một mình gánh hết trách nhiệm, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
Hoàng đế tức giận nói “Hỗn xược!”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi quỳ xuống, nét mặt vẫn không đổi “Phụ hoàng, tuy nói đề thi lần này là do Tần Liệt tiết lộ, nhưng các thế gia khác cũng tham gia, bọn họ đều là đồng phạm.”
Hoàng đế lạnh lùng nói “Theo ý của con, lẽ nào trẫm phải bắt giữ hết các thế gia trong thành Thịnh Kinh này sao?”
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Bọn họ phạm pháp, lẽ nào không nên bắt sao?”
Sắc mặt Hoàng đế ngày càng trầm xuống.
“Con ngốc thật hay giả ngốc? Lẽ nào con không biết tính nết của đám thế gia đó sao? Bình thường bọn chúng cấu kết thông đồng với nhau, nếu trẫm muốn bắt hết bọn chúng, bọn chúng chẳng phải sẽ bắt tay tạo phản sao?!”
Lời này không phải đe dọa.
Tiền triều cũng từng có tiền lệ các thế gia vì chán ghét Hoàng đế mà bắt tay tạo phản.
Đám thế gia đại tộc này truyền thừa trăm năm, ai cũng có nguồn lực và mối quan hệ hùng hậu.
Nếu bọn chúng làm ầm lên thật, thiên hạ ắt sẽ đại loạn.
Lạc Thanh Hàn “Chính vì biết phụ hoàng nương tay, nên bọn chúng ngày càng lộng hành, thậm chí còn dám thao túng khoa cử. Phụ hoàng, người hẳn là biết tầm quan trọng của khoa cử phải không?”
Khoa cử không chỉ để triều đình tuyển chọn nhân tài, mà còn là vũ khí để đối phó với các thế gia quý tộc!
Nếu ngay cả vũ khí này cũng bị thế gia quý tộc phá hủy, sau này triều đình chỉ có thế gia quý tộc quyết định.
Khi đó, ai là thiên tử? Ai là thần tử?
Hoàng đế bị chọc trúng chỗ đau, trong lúc tức giận, ông cầm một quyển hồ sơ ném vào người Lạc Thanh Hàn!
“Con câm miệng!”
Lạc Thanh Hàn không tránh, để quyển hồ sơ đập vào đầu mình.
Sau khi hồ sơ rơi xuống đất phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.
Trong mắt hắn thoáng qua chút bi thương.
“Phụ hoàng, nhi thần biết người kiêng dè, người không muốn chọi cứng với các thế gia, sợ bọn họ chó cùng rứt giậu sẽ tạo phản. Nhưng người cũng nên biết, một mực nhẫn nhịn chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến dã tâm của bọn họ ngày càng lớn, bọn họ sẽ ngày càng lộng hành.”
Sắc mặt Hoàng đế vẫn rất khó coi, nhưng không có ý phản bác.
Lạc Thanh Hàn khẩn thiết nói “Lần này là một cơ hội, chúng ta có thể nhân cơ hội này dạy cho các thế gia một bài học, dù chúng ta không thể nhổ tận gốc, nhưng ít nhất cũng có thể răn đe, khiến bọn họ kiềm chế lại đôi chút.”
Hoàng đế im lặng.
Lạc Thanh Hàn “Phụ hoàng, người từng dạy nhi thần, cân bằng ân huệ và uy nghiêm mới là đạo làm vua, người đã ban đủ ân huệ cho các thế gia, bây giờ người cũng nên để bọn họ biết được uy nghiêm của đế vương!”
Không phải Hoàng đế không biết đạo lý này, chẳng qua ông đã lớn tuổi.
Những tham vọng cao cả trước kia từ lâu đã không còn, giờ ông chỉ muốn an ổn làm Hoàng đế, không cầu có công, chỉ cầu không tội.
Tức giận trên mặt ông dần tan đi, vẻ mặt trở nên mệt mỏi.
“Trẫm cần suy nghĩ lại.”
Lạc Thanh Hàn “Nhi thần sẽ quỳ ở đây, phụ hoàng có thể từ từ suy nghĩ, khi nào người suy nghĩ kĩ, thì khi đó nhi thần sẽ đứng dậy.”
Hoàng đế tức thì nổi giận “Con đang uy hiếp trẫm?”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu “Nhi thần không dám.”
“Con muốn quỳ thì quỳ, trẫm muốn xem con có thể chịu được bao lâu!”
Nói xong, Hoàng đế hậm hực bỏ đi.
Ông sa sầm sắc mặt trở về tẩm cung.
Vạn tiệp dư vội nghênh đón, thấy nét mặt sa sầm của Hoàng đế, nàng giật mình.
“Bệ hạ, xảy ra chuyện gì sao?”
Hoàng đế cười lạnh “Trẫm sinh được một đứa con trai ngoan, còn chưa học đi đã đòi chạy.”
Vạn tiệp dư thăm dò hỏi “Là Thái tử chọc người tức giận sao?”
Hoàng đế không trả lời.
Ông ngồi bên giường, sắc mặt vẫn u ám, cả người toát ra khí ‘ông đây rất không vui’.
Vạn tiệp dư than khổ trong lòng, lại không dám nói gì, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ ông thay y phục rồi nằm xuống.
Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Hoàng đế cứ trằn trọc, mãi không ngủ được.
Một canh giờ sau.
Ông ngồi dậy, gọi Cam Phúc vào.
“Ngươi đi xem thử Thái tử đã đi chưa?”
Cam Phúc vội nói “Nô tài cho người canh giữ ngoài trắc điện, Thái tử chưa đi, vẫn còn đang quỳ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...