Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Uất Cửu nheo mắt, giọng điệu nguy hiểm.

“Ngươi muốn gọi người tới sao? Ngươi có thể thử xem, rốt cuộc người khác tới nhanh, hay là ngươi chết nhanh hơn?”

Giang Thành Tài cảm thấy da cổ bị lưỡi dao cào xước, khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Con ngươi hắn run rẩy kịch liệt, miệng run cầm cập, nhỏ giọng cầu xin.

“Tôi sai rồi, tôi không dám hét nữa, tôi trên có cha già, dưới có con nhỏ, nếu tôi chết thì họ phải làm sao? Xin nể mặt cha tôi mà tha cho tôi đi.”

Tên này vì muốn sống mà lời gì cũng dám nói.

Chẳng qua Uất Cửu rất hài lòng với phản ứng của Giang Thành Tài.

Giang Thành Tài càng sợ chết thì Uất Cửu càng nắm chắc mình sẽ biết được sự thật từ miệng hắn.

Uất Cửu ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Giang Thành Tài, hỏi.

“Năm đó lúc một nhà ba người Uất gia bị hại, ngươi ở đâu?”

Trong từ điển của Giang Thành Tài, không tồn tại hai từ khí khái.

Uất Cửu chỉ dọa hắn một chút, hắn đã khai hết tất cả.


“Xin lỗi xin lỗi, là tôi có lỗi với Uất lão gia và Uất phu nhân, nhưng tôi thật sự không cố ý, là do người đó ép tôi!”

“Lúc đó tôi xui xẻo, cờ bạc thua rất nhiều tiền, nhưng tôi lại không có tiền, vốn không trả nổi số tiền đó. Người trong sòng bạc ngày nào cũng đến đòi nợ, còn dọa chặt tay tôi, tôi thật sự cùng đường rồi!”

“Khi đó có người đến tìm tôi, đề nghị cho tôi mượn một khoản tiền, giúp tôi thoát khỏi khó khăn, yêu cầu duy nhất là bảo tôi lén đưa tiểu thiếu gia của Uất gia rời khỏi Uất gia.”

“Tôi biết làm vậy là không tốt, nhưng lúc đó tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác, nếu tôi không trả nợ, người ở sòng bạc sẽ chặt tay tôi thật!”

……

Ngón tay cầm dao găm của Uất Cửu vô thức siết chặt, trong mắt hiện lên vài phần hung dữ.

“Nói vậy, là ngươi lén đưa ta rời khỏi Uất gia?”

Giang Thành Tài cau mày nói “Phải … phải.”

Uất Cửu kiềm nén xúc động muốn giết tên này, nghiến răng hỏi “Nói rõ ràng, ngươi làm sao đưa ta rời khỏi Uất gia?”

Giang Thành Tài không dám nhìn vào mắt gã, chột dạ cúi đầu, run rẩy nói.

“Cụ thể thế nào, thật ra tôi cũng không biết. Dù sao đêm đó Uất gia cũng rất loạn. Trước thì có rắn độc không biết từ đâu xuất hiện, mọi người đều chạy đi bắt rắn. Sau vì bữa tối không sạch sẽ nên tất cả người hầu đều bị đau bụng, ai nấy tranh nhau đến nhà xí. Khó lắm Uất gia mới an tĩnh lại, mọi người đều mệt rã rời. Cha tôi làm việc xong thì kiệt sức, vừa về đến phòng là ngủ thiếp đi.

Tôi nhân cơ hội đó lẻn ra khỏi phòng, chạy đến phòng của tiểu thiếu gia. Nhũ mẫu lúc đó vì không khỏe nên đã ngủ say, không để ý tôi đã đưa tiểu thiếu gia đi. Lúc đó không biết đã xảy ra chuyện gì, tiểu thiếu gia mê man, bị tôi bế đi cũng không khóc không quấy.

Lúc tôi sắp chạy đến cửa sau, chợt nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết ở phía sau! Tiếng gào thảm đó làm tôi tê dại cả da đầu. Tôi tưởng có người phát hiện tôi trộm đứa bé nên tôi sợ quá bỏ chạy.

Ngoài cửa sau có một cỗ xe ngựa, tôi đưa tiểu thiếu gia cho người trong xe, sau đó người trong xe đưa cho tôi một xấp ngân phiếu. Sau khi giao dịch xong, xe ngựa lập tức rời đi. Dù trong lòng có sợ hãi bất an, nhưng vừa nghĩ tới món nợ khổng lồ đè trên người cuối cùng đã được trả hết, tôi lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Đúng lúc này, Uất gia đột nhiên bốc cháy dữ dội. Tôi nhớ ra cha tôi vẫn còn ở Uất gia, vội chạy tới đánh thức ông ấy. Cha tôi tốt bụng, lúc rời đi còn đánh thức người khác dậy, cũng vì vậy mà chúng tôi lãng phí rất nhiều thời gian.

Khi tất cả chúng tôi cuống quít rời khỏi Uất gia, mới phát hiện lão gia phu nhân và tiểu thư vẫn chưa ra ngoài. Sau đó tôi mới biết ba người họ đã chết hết, nghe nói là chết cháy, cũng có người đồn họ bị người khác hại chết. Chân tướng rốt cuộc ra sao tôi cũng không rõ, dù sao tôi cũng không dám hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều sẽ khơi dậy nghi ngờ của người khác.”

Giang Thành Tài cũng khá là may, nhiều năm như vậy cũng không có ai tra đến hắn.

Mọi người đều tưởng tiểu thiếu gia của Uất gia đã chết cháy.

Chỉ có Giang Thành Tài biết tiểu thiếu gia đó đã bị hắn âm thầm bán đi.


Giang Thành Tài nhận thấy sát ý trong mắt Uất Cửu càng ngày mãnh liệt, vội vàng biện giải.

“Tôi biết cậu nhất định rất hận tôi, nhưng cậu nghĩ kỹ xem, nếu không phải tôi lén đưa cậu ra ngoài, cậu đã bị thiêu sống rồi, tôi xem như cứu cậu một mạng, cậu không thể lấy oán trả ơn!”

Uất Cửu bị hắn chọc tức bật cười.

“Nói vậy, ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta? Có phải ta còn cần cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi?”

Giang Thành Tài cười xấu hổ “Cảm tạ thì không cần, chỉ cần cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng là được.”

Tuy nhiên, hắn vừa dứt lời, Uất Cửu đột nhiên ra tay bẻ gãy cổ hắn.

Tiêu Hề Hề cách một khoảng khá xa vẫn nghe thấy tiếng xương cổ gãy rắc rắc.

Nàng vô thức lùi lại một bước, đưa tay chạm vào cổ mình.

Chậc, tên này ra tay ác thật.

Giang Thành Tài chưa từng ngờ tới mình sẽ chết thế này.

Hắn mở to mắt, con ngươi co lại, vẻ khó tin hoàn toàn đông cứng trên mặt, trở thành biểu cảm cuối cùng trong cuộc đời hắn.

Uất Cửu ngẩng đầu nhìn vợ của Giang Thành Tài, bà vẫn bất tỉnh nằm trên giường, hoàn toàn không biết chồng mình đã tắt thở.

Chỉ chết một Giang Thành Tài vẫn chưa đủ.

Mạng của ba người Uất gia phải nợ máu trả bằng máu!


Tiêu Hề Hề phát hiện Uất Cửu khác thường, vội bước tới chắn tầm nhìn của gã.

“Bà ấy vô tội!”

Trong mắt Uất Cửu hiện lên sát ý, lạnh lùng hỏi “Lẽ nào người nhà của ta không vô tội sao?”

Tiêu Hề Hề “Nếu người nhà của ngươi còn sống, họ sẽ không muốn nhìn thấy ngươi giết người vô tội bừa bãi.”

Uất Cửu “Cô không phải họ, làm sao biết họ nghĩ thế nào?”

Tiêu Hề Hề “Ngươi không nghe những người đó nói sao? Ai cũng nói Uất gia nhân từ tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ người nghèo, có danh tiếng tốt ở địa phương, nếu họ còn sống chắc chắn sẽ không để ngươi giết người vô tội bừa bãi.”

Uất Cửu “Nhưng họ chết hết rồi, đây là kết cục của người tốt.”

Tiêu Hề Hề không nói nên lời.

Uất Cửu cười lạnh “Tránh ra.”

Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, nói nhanh.

“Suy nghĩ của ngươi có vấn đề. Đầu tiên, người nhà của ngươi bỏ mạng không phải vì họ làm chuyện tốt, mà vì có người xấu nhắm vào họ. Lỗi là của kẻ xấu, không liên quan gì đến việc người nhà của ngươi có phải người tốt hay không. Dù người nhà của ngươi là một đám xấu xa, chỉ cần tiểu công tử nhà huyện lệnh vẫn là một kẻ vô liêm sỉ bẩn thỉu biến thái, mà mẹ của ngươi bị tên đó bám lấy, bi kịch cuối cùng vẫn sẽ xảy ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui