Uất Cửu cạn lời trước hình dung của nàng.
“Tại sao nhất định là yêu tinh nữ?”
Mắt hạnh của Tiêu Hề Hề mở to “Lẽ nào là yêu tinh nam?”
Nàng lộ ra biểu cảm chuyên dụng của quần chúng ăn dưa, không ngờ Uất Cửu lại thích kiểu này!
Uất Cửu siết chặt nắm đấm.
“Tại sao nhất định phải là yêu tinh? Không thể là con người sao? Không đúng, ta vốn không phải bị hút cạn! Chỉ là tối qua ta ngủ không được thôi!”
Ăn dưa thất bại, Tiêu Hề Hề thất vọng “Thì ra là mất ngủ, đúng là nhàm chán.”
Uất Cửu “……”
Vẻ mặt thất vọng đó của cô ta là có ý nghĩa gì?
Lẽ nào cô ta thật sự muốn ta có gì đó với yêu tinh nam?
Uất Cửu đè nén xúc động muốn bổ não nàng ra xem bên trong chứa gì, nghiến răng nói.
“Sao cô không thử hỏi ta tại sao đêm qua không ngủ được?”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, chiếu lệ nói “Ồ, sao tối qua ngươi không ngủ được?”
Uất Cửu “……”
Tại sao biểu cảm của cô ta lại thế này? Như thể gã nhất quyết phải kể cho cô ta nghe vậy.
Gã vừa than phiền nữ nhân này, vừa nhịn không được nói những lời đã kiềm nén suốt đêm uqa.
“Cô rốt cuộc tại sao lại nghi ngờ Thiên Yển chân nhân? Có phải cô giấu manh mối gì đó không nói ta biết?”
Lần này Tiêu Hê Hề không dùng “đoán xem” để quanh co với gã.
Nàng cười tít mắt nói.
“Nếu ngươi muốn biết thì ra ngoài mua bữa sáng cho ta đi, ta muốn ăn năm cái bánh bao nhân thịt mới ra lò! Còn muốn uống một phần lớn đậu nành nóng, thêm năm cái bánh quẩy, cả cơm rượu trứng gà và sủi cảo hấp, mỗi món ba phần. Ta còn muốn ăn cháo đậu xanh, phải bỏ thêm bách hợp với đường. Ừm, buổi sáng ăn nhiều như vậy có phải không ổn lắm?”
Uất Cửu cười lạnh, quái gở nói “Cô cũng biết quá nhiều à.”
Gã tưởng Tiêu Hề Hề sẽ giảm bớt phần ăn.
Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề vỗ tay một cái, lanh trí nói.
“Vậy ngươi mua thêm cho ta hai cân quýt, ăn chút trái cây hỗ trợ tiêu hóa.”
Uất Cửu “……”
Mẹ nó, ăn chút trái cây hỗ trợ tiêu hóa!
Cái lý luận này rốt cuộc ở đâu ra?!
Tiêu Hề Hề mỉm cười vẫy tay, như con mèo chiêu tài ngây thơ.
“Đi nhanh về nhanh, đừng để ta đợi lâu.”
Uất Cửu sa sầm sắc mặt rời khỏi Uất gia.
Vừa ra khỏi nhà, cảm giác bị theo dõi lập tức xuất hiện.
Gã biết đó là những người tối qua.
Những người đó phụng lệnh đến đưa gã về, chưa hoàn thành nhiệm vụ, những người đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Uất Cửu lười quan tâm đến những người đó, thích thì cứ đi theo.
Vì yêu cầu của Tiêu Hề Hề khá phức tạp, không thể mua hết trong một quán, Uất Cửu phải đến ba quán mới mua được hết đồ ăn nàng gọi.
Gã xách túi lớn túi nhỏ trở về Uất gia.
Tiêu Hề Hề cắn một miếng bánh bao nhân thịt, hài lòng gật đầu.
“Được đó, bánh bao này mới ra lò, nhân thịt cũng khá tươi, ngon lắm!”
Uất Cửu ngồi đối diện nàng, vẻ mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước.
“Bây giờ cô nói được chưa?”
Tiêu Hề Hề còn đang ăn, lời nói của nàng có hơi không rõ ràng.
“Ta không có giấu ngươi manh mối gì, sở dĩ ta nghi ngờ Thiên Yển chân nhân, là vì trước đây ta từng gặp phải chuyện tương tự.”
Uất Cửu sửng sờ “Người nhà của cô cũng bị hại chết?”
Tiêu Hề Hề nuốt đồ ăn trong miệng “Không, cha mẹ ta vẫn còn sống khỏe mạnh.”
Uất Cửu cau mày “Vậy sao cô lại gặp phải chuyện tương tự như ta?”
Tiêu Hề Hề “Thật ra ta còn có một đệ đệ song sinh, nhưng lúc chào đời, đệ đệ ta không may chết yểu, mà ta thì không sao. Đúng lúc đó có một đạo sĩ vân du đến nhà, nói ta là thiên sát cô tinh, đệ đệ bị ta khắc chết. Nếu ta còn tiếp tục ở nhà, mọi người trong nhà có thể bị ta khắc chết. Ta thì không may mắn như ngươi, người nhà của ngươi chọn đứng về phía ngươi, bảo vệ ngươi vô điều kiện. Nhưng cha mẹ ta tin lời đạo sĩ đó nói, thật sự nghĩ ta là thiên sát cô tinh.”
Uất Cửu không ngờ nàng từng có quá khứ như vậy, không khỏi sửng sốt trong lòng.
Hồi lâu sau mới nói.
“Xin lỗi, ta không nên hỏi những chuyện này.”
Tiêu Hề Hề uống một hớp lớn sữa đậu nành nóng, không sao nói.
“Qua bao nhiêu năm rồi, ta sớm đã không còn quan tâm, dù sao hiện giờ ta cũng sống rất tốt, những người đó không đáng để ta canh cánh trong lòng.”
Uất Cửu đặt mình vào vị trí của nàng, thầm nghĩ mình sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Nếu biết mình bị cha mẹ bỏ rơi, gã nhất định sẽ tìm cách báo thù.
Tiêu Hề Hề ăn rất nhanh, trong nháy mắt đã ăn gần hết bữa sáng trên bàn.
Thấy Uất Cửu không nhúc nhích, nàng không khỏi hỏi.
“Ngươi không ăn à?”
Uất Cửu hỏi ngược lại “Chỗ này không phải của cô hết sao?”
Tiêu Hề Hề “Dù sao thì cũng là do ngươi trả tiền mua về, sao có thể để ta ăn hết chứ?”
Uất Cửu không ngờ nữ nhân này đã đổi tính, còn chia sẻ đồ ăn với gã.
Trước đây nàng cả một cái bánh nướng cũng không chia cho gã!
Uất Cửu không khỏi thay đổi cách nhìn về nàng, ngay lúc gã định nói vài câu khách sáo thì thấy nàng cầm một cái bánh quẩy, dùng sức bẻ thành hai khúc, sau đó lại bẻ thành hai khúc nhỏ, rồi lại chia thành hai khúc nhỏ hơn ……
Cuối cùng, bánh quẩy chỉ còn lại một khúc bằng ngón tay cái.
Tiêu Hề Hề đưa cho Uất Cửu, hào phóng nói.
“Bánh quẩy này cho ngươi! Ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì ngươi có thể mua thêm hai cái nữa.”
Uất Cửu “……”
Cô gọi chút xíu này là cái bánh hả?
Cô có hiểu lầm gì về lượng từ “một cái” vậy hả?
Còn “không đủ thì mua thêm hai cái”?
Chẳng phải nên “không đủ thì chia thêm hai cái” sao?
Thấy gã nhìn chằm chằm mình, Tiêu Hề Hề thúc giục.
“Ngươi ngây ra đó làm gì? Mau ăn đi, bánh quẩy nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Uất Cửu cúi đầu nhìn chằm chằm miếng bánh quẩy trong tay, cảm giác thái dương giật giật.
Nếu có thể quay ngược thời gian, gã sẽ tự tát vào mặt mình một cái để đầu óc tỉnh táo.
Đổi tính cái gì? Dù trời đất sụp đổ, núi sông chảy ngược thì nữ nhân trước mặt cũng không đổi tính được!
Trong lòng cô ta chỉ có mỗi ăn!
Trong đầu cô ta chẳng có gì khác ngoài đồ ăn!
Tiêu Hề Hề hài lòng với bữa sáng, nhưng Uất Cửu bị nàng làm tức nhồi máu cơ tim.
Tiêu Hề Hề bắt đầu thưởng thức trái cây sau bữa ăn.
Nàng vui vẻ bóc quýt, không khí tràn ngập mùi chua chua ngọt ngọt.
Mặt Uất Cửu không biểu cảm hỏi.
“Đạo sĩ vân du nói cô là thiên sát cô tinh, chẳng lẽ là Thiên Yển chân nhân?”
Tiêu Hề Hề lắc ngón trỏ “Không phải nha, đạo sĩ đó tên Chu Toàn Khôn, ông ta là giáo chủ của Độ Sinh Giáo. Chắc là ngươi biết Độ Sinh Giáo phải không? Đó là một nhánh của Thiên Môn, tiền tài mà Chu Toàn Khôn lợi dụng Độ Sinh Giáo lừa được đều đưa về Thiên Môn. Có nghĩa Chu Toàn Khôn đang làm việc cho Thiên Môn, mà môn chủ Thiên Môn là Thiên Yển chân nhân lại rất quan tâm đến thiên nhãn của ta, ngươi thử tự nghĩ xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...