Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn người phụ nữ đang treo trên người mình như một con gấu túi, giơ tay xoa đầu nàng.
“Hình như nàng rất quan tâm Uất Cửu.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ghen tị trong lời nói lại rất mãnh liệt.
Tiêu Hề Hề lập tức cảm giác được bàn tay đặt trên đầu mình giống như một chiếc vòng vàng, còn mình là con khỉ đang bị siết chặt.
Dưới thúc đẩy của khát vọng sống mãnh liệt, nàng không suy nghĩ đã nói.
“Ta không hề quan tâm đ ến gã! Ta chỉ tò mò, muốn biết tại sao gã lại đến tìm ta?
Rõ ràng quan hệ của ta và gã không tốt, trước đó gã suýt nữa hại chết ta, nhưng bây giờ lại đến tìm ta. Chắc không phải gã lại nghĩ ra âm mưu nào khác hại ta đó chứ?
Chàng phải nói rõ mọi chuyện, ta mới phòng bị được.”
Lạc Thanh Hàn chăm chăm nhìn nàng một lát.
Tiêu Hề Hề không hề né tránh, biểu hiện rất thẳng thắn.
Nàng đang nói thật.
Dù trước đó nàng và Uất Cửu từng kề vai chiến đấu, thậm chí cả hai còn thỏa thuận, chỉ cần giải quyết được Thiên Yển chân nhân, sẽ xóa bỏ ân oán trước kia giữa bọn họ.
Nhưng cuối cùng, Uất Cửu ôm chặt nàng không chịu buông, khiến nàng suýt nữa bị thiêu chết, chút tình bạn khó lắm mới có giữa hai người đều bị xóa sạch.
Uất Cửu là một tên bi3n thái, không ai có thể đảm bảo khi nào gã sẽ nổi điên.
Đối với một người nguy hiểm như vậy, Tiêu Hề Hề tránh càng xa càng tốt.
Lạc Thanh Hàn “Lúc chúng ta tới gần khu vực của nước Nam Nguyệt, tình cờ gặp được Uất Cửu, khi đó gã cũng mang theo rất nhiều người, vừa hay gã cũng đến Nam Nguyệt tìm nàng, gã còn bày kế chặn đường chúng ta, cuối cùng bị ta dạy cho một bài học.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng đơn giản, như thể chỉ là một chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên, trên thực tế, bầu không khí lúc đó rất căng thẳng, Uất Cửu là một tên điên liều mạng, dù biết phe mình ít hơn phe kia nhưng gã vẫn muốn gây rối.
Lạc Thanh Hàn gấp gáp đến Nam Nguyệt cứu người, trong lòng cũng rất nôn nóng.
Thấy đối phương không có ý nhường, hắn không nói gì đã ra lệnh xuất binh.
Hai bên bắt đầu đánh nhau.
Uất Cửu nhân lúc hỗn loạn lẻn đến cạnh Lạc Thanh Hàn, muốn đánh lén Lạc Thanh Hàn.
Kết quả đánh lén thất bại, gã bị Lạc Thanh Hàn đánh trọng thương.
Uất Cửu thảm hại trốn thoát, cùng với tàn binh rút khỏi hiện trường.
Tuy Uất Cửu đã đi, nhưng nhìn gã không cam lòng, Lạc Thanh Hàn cũng đoán được gã có thể sẽ quay lại.
Tiêu Hề Hề “Uất Cửu đã nhận người cha đại tướng quân Tây Vực kia rồi?”
Lạc Thanh Hàn “Chắc là vậy, binh mã mà gã dẫn theo đều là người Tây Vực, cả ngựa chiến cũng là bảo mã Tây Vực, xem ra địa vị của gã trong lòng người Tây Vực rất cao.”
Nghĩ đến những bảo mã cao lớn mạnh mẽ của Tây Vực, tâm tư của Lạc Thanh Hàn không khỏi dao động.
Hắn không phải là người hiếu chiến, năm đó hắn công phá nước Liêu là vì nước Liêu xâm phạm Đại Thịnh trước.
Vốn hắn không có ý nghĩ đặc biệt gì với Tây Vực, mọi người có thể sống hòa bình là được.
Nhưng Uất Cửu hiện giờ đã thể hiện thù địch của mình với Đại Thịnh, thay vì làm lơ, tốt hơn nên tấn công trước.
Nhân lúc Uất Cửu chưa nắm quyền, đánh bại Tây Vực trước, tiện thể cướp những bảo mã Tây Vực về dùng.
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một hồi, nếu Uất Cửu đã về Tây Vực, thì cứ an tâm làm thiếu gia của mình ở Tây Vực, sao lại đến Nam Nguyệt tìm nàng? Lẽ nào gã thấy tiếc khi lần trước chưa hại chết được nàng, nên muốn làm thêm lần nữa?
Thù hận lớn cỡ nào vậy chứ?
Tiêu Hề Hề chợt nghĩ đến nhóm người Tây Vực ở huyện Linh Đài, không biết những người đó có còn ở đó không?
Nàng lên tiếng hỏi nghi ngờ của mình.
