Ngay khi tin Hoàng đế muốn lập hậu lan truyền, trong ngoài cung đã dậy sóng.
Từ các tông thân cho đến dân chúng phố phường, hầu như mọi người đều đang bàn tán chuyện này.
Hoàng đế đã đăng cơ ba năm, theo lý mà nói cũng nên lập hậu sinh con rồi, nhưng dù người khác có thuyết phục thế nào, Hoàng đế cũng từ chối lập hậu, thậm chí một đứa con cũng không có.
Tuy mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cũng có rất nhiều suy đoán, thậm chí có người còn nghi ngờ phải chăng phương diện đó của Hoàng đế không ổn?
Bây giờ nghe tin Hoàng đế muốn lập hậu, tựa như cổ thụ sắp nở hoa, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Dân chúng thì không bận tâm nhiều như các đại thần và tông thân, thậm chí bọn họ còn nghĩ Quý phi làm Hoàng hậu cũng rất tốt, dù sao tình cảm của Hoàng đế và Quý phi rất sâu đậm, đặc biệt là những người thường xuyên buôn dưa chuyện của Hoàng đế và Quý phi, nhiều người giơ hai tay ủng hộ quyết định của Hoàng đế!
CP của bọn họ sắp tu thành chính quả rồi, đáng để mở tiệc ăn mừng!
Đương sự Tiêu Hề Hề không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chú ý tới mình.
Nàng vừa về cung Vân Tụ đã được mọi người chào đón nồng nhiệt.
Hai mắt Bảo Cầm đỏ hoe, muốn khóc mà không dám, nghẹn ngào nức nở.
“Nương nương, cuối cùng người cũng về rồi!”
Tiêu Hề Hề ngượng cười nói “Xin lỗi, là ta đánh em ngất, ta không muốn em vì ta mà bị liên lụy, cho nên mới ……”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Bảo Cầm vội dùng tay áo lau khóe mắt, cố gắng duy trì nụ cười.
“Nô tỳ biết, nô tỳ không trách người, nô tỳ chỉ lo lắng cho người.”
Khi tỉnh lại, nàng biết Quý phi đã rời cung, trong lòng chỉ có lo lắng, lo Quý phi ở bên ngoài ăn ngủ không ngon, lo Quý phi không chăm sóc tốt bản thân, lo Quý phi sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng không tin Phật, nhưng để giảm bớt lo lắng trong lòng, nàng đặc biệt nhờ người thỉnh một tượng Phật nhỏ từ bên ngoài vào cung.
Sáng tối mỗi ngày, nàng thắp nhang cầu nguyện trước tượng Phật nhỏ, cầu cho Quý phi nương nương ở bên ngoài bình an thuận lợi.
Tiêu Hề Hề đưa tay ôm nàng “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Sau khi hai người tách ra, Bảo Cầm lại ấn tay áo lên khóe mắt, ngượng ngùng nói.
“Nô tỳ thất lễ rồi, xin bệ hạ, nương nương thứ lỗi.”
Tiêu Hề Hề vội nói không sao.
Sau đó Chiết Chi và Tế Vũ cũng vây quanh, mỗi người một câu hỏi thăm Quý phi nương nương ở bên ngoài sống thế nào?
Lạc Thanh Hàn yên lặng ngồi bên cạnh uống trà, nhìn các nàng trò chuyện.
Lúc này, Thanh Tùng bước tới cửa, cung kính hành lễ.
“Khởi bẩm bệ hạ, Quý phi nương nương, Thái y lệnh tới rồi.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Sao ông ấy lại tới đây?”
Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống, nhẹ giọng nói “Ta gọi ông ấy tới.”
Tiêu Hề Hề vội đi tới cạnh hắn, nhấc váy ngồi xuống, nắm tay hắn quan tâm hỏi.
“Có phải chàng thấy khó chịu ở đâu không?”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng, trong mắt hiện lên dịu dàng không thể giấu.
“Ta không sao, không khó chịu chỗ nào, ta muốn Thái y lệnh khám cho nàng.”
Tiêu Hề Hề càng khó hiểu “Khám cho ta? Ta không có bệnh.”
Lạc Thanh Hàn đầy ẩn ý liếc nhìn bụng nàng.
Tiêu Hề Hề lập tức che bụng lại, đôi mắt mơ màng mở to không tin được hỏi “Không phải ta chỉ hơi mập thôi sao? Cũng đâu đến mức để chàng gọi Thái y lệnh kê thuốc giảm cân chứ?!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Tiêu Hề Hề cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Nàng vỗ vào bụng mình, giận dữ hét lên.
“Đây là thịt mà ta vất vả lắm mới ăn ra được, ta không muốn cắt chúng đi!”
Lạc Thanh Hàn nắm bàn tay nhỏ của nàng, nhỏ giọng nói “Nhẹ một chút, coi chừng vỗ hư.”
Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn hắn “Bây giờ biết đau lòng rồi sao? Nếu thương ta thì đừng nghĩ đến chuyện ép ta giảm cân!”
Lạc Thanh Hàn bất đắc dĩ “Không phải trước đó nàng cứ lầu bầu nói mình mập lên, muốn giảm cân sao?”
Tiêu Hề Hề “Ta từng nói thế sao?”
Lạc Thanh Hàn rất chắc chắn “Có.”
Tiêu Hề Hề nhất thời không thể nhớ được.
Cũng không biết tại sao, gần đây trí nhớ của nàng rất kém, thường rất hay quên.
Nàng hất cằm “Xem như là có đi, nhưng dù ta có nói thật thì sao? Ta nói ta mập thì đó là khiêm tốn, nếu chàng nói ta mập thì là chê ta, chàng dám chê ta?”
Nàng chống nạnh nhìn chằm chằm, thái độ kiêu ngạo dù biết vô lý vẫn cố biện giải.
Bảo Cầm nghe vậy, hận không thể lao tới bịt miệng Quý phi.
Nương nương của tôi ơi, sao người có thể nói chuyện với Hoàng đế như vậy?
Gần vua như gần hổ, dù Hoàng đế có sủng ái người đến đâu, người cũng không thể như vậy được!
Những người khác cũng sợ hãi, sợ Hoàng đế nổi giận vì Quý phi vô lễ.
Lạc Thanh Hàn chẳng những không giận, còn đưa ra câu trả lời rất thành thật.
“Không dám.”
Không còn uy nghiêm của một đế vương.
Bảo Cầm sốc đến mức hàm suýt rớt xuống đất.
Những người khác cũng như nhìn thấy ma, đờ người ngay tại chỗ.
Tuy Hoàng đế luôn sủng ái Quý phi, ngày thường cũng dung túng nàng, nhưng ít nhất Hoàng đế vẫn giữ được hình tượng cơ bản của đế vương, không như bây giờ, cả hình tượng cũng không cần nữa, nói hèn là hèn ngang, không hề do dự.
Có thể gọi là hình mẫu trong giới sợ vợ!
Tiêu Hề Hề hài lòng hất cằm “Như thế còn được.”
Lạc Thanh Hàn vươn tay ôm lấy nàng, vòng tay qua eo nàng, lòng bàn tay rộng ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai nàng.
“Ta truyền Thái y lệnh đến không phải để nàng giảm cân, là để kiểm tra cho nàng, xem cơ thể có vấn đề gì không.”
Tiêu Hề Hề lầu bầu “Cơ thể ta vẫn khỏe mà!”
Lạc Thanh Hàn dỗ dành “Xem thử cũng không có hại gì, dù sao Thái y lệnh cũng đến rồi, để ông ấy xem giúp nàng đi.”
Tiêu Hề Hề nghĩ ngợi, Thái y lệnh tuổi cũng đã cao, đi một chặng đường cũng không dễ dàng gì, bèn gật đầu.
“Được thôi.”
Lạc Thanh Hàn mỉm cười hôn lên má nàng “Ngoan lắm.”
Những người khác đều tự giác cúi đầu, giả như không nhìn thấy gì.
Chốc sau, Thái y lệnh dẫn hai y sĩ trẻ đến.
Ba người cung kính hành lễ với Hoàng đế và Quý phi.
Lạc Thanh Hàn buông lỏng tay ở eo nàng, bảo Thái y lệnh bắt mạch cho Quý phi.
Thông thường khi Hoàng đế yêu cầu thái y bắt mạch cho phi tần nào đó, thì nhất định phải có nguyên nhân.
Còn nguyên nhân là gì? Thái y lệnh đã ở trong cung nhiều năm, đương nhiên trong lòng hiểu rõ.
Ông bảo y sĩ mở hộp thuốc lấy gối bắt mạch.
“Mời nương nương đặt tay phải lên.”
Tiêu Hề Hề xắn tay áo lên, để lộ cổ tay mảnh mai trắng ngần.
Nàng đặt cổ tay lên gối bắt mạch.
Thái y lệnh lấy một chiếc khăn lụa che cổ tay nàng, đồng thời hỏi.
“Gần đây nương nương cảm thấy thế nào? Cơ thể có biến hóa gì không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...