Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

“Thứ hai, chính vì trước đây người nhà của ngươi làm nhiều việc tốt nên sau khi họ chết mới có rất nhiều người vẫn nhớ đến họ, góp tiền mua quan tài, xây mộ cho họ. Giả sử người nhà của ngươi là một đám xấu xa, vậy dù họ có chết thì cũng không có ai thông cảm, càng đừng nói đến việc bỏ tiền ra mai táng cho họ. Thậm chí mọi người còn thấy hả hê. Ngươi thử nghĩ đến cảnh tượng đó xem, ngươi có thấy thoải mái không?”

Uất Cửu “……”

Lần này đến lượt gã không nói nên lời.

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Có lẽ giờ phút này, người nhà của ngươi ở trên trời đang theo dõi ngươi đấy, ngươi muốn để họ thấy ngươi giết hại người vô tội bừa bãi sao?”

Uất Cửu không biết đang nghĩ chuyện gì, sát ý trong mắt dần tiêu tán.

Gã nhìn thi thể Giang Thành Tài nằm trên đất lần cuối, thu lại dao găm, xoay người sải bước ra ngoài.

Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng khuyên được tên sát nhân bi.ến thái này rồi.

Nàng nhanh chóng đuổi theo, cùng gã rời nhà họ Giang.

Đêm khuya an tĩnh, đường không bóng người.

Gió lạnh thổi qua mặt Tiêu Hề Hề, hất tung mũ trùm đầu để lộ ra một mảng tóc trắng như tuyết.

Nàng nhanh tay nắm vành mũ kéo về phía trước che tóc.

Uất Cửu liếc nhìn nàng rồi đột nhiên nói.

“Ta có một chuyện luôn muốn hỏi cô.”

Tiêu Hề Hề nói nhanh “Chưa từng yêu.”

Uất Cửu “……”

Uất Cửu “Ta không muốn hỏi chuyện này.”


Tiêu Hề Hề liền nói “Không có tiền.”

Uất Cửu: toàn mấy chuyện gì đâu không vậy?!

Gã nghiến răng.

“Ta muốn hỏi cô, tóc cô sao lại bạc trắng hết rồi?”

Vừa nghe chuyện này, Tiêu Hề Hề lập tức thả lỏng, cười nói.

“Trước đây ta luôn để tóc đen, nhìn lâu cũng thấy chán nên đổi sang tóc trắng, ngươi thấy tóc mới của ta thế nào? Có phải đặc biệt lắm không?”

Đối mặt với lời nhảm nhí của nàng, Uất Cửu không khách sáo chê bai.

“Xấu xí khó coi.”

Tiêu Hề Hề phản bác “Mắt nhìn của ngươi có vấn đề, ta đề nghị ngươi nên đi tìm đại phu chữa mắt.”

Uất Cửu cười lạnh nói “Nếu Hoàng đế của cô ở đây, nhất định sẽ nói tóc của cô khó coi chết đi được.”

Tiêu Hề Hề đột nhiên ngừng nói.

Sở dĩ nàng chọn lúc này rời cung, một trong những nguyên nhân đó là vì nàng không muốn Lạc Thanh Hàn thấy mình như thế này.

Không phải nàng nghĩ Lạc Thanh Hàn sẽ ghét bỏ nàng, Lạc Thanh Hàn không phải loại người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, huống hồ tình cảm của hai người đã đủ sâu sắc, không cần phải dựa vào ngoại hình để duy trì nó.

Chủ yếu là nàng không biết giải thích làm sao chuyện tóc nàng bạc trắng.

Nàng sợ Lạc Thanh Hàn sẽ tự trách mình, khó chịu trong lòng.

Việc Tiêu Hề Hề tự nguyện sửa mệnh cho hắn đã trải qua nhiều lần cân nhắc, quyết định mà nàng đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng là nàng bằng lòng hi sinh, nàng không muốn Lạc Thanh Hàn mang trong mình cảm giác tội lỗi nặng nề.

Thấy nàng im lặng, Uất Cửu càng thấy không vui.

Gã không thể giải thích khó chịu này đến từ đâu, nhưng dù sao gã cũng không vui.

“Cô ……”

Uất Cửu vừa lên tiếng thì đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía sau.

Lần này gã nhìn thấy một bóng người lướt qua cách đó không xa!

Quả nhiên có người đang âm thầm theo dõi bọn họ!

Uất Cửu không suy nghĩ gì đã lao về phía bóng người biến mất.

Tiêu Hề Hề bị hành động đột ngột của gã làm khó hiểu, nàng đuổi theo vài bước, nhưng vì nội lực lúc này đã bị phong ấn, nàng không thể dùng khinh công, tốc độ của nàng cũng không thể theo kịp Uất Cửu.

Chẳng mấy chốc Uất Cửu đã bỏ xa nàng.

Nàng chống hai tay lên đầu gối, cúi người thở hổn hển nhìn bóng lưng Uất Cửu biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Nàng không khỏi chửi rủa.

“Mẹ kiếp, dù ngươi muốn chạy thì cũng phải giải huyệt đạo cho ta trước đã chứ!”

Bây giờ nàng không thể dùng nội lực, chẳng khác gì người bình thường, nếu lúc này có hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện muốn cướp của cướp sắc, nàng cả khả năng tự vệ cũng không có, chỉ có thể nằm yên chờ chết.


Đúng lúc này, hai người đàn ông vạm vỡ đột nhiên từ con hẻm bên cạnh lao ra, chặn đường Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề “……”

Không phải chứ, miệng quạ cũng không linh như vậy!

Nàng vừa lui về sau, vừa gượng cười nói.

“Hai vị đại ca này, nửa đêm rồi còn ra ngoài đi dạo à? Có nhã hứng quá nhỉ, hai người tiếp tục đi, cứ mặc kệ ta, ta bây giờ đi ngay, bảo đảm không quấy rầy thế giới hai người của hai vị.”

Tuy nhiên, nàng chưa kịp đi bao xa thì đã bị hai người đàn ông vạm vỡ một trái một phải tóm lấy cánh tay.

Hai người đàn ông nhấc nàng lên.

Chân Tiêu Hề Hề nhấc khỏi mặt đất, chỉ có thể bất lực đá giữa không trung, miệng liều mạng hét lên.

“Cứu với! Có người cư.ỡng bức gái nhà lành ……”

Nàng chưa kịp hét xong thì miệng bị nhét một cái khăn.

Nàng không thể nói được nữa, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở không rõ ràng.

Xong rồi, xong rồi! Trong trắng cả đời nàng sẽ bị hủy trong tay hai người đàn ông vạm vỡ này!

Đều do cái tên nóng nảy Uất Cửu chỉ quan tâm truy đuổi, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nàng.

Tiêu Hề Hề bị nhấc chạy qua hai con phố, cuối cùng được đưa đến một quán trọ.

Nửa đêm, quán trọ đã đóng cửa.

Quán trọ vốn dĩ đóng cửa rất chặt, nhưng khi hai người đàn ông vạm vỡ vác Tiêu Hề Hề tới cửa thì cửa được mở ra từ bên trong.

Một cái đầu thò ra từ sau cánh cửa, một chàng trai trẻ khoảng hai mươi.

Chàng trai trẻ này có khuôn mặt trẻ con vô hại, hắn nheo mắt đánh giá Tiêu Hề Hề.

“Đây là phu nhân của tiểu thiếu gia?”

Hai người đàn ông vạm vỡ đáp “Ừ.”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con nghiêng người sang bên để bọn họ đưa người vào trong.


Tiêu Hề Hề bị ném vào phòng dành cho khách.

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con đứng ngoài cửa mỉm cười nói với nàng.

“Thiếu phu nhân đừng sốt ruột, chúng tôi không có ý xấu với người, xin người đợi ở đây một lát, chúng tôi sẽ sớm đưa thiếu gia tới đây, đến lúc đó chúng tôi sẽ giải thích mọi chuyện với hai người.”

Khi Tiêu Hề Hề nghe được ba từ “thiếu phu nhân”, phản ứng đầu tiên của nàng là kinh ngạc, lẽ nào những người này do Lạc Thanh Hàn phái tới?

Nhưng sau đó nàng đã lật ngược suy đoán này.

Thứ nhất, Lạc Thanh Hàn không thể nhanh như vậy.

Thứ hai, nếu Lạc Thanh Hàn muốn gặp nàng, không cần dùng cách cưỡng ép này.

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đối phương nói sẽ sớm đưa thiếu gia tới.

Ý nghĩa của hai từ “đưa tới” quá rõ ràng.

Tiêu Hề Hề nghĩ tới chuyện vừa rồi, liền đưa ra một suy đoán thực tế hơn.

“Các ngươi là người mà phụ thân Uất Cửu phái tới?”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con tỏ ra ngưỡng mộ “Không hổ là vợ mà thiếu gia chọn, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh.”

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Nói thật thì ta và Uất Cửu chỉ giả dạng vợ chồng thôi, thật ra ta và gã không hề có quan hệ gì, các người nhốt ta ở đây cũng vô dụng, Uất Cửu vốn không hề quan tâm ta sống hay chết.”

Nàng vừa dứt lời thì có người đi tới nói với chàng trai có khuôn mặt trẻ con.

“Thiếu gia tới rồi! Ngài ấy nói sẽ tới đón thiếu phu nhân về!”

Tiêu Hề Hề “……”

Cái miệng này của nàng chắc chắn được khai quang rồi, nếu không thì không thể nào linh đến vậy được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui