Cả người Tiêu Hề Hề cứng ngắc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nàng mặc cho đối phương cạy môi mình ra, xâm chiếm miệng mình.
Cho đến khi bị cắn vào đầu lưỡi, cơn đau nhức khiến nàng tỉnh lại.
Lúc này nàng mới phản ứng lại, vô thức muốn trốn tránh.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại ấn chặt sau gáy nàng, không cho nàng đi.
Hắn hôn quá mãnh liệt, như con thú hung dữ muốn ăn tươi nuốt sống với sự kiên định dứt khoát.
Tiêu Hề Hề không thể phản kháng, cơ thể nàng run rẩy trong vòng tay hắn.
Một nụ hôn dài và mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, hai người mới tách ra.
Sắc mặt Tiêu Hề Hề trắng như tờ giấy, môi bị chà đạp hiện màu đỏ tươi.
Nàng thở dốc, mắt đỏ bừng, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Bộ quần áo ướt dính vào người nàng, gió lạnh thổi qua gần như đóng băng cả người nàng.
Lạc Thanh Hàn kéo áo choàng đen đang mặc xuống.
Áo choàng bị hắn vung mạnh, đột nhiên bung ra giữa không trung, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống người Tiêu Hề Hề.
Khi Tiêu Hề Hề tỉnh táo lại, cả người nàng đã được bao bọc trong áo choàng.
Áo choàng dày rộng vẫn còn sót lại hơi ấm trên người hắn.
Nàng mở đôi mắt mờ sương, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tại sao?”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Tại sao gì?”
Tiêu Hề Hề “Sao lại tốt với ta như vậy? Chẳng phải chàng nên chán ghét ta sao?”
Dù nàng có bao nhiêu lý do thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nàng đã giết cha hắn, cũng không thể xóa bỏ hành vi lừa dối hắn.
Lạc Thanh Hàn nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của nàng, trầm giọng nói.
“Ta chưa từng chán ghét nàng.”
Hắn dừng một chút, rồi nhẹ nhàng bổ sung thêm.
“Ta yêu nàng.”
Nửa đời trước của hắn tối tăm, không có ánh sáng.
Cho đến khi gặp nàng.
Như nai về rừng, như thuyền cập bờ.
Tiêu Hề Hề vừa thấy chua chát vừa thấy ngọt ngào, nước mắt lại không kiềm được rơi xuống.
Lạc Thanh Hàn dùng ngón tay dính máu lau nước mắt cho nàng.
“Đừng khóc.”
Tiêu Hề Hề nấc nghẹn nói “Ta cũng không muốn khóc, nhưng không khống chế được, hu hu hu.”
Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài, bất lực ôm nàng vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, lặng lẽ xoa dịu cảm xúc của nàng.
Chờ đến khi tâm trạng của nàng dần bình tĩnh lại.
Hắn lại nói.
“Bây giờ nàng có thể ta biết tại sao nàng lại ở đây không?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn, giọng nói kèm theo tiếng khóc.
“Ta muốn đến Nam Nguyệt, sư phụ gặp nguy hiểm, chúng ta phải cứu ông ấy.”
Lạc Thanh Hàn “Chúng ta? Còn có ai đi cùng nàng?”
Tiêu Hề Hề “Còn có các sư huynh, bọn họ đi với ta đến Nam Nguyệt tìm sư phụ.”
Lạc Thanh Hàn “Bọn họ đâu?”
Tiêu Hề Hề lại cúi đầu, rầu rĩ nói “Lạc mất rồi.”
Lạc Thanh Hàn nhìn bốn phía, xa xa trên tường thành có ánh đuốc đung đưa, gần đó có dòng sông dâng trào, trên đầu là màn đêm đen như mực, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, quanh đây chỉ có hai người họ là sinh vật sống duy nhất.
Hoàn toàn không nhìn thấy nhóm người Phương Vô Tửu.
Lạc Thanh Hàn “Nàng có thể tìm được bọn họ không?”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói có thể.
Lạc Thanh Hàn cúi người nhặt thanh kiếm trên đất lên, giúp nàng thu dọn hành lý rồi vác trên lưng, sau đó nắm tay nàng, trầm giọng nói.
“Đi theo ta.”
Tiêu Hề Hề mặc cho hắn dẫn nàng về phía trước.
Hai người đến chỗ con ngựa đen.
Lạc Thanh Hàn bảo Hề Hề ngồi lên.
Sau khi nàng ngồi vững trên ngựa, Lạc Thanh Hàn sải đôi chân dài của mình, xoay người lên ngựa ngồi phía sau nàng.
Hắn luồn bàn tay còn lành lặn của mình dưới cánh tay nàng giữ dây cương.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nói vào tai nàng.
“Chỉ một hướng.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu.
Lạc Thanh Hàn “Không phải nàng nói có thể tìm được các sư huynh ở đâu sao?”
Tiêu Hề Hề chợt hiểu, nhanh chóng xem một quẻ, sau đó giơ ngón tay lên chỉ về phía trước.
“Hướng đó.”
Lạc Thanh Hàn thúc ngựa đen bên dưới chạy về hướng nàng chỉ.
Cơn gió lạnh ập tới, như dao cắt lướt qua mặt bọn họ.
Cả người Tiêu Hề Hề lạnh run lên.
Lạc Thanh Hàn dùng bàn tay bị thương ôm lấy cả người nàng, để nàng dựa vào ngực hắn.
Con ngựa đen được hắn điều khiển chạy càng lúc càng nhanh.
Gió lạnh quét tới thổi bay quần áo của hai người, dường như hai người có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Trách nhiệm, gánh nặng và lo lắng đè nặng lên họ lúc này đều tan thành mây khói, bị gió lạnh cuốn vào không trung.
Nhịp tim của Tiêu Hề Hề bất giác tăng nhanh.
“Chàng muốn đưa ta đi tìm các sư huynh sao?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
Tiêu Hề Hề “Không phải chàng muốn bắt ta về sao?”
Lạc Thanh Hàn “Vốn ta muốn bắt nàng về, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi.”
Nếu nàng muốn bay, vậy thì hắn giúp nàng bay.
Dù chia ly sẽ khiến hắn thấy khó chịu, nhưng chỉ cần trong tim hắn có nàng, dù ở đâu, dù khi nào, trái tim hắn cũng sẽ ở bên nàng.
Con ngựa chở hai người về phía màn đêm vô tận.
Khi đi ngang qua một nhà khách, Tiêu Hề Hề đột nhiên bảo dừng lại.
Lạc Thanh Hàn siết giữ dây cương.
Sau đó, con ngựa đen giơ vó lên, đột ngột dừng lại.
Tiêu Hề Hề chỉ vào nhà khách nói.
“Chúng ta nghỉ chân ở đây một lúc đi.”
Vết thương trên cánh tay Lạc Thanh Hàn vẫn đang chảy máu, cần phải tìm một nơi xử lý vết thương.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, quần áo nàng ướt sũng, quả thật cần tìm một nơi thay quần áo, nếu không nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Vì vậy, hắn chấp nhận lời đề nghị của Hề Hề, xuống ngựa cùng nàng bước vào nhà khách.
Nửa đêm, mọi người trong nhà khách đã ngủ, ngoại trừ hầu bàn ngồi sau quầy đang ngủ gật.
Thấy có khách đến, hầu bàn nhanh chóng đứng dậy.
“Khách quan muốn ở trọ sao?”
Lạc Thanh Hàn “Cho chúng ta một phòng tốt.”
Nửa đêm, một nam một nữ tới mở phòng, mà quần áo của hai người có hơi nhếch nhác không chỉnh tề, đặc biệt là người nữ, cả người được bao bọc trong áo choàng, bộ dạng như không muốn gặp ai.
Hầu bàn nghi ngờ quan hệ giữa hai người, lẽ nào là một đôi vợ chồng bỏ trốn?
Thấy ánh mắt của hầu bàn đang nhìn về phía Hề Hề, ánh mắt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng, bước tới che khuất tầm mắt của hầu bàn.
Hầu bàn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lạc Thanh Hàn, lập tức có cảm giác như đang bị thú dữ nhìn chằm chằm, người muốn nổi hết da gà.
Hầu bàn không dám nhìn nữa, cười ngượng nói.
“Mời hai vị theo tôi.”
Lạc Thanh Hàn chỉ con ngựa đen bên ngoài “Đó là ngựa của chúng ta, cho nó thức ăn và nước uống.”
Hầu bàn nhanh chóng trả lời “Vâng vâng.”
Hầu bàn dẫn hai người vào phòng.
Lạc Thanh Hàn bảo hầu bàn đi lấy nước nóng.
Hầu bàn có hơi khó xử, trời đã khuya, lửa trong bếp đã tắt từ lâu nên không đun nước được.
Lạc Thanh Hàn ném cho hầu bàn mảnh bạc vụn “Đun chút nước nóng, tiền thừa là của ngươi.”
Hầu bàn nhận bạc, thử ước lượng, ít nhất cũng khoảng ba trăm đồng.
Đun sôi nước chỉ tốn chút củi và công sức, đâu cần nhiều tiền như vậy? Hầu bàn cầm bạc vụn, trong lòng thầm nghĩ tối này đã gặp được thần tài nên vui mừng, thay đổi hoàn toàn thái độ, nhiệt tình đáp lại.
“Hai vị đợi một chút, tôi đi đun nước ngay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...