Tảo triều dừng hơn mười ngày, hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu lại.
Các triều thần tập trung ngay ngắn trong điện Nghị Sự.
Khi thấy Hoàng đế chậm rãi bước ra, tất cả đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lạc Thanh Hàn ngồi vững, mới lạnh giọng nói “Bình thân.”
Mọi người lần lượt đứng dậy.
Năm Các lão đứng phía trước kiềm không được hơi ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá Hoàng đế.
Bọn họ phát hiện Hoàng đế trông vẫn giống như trước.
Nếu có gì khác thường thì có lẽ là biểu cảm hôm nay của Hoàng đế đặc biệt lạnh lùng.
Nhất là ánh mắt lạnh đến đáng sợ của hắn.
Chỉ cần nhìn hắn một cái, làm người khác không khỏi thấy ớn lạnh trong lòng.
Các triều thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của Hoàng đế, run rẩy báo cáo công việc.
Điều quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng bình định phản loạn, bắt gọn phản quân!
Đối mặt với phản quân đe dọa lợi ích của mình, văn võ bá quan đoàn kết chưa từng có, chủ động lên kế hoạch, nghĩ mọi cách giải quyết đám phản quân.
Lạc Thanh Hàn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.
Chốc sau, một kế hoạch chống phản quân hoàn chỉnh đã ra lò.
Tảo triều cũng kết thúc.
Khi Hoàng đế rời đi, các triều thần thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ tiếp xúc lâu ngày với vị Hoàng đế anh tuấn trẻ tuổi này, cũng xem như hiểu một chút, tuy ngày thường luôn nghiêm mặt, vẻ ngoài lạnh lùng không ai được đến gần.
Nhưng Hoàng đế hôm nay cực kỳ đáng sợ, giống như có núi lửa đang hoạt động ngầm dưới tảng băng trôi, có thể phát nổ bất cứ lúc nào!
Có người thầm lẩm bẩm “Không biết hôm nay ai đã đắc tội Hoàng thượng?”
Đồng liêu bên cạnh thấp giọng nói “Hẳn là vì có quá nhiều chuyện phải lo, ba mươi ngàn quân phái đến tiếp viện Nam Nguyệt vẫn chưa về, chiến sự với nước Thiên Đảo vẫn chưa kết thúc, hiện giờ lại xuất hiện phản quân, hết sóng này tới sóng khác, ai cũng sẽ phiền thôi.”
….…
Trong ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn sai người gọi Triệu Hiền tới.
“Vẫn chưa tìm được tung tích của Quý phi sao?”
Triệu Hiền cúi đầu, cung kính đáp “Mạt tướng đã sai người lục soát toàn bộ hoàng cung, nhưng không tìm thấy tung tích của Quý phi nương nương.”
Lạc Thanh Hàn xoa nhẹ túi gấm treo bên hông, trong túi gấm có bùa thế thân mà Hề Hề đưa cho hắn.
Cũng may có bùa thế thân, dù nàng có ở xa cũng sẽ không mất mạng.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng hỏi “Ngoài cung thì sao? Có tin tức gì không?”
Triệu Hiền “Các cổng thành đều đã bị phong tỏa, người của Tuần Phòng Ti và phủ Kinh Triệu đang lục soát từng nhà, vẫn chưa có tin tức gì.”
Không có tin tức có nghĩa là không có manh mối.
Lạc Thanh Hàn hít sâu một hơi, cố đè nén bất an trong lòng.
Kết quả vẫn không đè được.
Hắn đập mạnh tay xuống bàn!
Rắc một tiếng.
Mặt bàn dày phẳng nứt một lỗ.
Bút mực giấy nghiên đặt trên bàn vương vãi khắp nơi, nhiều tấu chương rơi xuống đất.
Mọi người trong ngự thư phòng giật mình, vội vàng quỳ xuống.
“Xin Hoàng thượng bớt giận!”
Trong ấn tượng của bọn họ, Hoàng đế luôn là người vui giận không lộ ra ngoài.
Bọn họ chưa từng thấy Hoàng đế tức giận như vậy.
Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn đống hỗn loạn trước mắt, trong đôi mắt đen láy dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Hề Hề bị Uất Cửu bắt đi.
Uất Cửu là người Thiên Môn, môn chủ Thiên Môn có lẽ đã biết chuyện Hề Hề có thiên nhãn.
Nếu Hề Hề lọt vào tay môn chủ Thiên Môn, nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Ban đầu môn chủ Thiên Môn thèm muốn mệnh cách Tử Vi của hắn, bất chấp tất cả cướp đoạt mệnh cách của hắn.
