Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên môi nàng, nhưng nàng quay đầu né tránh.

Nụ hôn rơi xuống một bên cổ của nàng.

Hắn hôn nàng mạnh hơn.

Khi hắn lùi về, trên cổ nàng xuất hiện một vết hồng.

Nó vô cùng bắt mắt trên làn da trắng ngần của nàng.

Lạc Thanh Hàn rất hài lòng với dấu ấn này, không nhịn được hôn lên cổ nàng thêm vài lần, mỗi nụ hôn đều để lại một dấu.

Tiêu Hề Hề cảm thấy ngứa và hơi châm chích.

Nàng giơ tay đẩy hắn ra “Chàng nghe ta nói trước đã.”

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng cắn dái tai nàng, mơ hồ đáp lại.

“Nói đi.”

Tai Tiêu Hề Hề rất nhạy cảm, lúc hắn cắn, cơ thể nàng không khỏi run lên, thậm chí giọng cũng lạc điệu.

“Chàng ngồi dậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Hắn thế này, nàng không thể nào nói chuyện đàng hoàng được!

Lạc Thanh Hàn miệng thì nói được, nhưng thân thể vẫn đè Hề Hề không ngồi dậy, hai bàn tay không an phận lướt dọc cơ thể nàng, xem ra rất muốn làm lần nữa.

Có vài chuyện là như vậy, chưa từng thử sẽ không sao, nhưng nếu đã thử một lần thì sẽ muốn thêm nhiều lần nữa.

Hắn vừa hay đang ở độ tuổi đầy nhiệt huyết, một lần sao có thể thỏa mãn?

Ban đầu Tiêu Hề Hề còn có thể miễn cưỡng phản kháng, nhưng sau đó hắn khiến cả người nàng yếu đi, không thể chống cự nữa nên bị hắn làm thêm lần nữa.

Lần này nàng thật sự rất mệt.


Xong chuyện chỉ có thể nằm trên giường như cá muối mất hồn.

Lúc này trời tối đã dần sáng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng ông chủ gọi hầu bàn đi lấy nước.

Lạc Thanh Hàn đứng dậy xuống giường, mặc quần áo rồi ra ngoài gọi nước nóng.

Hắn dùng khăn ấm lau người cho Hề Hề.

Nếu là bình thường, Tiêu Hề Hề chắc chắn sẽ ngượng ngùng, nhưng hiện giờ nàng quá mệt, thậm chí một ngón tay cũng không muốn cử động.

Nàng chỉ nằm đó, yên tâm nhận sự phục vụ của Hoàng đế bệ hạ.

Lạc Thanh Hàn dùng nước nóng còn sót lại lau người.

Sau khi lau người xong, hắn vén chăn nằm xuống cạnh Hề Hề, ôm nàng vào lòng, nói nhỏ vào tai nàng.

“Nàng ngủ thêm một lát đi.”

Tiêu Hề Hề quả thật rất buồn ngủ, nhưng nàng đang suy nghĩ vài chuyện, cố gắng không để mí mắt cụp xuống.

“Chàng thật sự định bỏ lại mọi thứ đi cùng ta sao?”

Lạc Thanh Hàn “Ừm.”

Tiêu Hề Hề “Chàng đừng hành động bốc đồng.”

Lạc Thanh Hàn thấp giọng nói “Ta rất nghiêm túc.”

Tiêu Hề Hề “Nhưng nếu chàng thật sự đi cùng ta, những người trung thành theo chàng sẽ ra sao?”

Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.

Tiêu Hề Hề “Vậy còn hoài bão của chàng thì sao? Chàng từng nói, chàng muốn làm cho thiên hạ thái bình, phồn hoa thịnh vượng, những chuyện này chàng quên hết rồi sao?”

Lạc Thanh Hàn “Ta không quên, chỉ là ……”

Giọng hắn trầm xuống.

“Ta chỉ không muốn nàng chịu ấm ức nữa.”

Nàng vì hắn hi sinh quá nhiều, nhưng hắn chưa làm được gì cho nàng.

Hắn có hoài bão, có trách nhiệm nặng nề và nhiều điều bận tâm.

Mỗi khi đưa ra quyết định, hắn đều phải suy nghĩ kỹ càng cẩn thận.

Quyết định cuối cùng mà hắn đưa ra đều có lợi cho đại cục, nhưng chưa chắc có lợi cho nàng.

Hắn thật sự rất ích kỷ.

Hắn không muốn ích kỷ như vậy nữa, hắn cũng muốn làm gì đó cho nàng.

Nếu nàng muốn đến Nam Nguyệt, vậy hắn cùng nàng đến Nam Nguyệt.

Nếu nàng muốn cứu sư phụ, vậy hắn cùng nàng đi cứu người.

Hắn có thể làm bất cứ chuyện gì cho nàng, hắn không muốn nàng lại một mình lặng lẽ rời đi.

Tiêu Hề Hề “Ta chưa từng thấy mình chịu ấm ức.”

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn sâu xa, nghiêm túc nhìn nàng.


Tiêu Hề Hề giơ tay sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn, nghiêm túc nói.

“Phiêu bạt bốn phương không hợp với chàng. Chàng trời sinh mang mệnh cách Tử Vi, lòng mang thiên hạ. Triều đình cao xa kia mới là nơi hợp với chàng. Ở nơi đó, chàng có thể thực hiện hoài bão của mình, có thể làm dân chúng có cuộc sống tốt hơn. Sau này chàng sẽ trở thành minh quân có một không hai được mọi người ghi nhớ. A Hàn, chàng nên quay về đi.”

Trong mắt Lạc Thanh Hàn dường như có cảm xúc dâng trào.

Hắn không kìm được ôm nàng chặt hơn.

Tiêu Hề Hề hôn lên môi hắn, nhìn ánh sáng rực rỡ trong con ngươi của hắn.

Nàng cười nói.

“Ban đầu ta chọn chàng có thể chỉ là trùng hợp, nhưng ta chưa từng hối hận về lựa chọn này. Ta còn thấy vui mừng vì đã chọn chàng. Chàng là người thích hợp nhất để trở thành Hoàng đế, chàng sẽ không làm ta thất vọng phải không?”

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Ta không yên tâm để nàng một mình đến Nam Nguyệt.”

Tiêu Hề Hề “Ta còn có các sư huynh, bọn họ sẽ chăm sóc ta.”

Lạc Thanh Hàn “Vậy nàng còn trở về không?”

Tiêu Hề Hề “Đương nhiên.”

Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ vào trái tim hắn.

“Chỗ này của chàng có một sợi dây trói chặt ta, dù ta có bay xa đến đâu, chỉ cần chàng kéo sợi dây, ta sẽ quay về.”

Lạc Thanh Hàn vuốt ve má nàng, ngón tay luồn vào mái tóc trắng như tuyết của nàng, áp trán vào trán nàng, trầm giọng nói.

“Ta chỉ cho nàng nửa năm, nếu nửa năm sau nàng không về, ta sẽ đích thân đến Nam Nguyệt tìm nàng.”

Tiêu Hề Hề mỉm cười nói được.

Đợi trời sáng, Lạc Thanh Hàn dẫn Hề Hề rời khỏi nhà khách.

Hắn dẫn tuấn mã màu đen đến trước mặt Hề Hề.

“Nó tên Mặc Ngọc, là bảo mã do Tây Vực tiến công, không chỉ chạy nhanh mà còn rất có tính người, nàng cưỡi nó đi đường sẽ thuận tiện hơn.”

Tiêu Hề Hề từ nhỏ không sợ động vật, nàng giơ tay sờ trán Mặc Ngọc.

Mặc Ngọc khó chịu hất tay nàng ra.


Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Tính tình cũng hơi nóng đấy.”

Lạc Thanh Hàn xoa đầu Mặc Ngọc, dặn nó ngoan một chút.

Hắn nói với Hề Hề.

“Tính tình Mặc Ngọc quả thật có hơi nóng nảy, nhưng ta đã thuần hóa nó, nó sẽ không làm hại nàng, nàng có thể yên tâm cưỡi nó.”

Tiêu Hề Hề “Chàng đưa nó cho ta, vậy chàng làm sao về?”

Lạc Thanh Hàn “Sẽ có người tới đón ta, nàng không cần lo.”

Tiêu Hề Hề nhớ lại nửa đêm hôm qua hắn có thể kiếm được một bộ váy mới tinh, thì chợt hiểu ra “Xung quanh đây có người của chàng ẩn nấp?”

Lạc Thanh Hàn thẳng thắn thừa nhận “Ừm, có một ít người của Thiên Cơ Vệ.”

Tiêu Hề Hề nhớ Thiên Cơ Vệ là bộ phận chịu trách nhiệm thu thập tình báo, chỉ Hoàng đế mới có quyền điều động.

Nàng suy nghĩ rồi hỏi tiếp.

“Sở dĩ chàng có thể tìm được ta là vì có Thiên Cơ Vệ?”

Lạc Thanh Hàn “Ừm.”

Tiêu Hề Hề nhướng mày “Chàng sai Thiên Cơ Vệ theo dõi ta?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng đã chạy trốn một lần, ta không thể để nàng chạy trốn lần thứ hai, cũng phải chừa chút dự phòng.”

Để tránh bị Hề Hề phát hiện, hắn đặc biệt chọn ra hai Thiên Cơ Vệ có khinh công giỏi nhất, chuyên phụ trách bí mật theo dõi Hề Hề, chỉ cần nàng rời khỏi hoàng cung, Thiên Cơ Vệ sẽ lập tức báo cho hắn biết.

Đây cũng là lý do tại sao hắn có thể trùng hợp xuất hiện trước mặt nàng ngay khi nàng vừa rời thành Thịnh Kinh.

Tiêu Hề Hề cố tình tỏ ra tức giận.

“Thế mà chàng lại cho người theo dõi ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui