Không Thiền cố giảm tần suất thở của mình để giảm lượng chướng khí hít vào.
Nhưng làm như vậy chỉ có thể làm chậm quá trình trúng độc.
Nếu muốn giải quyết triệt để, nhất định phải rời khỏi rừng ma.
Ra khỏi rừng ma, gã có thể lấy thuốc từ đại vu để hóa giải chất độc trong người.
Không Thiền đè nén căm hận trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đúng là ta giết Huyền Cơ Tử, nhưng ngươi có biết tại sao ta giết hắn không?
Ngươi nghĩ sư phụ ngươi là người tốt, nhưng thực tế hắn là một kẻ đạo đức giả!
Từ nhỏ hắn đã giỏi giả vờ thông minh ngoan ngoãn, cố ý lấy lòng sư phụ, khiến sư phụ dồn hết mọi chú ý lên người hắn.
Còn ta trở thành người vô hình.
Sư huynh không làm bài tập, sư phụ sẽ gọi sư huynh tới, hỏi kỹ nguyên nhân.
Ta không làm bài tập, sư phụ không hỏi han gì, chỉ bảo ta làm bù bài tập, rồi không nói gì nữa.
Sư huynh nghịch ngợm bị thương, sư phụ sẽ đích thân chăm sóc, đút thuốc cho hắn, dạy dỗ hắn không được nghịch ngợm nữa.
Ta nhiễm lạnh bị cảm, sư phụ thậm chí còn không xuất hiện, chỉ nhờ sư huynh chăm sóc ta.
Sư huynh xuống núi làm nhiệm vụ sư môn, lúc về bị thương nặng, sư phụ liều cả nguy hiểm tổn hại công lực để chữa thương cho hắn.
Mà ta mang thương tích trở về, sư phụ lại trách mắng ta hành động quá tàn ác, phạt ta đóng cửa hối lỗi.
Ngươi xem, chúng ta đều là đồ đệ của sư phụ, nhưng ta và sư huynh được đối xử hoàn toàn khác nhau.
Sư huynh là trò cưng của sư phụ, còn ta chỉ là cỏ dại bướng bỉnh ven đường.
Ngươi bảo ta không hận được sao?”
Nghe xong những lời này, Tiêu Hề Hề chẳng những không đồng cảm, ngược lại cảm thấy người này bệnh không nhẹ.
Nàng khàn giọng nói “Nếu ngươi thấy không công bằng, có thể trực tiếp nói với sư phụ của ngươi.”
Chuyện gì cũng giữ trong lòng, còn trách người khác không hiểu mình.
Người khác không phải giun trong bụng gã, dựa vào đâu phải bận tâm đoán suy nghĩ của gã?
Không Thiền cười lạnh “Vô ích thôi, trong lòng sư phụ, ta chỉ là một kẻ tiểu nhân tàn độc, dù ta có nói gì, ông ấy cũng sẽ không tin ta.”
Tiêu Hề Hề bị gã chọc tức bật cười.
“Ngươi giết sư huynh đồng môn, lẽ nào còn chưa đủ tàn độc sao?”
Không Thiền “Đó là vì hắn có lỗi với ta trước!”
Tiêu Hề Hề “Ông ấy có lỗi gì với ngươi? Ông ấy đào mộ tổ tiên của ngươi hay là giết cha mẹ ngươi?”
Không Thiền nghiến răng nói “Hắn có rất nhiều lỗi với ta! Đầu tiên hắn cướp đi sự chú ý của sư phụ, sau đó cướp đi vị trí chưởng môn Huyền Môn, cuối cùng còn cướp đi người phụ nữ mà ta yêu nhất!”
Tiêu Hề Hề cạn lời.
Hai điều trước cũng thôi đi, người phụ nữ yêu nhất là chuyện thế nào?
Không Thiền cũng thích Nam Nguyệt vương?
Nếu đúng là vậy, mẹ ruột của Sở Kiếm há chẳng phải là Nam Nguyệt vương sao?
Nhưng xem tướng mạo thì hai người không có quan hệ huyết thống.
Tiêu Hề Hề không quan tâm mấy chuyện quá khứ của Không Thiền, nàng mong Không Thiền sẽ chết ngay lập tức, nhưng vì chướng khí xâm nhập vào cơ thể cần thời gian phát tác độc tính, mà nàng cũng muốn biết người phụ nữ đã sinh con cho Không Thiền là ai?
Vì thế nàng cố tình dùng giọng điệu mỉa mai hỏi.
“Một người như sư phụ của ta, ngay cả Nam Nguyệt vương cũng yêu ông ấy, còn cần cướp người phụ nữ của ngươi? Ngươi đừng có dát vàng lên mặt nữa.”
Đời này Không Thiền ghét người khác coi thường mình nhất.
Nghe Tiêu Hề Hề nói vậy, lửa giận của gã lại bốc lên, sắc mặt ngày càng u ám xấu xí.
“Ngươi nghĩ ta đang nói dối?”
Tiêu Hề Hề cười giả tạo nói “Không có, ta chỉ là tò mò, là tiên nữ thế nào có thể khiến sư phụ của ta và ngươi tranh sứt đầu mẻ trán? Lẽ nào người phụ nữ kia đẹp hơn Nam Nguyệt vương à?”
Không biết Không Thiền đang nhớ lại chuyện gì, trong mắt hiện lên chút hoài niệm.
Gã hít một hơi thật sâu, kiềm chế không gãi vào vùng da ngứa, chậm rãi nói.
“Sau khi rời khỏi Huyền Môn, ta không còn nơi để đi, tình cờ gặp một cô nương, khi đó nàng ăn mặc như thiếu niên, nhưng ta vừa nhìn là biết nàng là một cô nương.
Lúc đó ta bị thương, nằm bất động bên đường, những người khác nghĩ ta đã chết, còn có người muốn ném ta vào núi cho bầy sói ăn.
Nàng thấy ta đáng thương, bèn chủ động đưa ta về nhà.
Cha mẹ nàng đã qua đời, trong nhà chỉ còn một mình nàng.
Thường ngày nàng kiếm sống bằng cách lên núi hái thảo dược, thỉnh thoảng giúp đỡ người khác khâu vá để đổi lấy tiền.
Nàng dùng những loại thoải dược hái được chữa thương cho ta, vết thương của ta dần hồi phục.
Khi đó người của Huyền Môn còn đang truy lùng ta, ta sợ bị bọn họ phát hiện, nên trước khi đi đã định giết cô nương đó diệt khẩu.”
Tiêu Hề Hề nghe đến đây, không khỏi chửi thầm, quả nhiên là súc sinh.
Không Thiền nhìn vẻ mặt của nàng, liền biết nàng đang mắng mình.
Gã lạnh lùng nói tiếp.
“Hôm đó trời mưa rất to, trời vừa sáng thì cô nương đó đi bán thuốc trong thị trấn, lúc nàng về thì người đã ướt sũng.
Lúc ta định nhân lúc nàng không phòng bị thì ra tay giết nàng, nhưng đúng lúc đó nàng cẩn thận lấy một túi vải nhỏ trong ngực ra.
Người nàng ướt sũng, tóc và quần áo vẫn còn nhỏ nước, nhưng túi vải nhỏ được nàng bảo vệ cẩn thận, không hề bị ướt.
Nàng mở túi vải nhỏ ra, bên trong có mấy miếng bánh hoa quế.
Nàng nói với ta bánh hoa quế là món đặc trưng của một tiệm cũ trong thị trấn, mùi vị rất ngon, nàng từng ăn qua một lần, sau đó nhớ mãi hương vị của nó, hôm nay cố ý mua bốn miếng mang về cho ta ăn thử.
Ta hỏi nàng tiền ở đâu mà có?
Nàng nói nàng mua bằng số tiền kiếm được từ việc khâu vá.”
Lúc Không Thiền nói đến đây, trong đôi mắt lạnh lùng của gã cuối cùng cũng xuất hiện một tia ấm áp hiếm có.
Trong nhà cô nương đó không có ai giúp đỡ nên nàng phải tự mình làm mọi việc. Mỗi ngày nàng đều rất bận, sau khi làm xong việc ở nhà, nàng khó lắm mới có thời gian để may vá thì trời cũng gần tối.
Nhà quá nghèo, nàng không có tiền mua dầu thắp đèn, chỉ có thể ngồi bên cửa sổ khâu vá từng mũi dưới ánh trăng.
Nàng khâu vá suốt đêm mới hoàn thành xong công việc.
Kết quả nàng chưa kịp nghỉ ngơi đã đến thị trấn dưới trời tờ mờ sáng.
Không Thiền thấy hết những chuyện này.
Gã biết tất cả, chỉ là gã không nói ra.
Bốn miếng bánh hoa quế thơm ngào ngạt được cô nương đưa tới trước mặt gã, dáng vẻ đó như đang dâng bảo bối, nàng rất muốn được gã khen ngợi hoặc thừa nhận.
Tiêu Hề Hề nhịn không được hỏi “Cô ấy tốt với ngươi như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết cô ấy?”
Không Thiền im lặng một lúc rồi mới nói.
“Thật ra ta không thích đồ ngọt, đặc biệt ghét nhất mùi hoa quế.”
Nhưng lúc đó gã như bị ma nhập, giơ tay cầm một miếng bánh hoa quế đưa vào miệng.
Gã thậm chí còn trả lời một câu rất ngu ngốc.
“Cũng tạm được.”
Rồi gã thấy cô nương đó nở nụ cười hạnh phúc.
Trong bốn miếng bánh hoa quế, nàng chia cho Không Thiền ba miếng, bản thân chỉ ăn một miếng.
Lúc nàng ăn rất cẩn thận, thậm chí không chừa mẩu vụn nào.
Dường như thứ đang ăn không phải là miếng bánh hoa quế bình thường, mà là cao lương mỹ vị nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...