Hiện giờ môn chủ Thiên Môn đương nhiên cũng có thể vì thèm muốn thiên nhãn của Hề Hề mà phát rồ móc mắt nàng!
Lạc Thanh Hàn nghĩ tới cảnh tượng đó thì không giữ bình tĩnh được.
Hắn thà rằng môn chủ Thiên Môn dùng Hề Hề làm con tin uy hiếp hắn, buộc hắn phải nhường ngôi, cũng không muốn môn chủ Thiên Môn xuống tay với Hề Hề.
“Tiếp tục điều tra! Nếu Uất Cửu muốn rời cung thì nhất định phải đi qua cổng cung. Các ngươi điều tra tất cả cổng cung, những ai sáng nay từng rời cung thì bắt hết lại cho trẫm. Điều tra từng người một, không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào!”
Triệu Hiền chắp tay nói “Vâng!”
Lạc Thanh Hàn “Còn cả mấy cấm vệ phụ trách canh giữ Uất Cửu, canh một người cũng không xong, tất cả đều khép vào tội lơ là nhiệm vụ, mỗi người chịu một trăm trượng!”
Dù cấm vệ đều là người luyện võ, cũng chưa chắc có thể chịu nổi một trăm trượng.
Dù có thể chịu được, cũng sẽ tàn tật suốt đời.
Lạc Thanh Hàn lần này thật sự rất giận.
Bắt được một người thì hay một người, tất cả đều phải phạt nặng!
Nét mặt Triệu Hiền khó xử “Bệ hạ, chuyện này có thể không phải lỗi của họ.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn “Lẽ nào ngươi muốn cầu xin cho bọn họ?”
Triệu Hiền biết Hoàng đế lúc này đang tức giận, nếu đứng ra cầu xin nhất định sẽ bị giận lây, nhưng hắn không thể để thuộc hạ dưới trướng bị phạt.
Hắn chịu đựng áp lực, từng chữ nói.
“Mạt tướng không cầu xin cho ai, mạt tướng chỉ muốn nói sự thật cho Hoàng thượng biết. Đêm qua Bảo Cầm cô nương đến tìm mạt tướng, nói Quý phi nương nương muốn dò thám Uất Cửu, bảo mạt tướng nới lỏng canh gác.
Mạt tướng làm theo lệnh của Quý phi nương nương, cố tình giảm số lượng cấm vệ canh gác hình phòng. Cho nên mấy cấm vệ phụ trách canh giữ Uất Cửu không hề lơ là nhiệm vụ, bọn họ chỉ là phụng lệnh hành sự mà thôi.”
Lạc Thanh Hàn không ngờ còn có nội tình như vậy.
Hắn nói với Thường công công.
“Gọi người dẫn Bảo Cầm tới.”
Hắn định để Bảo Cầm đối chất với Triệu Hiền, như vậy có thể biết Triệu Hiền nói thật hay giả.
Kết quả Thường công công vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, tình cờ nhìn thấy Bảo Cầm đang đi về phía này.
Hai bên gặp mặt trước cửa ngự thư phòng.
Bảo Cầm hành lễ “Xin hỏi Hoàng thượng có ở đây không? Có thể phiền công công thông báo giúp ta một tiếng không?”
Thường công công “Hoàng thượng đang tìm cô đó, mau theo ta vào đi.”
Bảo Cầm kinh ngạc “Hoàng thượng sao lại tìm ta?”
Thường công công nhìn quanh, thấy không có ai để ý, liền hạ giọng nói.
“Vì chuyện của Uất Cửu.”
Bảo Cầm lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng theo Thường công công vào ngự thư phòng.
Hành lễ xong, không đợi Hoàng đế hỏi, Bảo Cầm đã chủ động giải thích.
“Khởi bẩm bệ hạ, đêm qua nô tỳ phụng lệnh của Quý phi nương nương đến gặp Triệu tướng quân. Sở dĩ Uất Cửu có thể dễ dàng thoát khỏi hình phòng là do Quý phi nương nương cố ý làm vậy.
Quý phi nương nương nói, mấy cấm vệ đó không thể nhốt được Uất Cửu, sớm muộn gã cũng sẽ trốn thoát, thay vì bị gã chơi một vố không kịp trở tay, chi bằng chủ động đưa cơ hội cho gã, như vậy, mọi chuyện sẽ nằm trong khống chế của chúng ta.”
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm mặt nàng, quan sát biểu cảm của nàng, lạnh lùng hỏi.
“Nếu Quý phi sớm đoán được Uất Cửu sẽ trốn thoát, nàng không đưa ra cách đối phó sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...