Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cười nói “Ta biết, sở dĩ thiếu phu nhân nói như vậy, chắc chắn là vì không muốn chúng ta dùng người uy hiếp thiếu gia, xem ra không chỉ thiếu gia nặng tình với người, mà người cũng rất yêu thiếu gia!”
Tiêu Hề Hề run rẩy duỗi bàn tay “Sự thật không như ngươi nghĩ đâu!”
Nhưng dù nàng có giải thích thế nào thì chàng trai có khuôn mặt trẻ con cũng đã kết luận rằng nàng và Uất Cửu yêu nhau sâu đậm.
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con căn dặn thuộc hạ.
“Đi mời thiếu gia tới.”
“Vâng.”
Chốc sau Uất Cửu đã được đưa đến.
Gã không quan tâm người khác, lập tức đến xem Tiêu Hề Hề, thấy nàng bình an vô sự, gã mới yên tâm.
May là nữ nhân này không sao, nếu không sẽ không có ai giúp gã tìm cha.
Phản ứng của Uất Cửu lọt vào mắt chàng trai có khuôn mặt trẻ con, điều này càng khẳng định quan điểm Uất Cửu và Tiêu Hề Hề yêu nhau sâu đậm.
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cung kính hành lễ với Uất Cửu..
Tư thế hành lễ của hắn rất kỳ lạ, không phải chắp tay cúi chào như thường thấy ở Đại Thịnh, mà khom người tay phải ấn vào ngực trái.
“Thuộc hạ bái kiến thiếu gia.”
Uất Cửu đánh giá hắn, ánh mắt không che giấu cảnh giác và nghi ngờ “Các người là ai? Tại sao luôn theo dõi bọn ta?”
Hôm nay lúc rời khỏi Uất gia, gã phát hiện có người đang lén lút theo dõi, nhưng đối phương trốn quá nhanh, gã không có chứng cứ xác thực, chỉ cho rằng mình nhìn nhầm.
Mãi đến khi ra đường, gã lại có cảm giác mình bị theo dõi.
Gã nhanh chóng quay đầu, lần này gã đã phát hiện ra kẻ theo dõi.
Gã lập tức đuổi theo.
Nhưng đối phương chạy quá nhanh.
Uất Cửu tăng tốc độ đến cực hạn, đuổi theo mấy con phố mới đuổi kịp.
Kết quả, gã còn chưa kịp ra tay, đối phương đã chủ động lộ mặt, nói với gã.
“Phu nhân của ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu không muốn nàng bị thương thì hãy đi theo ta.”
Tiêu Hề Hề đối với Uất Cửu vẫn có giá trị sử dụng, gã không muốn nàng bị người khác bắt cóc. Hơn nữa, gã muốn biết thân phận và mục đích của nhóm người này, vì vậy gã hợp tác đi theo người đó.
Thế là gã được đưa đến quán trọ này.
Dù bây giờ trông gã có vẻ thoải mái bình tĩnh nhưng thật ra gã rất căng thẳng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con dường như không nhận thấy cảnh giác trong mắt Uất Cửu, cười nói.
“Chúng tôi phụng lệnh tướng quân tới đây để đưa thiếu gia về Tây Vực.”
Uất Cửu vừa nghe thấy hai chữ “Tây Vực”, liền hiểu ra hết thảy.
“Người xây mộ cho mẹ và ông bà ngoại của ta là các người? Sửa sang xây lại Uất gia cũng là các người? Các người ẩn nấp ở huyện Linh Đài suốt những năm qua chỉ để chờ ta về?”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con gật đầu, nói “Phải.”
Uất Cửu “Ông ta phái các người tới đây, thế ông ta đâu? Tại sao ông ta không tự mình tới?”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con “Tướng quân bận rộn sự vụ, không có thời gian tới đây, chỉ có thể nhờ chúng tôi tới đây.”
Uất Cửu nhếch môi cười lạnh “Nếu ông ta bận như thế, vậy thì cứ chuyên tâm làm việc của mình đi, ta sẽ tự giải quyết chuyện của Uất gia, không cần ông ta nhúng tay vào.”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con thấy vậy, biết trong lòng gã còn vướng mắc, bèn nhẫn nại kể gã nghe mọi chuyện lúc đó.
“Năm đó, Lãng tướng quân bị kẻ gian hãm hại, buộc phải chạy trốn đến Đại Thịnh. Khi đó ngài ấy bị thương nặng, suýt nữa mất mạng, cũng là nhờ vợ chồng Uất lão gia tốt bụng cứu ngài ấy, còn gả con gái của mình cho ngài ấy, cho ngài ấy một nơi an toàn để dưỡng thương.
Tướng quân vô cùng cảm kích, sau khi trở về Tây Vực giải quyết xong việc trước mắt, lập tức phái người đến Đại Thịnh, hi vọng có thể đưa Uất tiểu thư và phụ mẫu của nàng về Tây Vực sống, nhưng không ngờ đã muộn một bước. Một nhà ba người Uất gia đã bị giết hại.
Tướng quân biết được chuyện này vô cùng đau buồn, lệnh cho chúng tôi phải tra rõ mọi chuyện, báo thù cho Uất gia. Đồng thời còn căn dặn chúng tôi cải trang ẩn nấp ở huyện Linh Đài, hi vọng tìm được tung tích của thiếu gia.”
Uất Cửu cười như có như không hỏi “Vậy các người đã tra rõ chân tướng chưa?”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con “Chúng tôi phát hiện một nhà ba người Uất gia bị tiểu công tử nhà huyện lệnh hại chết, chúng tôi đã bắt cả nhà huyện lệnh phải trả giá.”
Tiêu Hề Hề hiểu ra “Lẽ nào thổ phỉ cướp giết cả nhà huyện lệnh là do các người giả dạng?”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con thẳng thắn thừa nhận “Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, tác phong hành sự của đám người này giống hệt Uất Cửu, giết một người không hả giận, nhất quyết phải giết hết cả nhà mới thôi.
Nói đi cũng phải nói lại.
Có một nhóm người Tây Vực ẩn náu trong lãnh thổ Đại Thịnh, mà triều đình hoàn toàn không hề hay biết.
Chuyện này giống như một mũi kim đâm vào tim người nhưng người bị đâm lại không hề hay biết, tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu nghĩ kĩ thì khá đáng sợ.
Tiêu Hề Hề thầm quyết định, sau này gặp lại Lạc Thanh Hàn, nàng sẽ nói hắn biết chuyện này, để hắn cẩn thận hơn.
Uất Cửu cười giễu nói “Trước khi các người giết cả nhà huyện lệnh, lẽ nào chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi trực tiếp tiểu công tử nhà huyện lệnh tại sao đêm đó lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tới Uất gia không?”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con sửng sốt một chút “Hôm đó không phải tên đó uống say sao? Ma men đầu óc không tỉnh táo, ai biết tên đó đang nghĩ gì.”
Uất Cửu quái gở nói “Đúng vậy, tên đó đầu không tỉnh táo, còn có thể tìm chính xác phòng của mẹ ta, cơn say này đúng là vừa tỉnh táo vừa hồ đồ nhỉ!”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con bị hỏi không trả lời được.
Hắn muộn màng nhận ra “Ý của thiếu gia là vụ án sát hại một nhà ba người Uất gia năm đó còn có ẩn tình?”
Uất Cửu lạnh lùng nói “Có ẩn tình không cũng không liên quan gì đến các người, đây là chuyện riêng của Uất gia ta, người ngoài như các người đừng tùy tiện nhúng tay vào.”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cau mày “Tôi đã giải thích rõ ràng với ngài, sao ngài vẫn không thể hiểu cho tướng quân?”
Uất Cửu hỏi “Ngươi muốn ta hiểu ông ta thế nào? Hiểu ông ta bỏ rơi vợ con? Hay hiểu ông ta máu lạnh vô tình, vong ân phụ nghĩa?”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cau mày, vẻ mặt hơi tức giận.
“Xin ngài đừng nói Lãng tướng quân như vậy! Ông ấy không chỉ là phụ thân của ngài mà còn là anh hùng ở Tây Vực chúng ta! Năm đó nếu ông ấy không kịp thời quay lại dẹp yên nội chiến ở Tây Vực, chúng ta đến giờ vẫn đang sống trong nỗi đau do chiến tranh gây ra, ông ấy đã cứu tất cả chúng ta!”
Uất Cửu chế nhạo.
“Phải rồi, ông ta đã cứu các người, ông ta là anh hùng của các người. Nhưng với ta, ông ta mãi mãi là kẻ nhẫn tâm bỏ rơi vợ con. Nếu năm đó ông ta đã đưa ra lựa chọn, vậy thì mời ông ta kiên trì đến cùng, vinh quang mà làm anh hùng của ông ta, đừng bao giờ quay đầu lại!”
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con không hiểu được quyết định của gã.
Đối với mỗi một người Tây Vực mà nói, được làm con trai của Lãng tướng quân là vinh dự biết bao?
Tại sao có người vẫn không chịu thừa nhận mình có một người cha anh hùng?
Uất Cửu không có tâm trạng giải thích lý do với bọn họ.
Gã nói với Tiêu Hề Hề “Đi thôi.”
Sau đó nhấc chân bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...