Lạc Thanh Hàn “Nhóm người đó đã rời huyện Linh Đài về Tây Vực rồi.”
Ngay sau khi phản loạn ở huyện Du Môn được giải quyết, nhóm người Tây Vực ở huyện Linh Đài đã rời đi.
Tiêu Hề Hề “Ờ.”
Lạc Thanh Hàn đã nhiều ngày không ngủ, hôm nay cuối cùng cũng ngủ được một giấc.
Bây giờ cả người thả lỏng rất nhiều.
Thị nữ mang nước nóng đến, hắn làm vệ sinh đơn giản.
Cửa bị đẩy ra, Sở Kiếm bưng một cái khay đi vào.
Trên khay có một bát thuốc và một bát cháo.
Sở Kiếm đưa thuốc cho Tiêu Hề Hề trước.
“Sư tỷ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tiêu Hề Hề nhìn bát thuốc đen kịt trước mặt, theo bản năng hơi phản kháng.
Nàng không muốn uống.
Lạc Thanh Hàn nhỏ giọng hỏi “Cần ta đút cho nàng không?”
Tiêu Hề Hề buột miệng nói “Đút thế nào? Miệng truyền miệng à?”
Hỏi xong nàng mới nhớ ra bên cạnh còn có một tiểu sư đệ.
Khi nàng nhìn tiểu sư đệ, thấy mặt y đỏ bừng, hận không thể bịt tai lại, giả như mình bị điếc.
Tiêu Hề Hề đang định nói gì đó để che đậy, thì thấy tiểu sư đệ đặt khay lên bàn bên cạnh, rồi chạy vội ra ngoài, vừa nói vừa chạy.
“Hai người tiếp tục đi, mặc kệ đệ, đệ ra ngoài phơi nắng hóng gió!”
Mở cửa ra, bên ngoài tối om, trên trời chỉ có vài ngôi sao sáng, nắng ở đâu ra?
Nhưng Sở Kiếm không hề xấu hổ vì lời nói dối trắng trợn của mình.
Sau khi chạy ra ngoài, y lập tức đóng cửa lại rồi bỏ chạy.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên giường, cầm bát thuốc lên “Nếu nàng thích kiểu miệng truyền miệng, ta có thể thỏa mãn nàng.”
Tiêu Hề Hề nhìn thuốc trong bát, lại nhìn đôi môi mỏng đẹp đẽ của hắn, do dự hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Bỏ đi, đút bình thường thôi.”
Dù cảm giác hôn rất ngọt ngào, nhưng nếu hôn một lần, uống một lần thì bao giờ mới hết thuốc?
Càng uống chậm, vị đắng đọng lại trong miệng càng lâu.
Tốt nhất nàng nên ngừng hành hạ bản thân, mau chóng uống cho hết.
Lạc Thanh Hàn dùng thìa múc thuốc đưa lên miệng nàng.
Tiêu Hề Hề mở miệng uống.
Không ngờ thuốc trông đen kịt khó uống nhưng sau khi uống lại không đắng như nàng tưởng tượng.
Thậm chí nàng còn li3m môi, vừa cảm nhận vừa suy nghĩ.
“Thuốc này hẳn là bỏ rất nhiều cam thảo.”
Nếu thuốc không còn đắng, áp lực tâm lý của Tiêu Hề Hề lập tức biến mất.
Nàng trực tiếp cầm bát thuốc trong tay Lạc Thanh Hàn, ngẩng đầu uống một hơi.
Nàng đặt bát rỗng vào tay Lạc Thanh Hàn, tự giác cầm bát cháo bên cạnh lên, nuốt một ngụm lớn.
Cháo ấm vào miệng làm loãng vị đắng còn sót lại trong miệng.
Nàng nhanh chóng ăn hết bát cháo.
Thậm chí nàng còn li3m sạch đáy bát, cứ như đã được rửa sạch.
Nàng li3m miệng, vẫn chưa thấy đã.
“Nếu ta nói ta chưa no, chàng có thể cho ta thêm một bát cháo nữa được không?”
Lạc Thanh Hàn đặt hai bát rỗng lên bàn bên cạnh, dùng khăn lụa lau miệng cho Hề Hề, trầm giọng hỏi.
“Cháo hết rồi, nhưng còn có thứ khác, nàng có muốn thử không?”
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Chàng còn giấu đồ ăn ngon gì nữa? Mau lấy ra đi.”
Vừa dứt lời, nàng đã bị Lạc Thanh Hàn đẩy xuống giường.
Ánh mắt hắn lướt qua đôi môi của Hề Hề, mang theo tính xâm chiếm mạnh mẽ.
“Nàng có thể nếm thử ta.”
Nói xong hắn định hôn nàng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng đưa tay lên môi hắn, chính trực nói.
“Chàng nói muốn ta chép kinh Kim Cương một trăm lần, trước khi chưa chép xong, chàng không thể tha thứ cho ta! Nếu chàng chưa tha thứ cho ta, sao có thể chạm vào ta? Nguyên tắc của chàng đâu?”
Lạc Thanh Hàn “…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...