Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng


Tiêu Hề Hề ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lạc Thanh Hàn, Hạnh Nhi ngượng ngùng theo vào, thấy vậy lại ngồi cùng với Tiếu Nam bên ngoài.

Tiếu Nam phụ trách lái xe, hắn quăng dây cương, xe ngựa chậm rãi rời khỏi hậu viện của khách điếm.

Bọn họ mới đến đây lần đầu nên gây nhiều sự chú ý, thực dễ dàng bị người khác nhớ kỹ.

Hiện tại trong thành rất nhiều người đều đã biết có một đám người xa lạ đánh quan sai, các khách điếm sợ vướng vào phiền toái, nhìn thấy đoàn người bên ngoài tới, đều nói phòng đã hết, không muốn cho bọn họ vào ở.

Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể tìm một cái viện đã bị bỏ hoang nhiều năm trú tạm.

Tiêu Hề Hề đứng bên chỗ cỏ hoang mọc thành cụm trong viện, tay lần tính trong tay áo, nhìn căn nhà trước mặt, lặng lẽ thở dài.

Lạc Thanh Hàn hỏi: "Nàng thở dài gì vậy?"
"Nhà này đêm nay rất có thể sẽ bị phóng hoả.

"
Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày: "Nàng tính ra gì rồi?"
"Kỳ thật không cần ta tính, Thái Tử điện hạ hẳn là cũng có thể đoán được, chúng ta không chỉ đoạt đi Hạnh Nhi, còn đánh người của huyện nha hai lần liên tiếp, bọn họ sẽ không bỏ qua.

Huyện thành lớn như vậy, bọn họ thực mau sẽ tìm tới, người của chúng ta lợi hại, dù nhân số không bằng bọn chúng, nếu liều mạng, cũng vẫn có thể đánh lại được.


Bọn họ sợ thiệt hại, tìm được chúng ta xong đại khái sẽ không chính diện ứng phó, chỉ cần phóng hỏa một phen, có thể thiêu chết tất cả chúng ta ở chỗ này.

"
Lạc Thanh Hàn nhìn quanh bốn phía, nơi này khô hạn, cỏ dại đều đã héo úa, phòng ốc lâu không thiếu tu sửa, đã lung lay sắp đổ.

Nếu cháy, lửa sẽ mau chóng lan tràn ra sân, nhà cũng sẽ bị thiêu trụi, đến lúc đó không một người nào trong phòng có thể chạy thoát.

Lạc Thanh Hàn trầm ngâm một lát, gọi tới Nhiếp Trường Bình, thấp giọng ra lệnh vài câu.

Nhiếp Trường Bình sau khi nghe xong cười phúc hắc: "Không thành vấn đề, ta đây đi làm ngay!"
Hắn mang theo hai thị vệ rời đi.

Một người hầu cẩn thận dò hỏi: "Thiếu gia, viện này vẫn phải dọn dẹp sao?"
Lạc Thanh Hàn: "Tất nhiên là phải dọn dẹp.

"
Những người hầu nhận lệnh, lập tức trở nên bận rộn.

Lần này Hạnh Nhi rốt cuộc cũng có cơ hội hỗ trợ, nàng cầm cái chổi đơn sơ mình tự chế, quét dọn sạch sẽ.

Tiếu nam đi tửu lầu gần đó mua chút thức ăn, đóng gói mang về, chia cho mọi người.


Đồ hắn mang còn có một con gà nướng béo ngậy.

Tiêu Hề Hề ôm đùi gà, gặm vô cùng vui sướng.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng thích ăn, liền gắp đùi gà trong bát mình cho nàng.

Điều này khiến Tiêu Hề Hề cảm động không thôi.

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói: "Chuyện hạnh phúc nhất trong đời ta chính là gả cho điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn vẻ mặt lạnh nhạt: "Hạnh phúc cũng chỉ đáng giá bằng một cái đùi gà?"
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"
"Vậy hạnh phúc của nàng giá cũng thật rẻ.

"
Tiêu Hề Hề cười hì hì: "Giá rẻ mới tốt, như vậy hạnh phúc mới càng dễ dàng đến được, quá cao sang hay chói loá sẽ làm người ta chùn bước không dám nắm lấy.

"
Lạc Thanh Hàn không biết nói gì.

Nữ nhân này luôn ngây ngốc, nhìn rất dễ lừa, nhưng nhiều lúc lại có thể nói ra những câu thâm thuý.

Cũng không biết ngốc thật hay là giả ngốc.

Không bao lâu sau lúc bọn họ đi rồi, toàn bộ khách điếm đều bị mấy tên tay sai cùng nha dịch vây quanh, chưởng quầy cuống quít ra đón, vừa chắp tay thi lễ vừa cười lấy lòng nói: "Kim Điển Sử đêm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng ta vậy?"
Điển sử là chức quan nhỏ trong nha môn có nhiệm vụ truy bắt hình ngục, không có phẩm giai, thuộc loại quan hạng bét, nhưng ở địa phương xa xôi này, hắn lại có quyền lực rất lớn, dân chúng thấy hắn đều nơm nớp lo sợ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận