Đệ thập tứ chương
Dưới ánh trăng đêm, Vô Chấp hỏi hắn với giọng mang ý cười, lúc này lại mò được cái gì?
Dưới ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, hắn đứng giữa hồ nhìn Vô Chấp ra đi, cứ thế nhìn, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Rất nhiều năm trước, thủy quỷ nọ nói với y, đại nhân, ngươi phải nhớ thủy quỷ ở Mãn Hoa hồ. Ngươi phải nhớ hắn tên Khương Thu.
Thời gian thấm thoát, bất chợt nháy mắt, lại qua mấy trăm cái xuân hạ thu đông.
Trong mấy trăm năm đó, thiên tử thay rất nhiều lần, triều đại thay đổi đôi ba lần, người chẳng còn là người thuở nào, thôn Tú Đào cũng ngập chìm trong dòng sông lịch sử cuồn cuộn, trở thành một cái tên không còn ai nhớ đến, duy có hồ Mãn Hoa vẫn còn ở đó, chỉ tiếc rằng hiện tại nó đã không có tên.
Dưới chân núi có cái làng nhỏ, tên không quan trọng, tóm lại nghèo muốn chết.
Con nít không có tiền đi học, mỗi ngày cứ chạy đến chỗ kể chuyện tiên sinh, kể chuyện tiên sinh già lắm rồi, cũng không đọc quá mấy quyển sách, nhưng trong đầu lại có vô số câu chuyện.
Thế là truyền thuyết ấy từ miệng ông ta, được kể ra hết lần này đến lần khác.
Hôm nay ông ta lại kể chuyện hồ Mãn Hoa, kể về thủy quỷ vẫn mãi không đi ấy. Năm đó, kỳ thực thổ thần đã sớm nhận được ủy thác từ đại thần tiên, nhận linh châu mà đại thần tiên ký thác nửa đời linh lực, muốn lão hòa vào trong nước, đem cho thủy quỷ uống.
Thủy quỷ uống rồi, liền có thể giải thoát nhờ linh lực ấy, trở lại luân hồi.
Năm đó, thổ thần cầm bầu rượu đi tới bờ hồ, muốn cùng thủy quỷ không say không về.
Thủy quỷ cầm chén rượu, hỏi một câu: “Vị đại nhân ấy hiện tại có khỏe không?”
Thổ thần cả kinh, thủy quỷ lại cười rồi lắc lắc đầu, không nói thêm nữa.
Kể chuyện tiên sinh kể đến đây thì dừng lại hít hơi, uống trà, nhịp chân bảo rằng: “Kế tiếp kể chuyện ‘Kết nghĩa vườn đào’!”
Mấy đứa nhỏ nhao nhao trợn to mắt kháng nghị: “Tiên sinh! Câu chuyện quỷ mới nãy còn chưa kể xong mà!”
Kể chuyện tiên sinh hét lớn một tiếng: “Im lặng! Ban đầu ông nội ta chỉ kể đến đó thôi, làm sao ta biết sau đó xảy ra chuyện gì!”
“Không thì tiên sinh bịa một phát đi!”
Kể chuyện tiên sinh hừ hừ hai tiếng: “Nếu muốn ta bịa, thủy quỷ nhất định uống, có thể làm người tại sao phải làm quỷ?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Ông ta nhăn mặt trầm tư chốc lát: “Sau đó đương nhiên… trong hồ sẽ không có quỷ nữa!”
“Vậy hồ thần thì sao?”
Một đứa bé khác đứng lên chỉ vào đứa bé đặt câu hỏi và mắng: “Hắn đã lên trời từ lâu rồi!”
Đứa bé nọ cũng không chịu thua kém, đứng lên gào: “Nói không chừng hắn đã về rồi!”
“Im lặng! Im lặng!” Kể chuyện tiên sinh lại vỗ vỗ đùi: “Ngồi xuống hết!”
Một đứa bé ngồi trong góc nói nho nhỏ: “Hồ, hồ thần ấy nhất định đã trở về.”
“Sao ngươi biết?”
“Ta, ta từng nhìn thấy a! Thật đấy! Chỉ có một lần! Trong hồ a… có một thần tiên rất xinh đẹp, cả người toát ra ánh sáng màu xanh lam, đẹp lắm!”
“Nói bậy, ngươi đừng có ba hoa! Hắn không ở trên trời, trở về làm cái gì?”
Kể chuyện tiên sinh lần thứ hai kéo cổ họng rống to: “Im ── lặng!”
Đứa bé nọ túm túm ống quần, ấm ức trề môi làu bàu: “Ta thấy thật mà.”
Đúng lúc này ở xa xa có một người trẻ tuổi vận đạo phục đi tới, thấy một cụ già và một đám trẻ tụ tập dưới tàng cây, bèn đi qua khách khí hỏi thăm: “Vị lão tiên sinh này, xin hỏi có phải ở đây có một cái hồ hay không?”
Kể chuyện tiên sinh sửng sốt: “Có.” Ông ta quan sát người trẻ tuổi từ trên xuống dưới: “Ngươi có chuyện gì?”
Người trẻ tuổi cười áy náy: “Ta vốn theo sư phụ ở ẩn trên núi tu hành, gần đây mới xuống núi dạo chơi chung quanh, đi ngang qua đây cảm thấy ở nơi này linh khí tràn đầy mà lại có nước, mới đặc biệt đến đây chào hỏi thần linh nơi này.”
Đứa bé ngồi trong góc lập tức kêu to: “Thấy chưa! Thấy chưa! Huynh ấy nói ở đây có thần!”
Người trẻ tuổi cười mà mặt đầy nghi hoặc.
Kể chuyện tiên sinh trừng đứa nhỏ một cái: “Ngồi xuống!” Tiếp đó lại nhìn về phía người trẻ tuổi: “Từ đây đi thẳng thì có thể nhìn thấy hồ nước.”
Người trẻ tuổi cảm ơn rồi vui vẻ lên đường.
Bên hồ, hoa nở rực rỡ.
Hồ thần đứng giữa hồ, nhìn cánh hoa bay lượn khắp trời, nhớ lại vị thổ thần suốt ngày thao thao bất tuyệt bên cạnh y cứ luôn miệng nói. Lão nói đại nhân, vì cho hắn trở lại luân hồi, ngươi hao hết một nửa tu vi, giờ đây bị biếm xuống trần gian, đời đời kiếp kiếp làm một hồ thần không ngóc đầu nổi, đáng giá sao?
Mưa cánh hoa cơ hồ sắp giăng kín bầu trời, trong màn mưa hoa, hồ thần chầm chậm thở dài.
Y nói với thổ địa, ngươi muốn hỏi có đáng giá hay không, thì hãy đi hỏi hắn năm đó chỉ cầu ta nhớ hắn có đáng giá hay không. Hỏi hắn cô độc mấy trăm năm, đến tột cùng có đáng giá hay không.
Nếu ngươi hỏi được đáp án, ta mới cân đo được hết thảy đến tột cùng có đáng giá hay không.
Năm đó khi hắn hạ xuống cái hôn bên môi y, nét bi thương trên khuôn mặt ấy cho đến nay y vẫn nhớ rõ ràng.
Hắn hỏi y, đại nhân, chuyện như vậy, ngươi sẽ nhớ sao?
Nghĩ đến đây, hồ thần cũng không khỏi bật cười.
Y khe khẽ nói với thổ địa, nếu ngươi có thể hỏi được hắn đáp án, tiện thể thay ta hỏi một chút, hắn trải qua mấy đời luân hồi, giờ đây hồn về nơi nào.
Sự cố chấp năm đó, giờ đây hắn nhìn lại, phải chăng cũng cảm thấy buồn cười.
Thấp thoáng, y nhìn thấy xa xa có người chậm rãi đi đến đây.
Người nọ đeo một bọc hành lý, mặt đầy nét non nớt của kẻ mới bước vào đời, mở đôi mắt ngây thơ nhìn hồ nước, khó nén được kinh hỉ trong mắt.
“Một nơi thật đẹp!” Hắn vừa nói, vừa đi đến bên hồ.
Người trẻ tuổi nọ tháo tay nải xuống, khuôn mặt văn nhã nở nụ cười ngượng ngùng. Hắn chắp tay vái chào mặt hồ không có một bóng người: “Tiểu đạo Vân Khởi, đạo hạnh còn thấp, quấy nhiễu thần linh ở đây, có chỗ đắc tội mong rằng thần linh thứ lỗi.”
Mưa hoa chưa ngừng.
Trước mắt tựa như trở lại bao nhiêu năm về trước, thủy quỷ trẻ tuổi cúi mình vái chào y, nói: Tại hạ Khương Thu, tự Tái Phùng, năm nay vừa tròn mười tám, sau này chính là vĩnh viễn mười tám rồi. Từ nay về sau sẽ cùng đại nhân ngài sớm chiều làm bạn, rất nhiều điều không phải mong rằng đại nhân nhiều hơn thông cảm.
Lại hỏi: “Như vậy, xin hỏi tôn tính đại danh của đại nhân?”
Hồ thần bừng tỉnh, bất giác nhẹ nhàng đáp: “Vô Chấp.”
Người trẻ tuổi không thể nghe thấy tiếng y, chỉ cảm nhận được xung quanh khẽ động, có một làn gió vô cùng nhu hòa phớt qua bên tai mình.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt hồ khó hiểu, rồi đột nhiên lấy rượu từ bọc hành lý ra, mặt đầy vẻ lén lút: “Tuy rằng sư phụ nói người tu đạo không được động vào rượu, thế nhưng tương phùng tức là hữu duyên, vị… vị đại nhân này, nếu như không chê, hãy cùng ta uống chén này nhé!”
Hắn rót một chén đặt ở bờ hồ, giơ một chén khác lên cao uống một hơi cạn sạch, sau đó lộ ra nụ cười ngây thơ ngốc nghếch.
Hồ thần nhìn hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người trẻ tuổi đi rồi, hứa rằng ngày khác tất sẽ quay lại, hi vọng đến lúc đó, có thể cùng vị thần linh tuy nhìn không thấy dáng hình nhưng từ đáy lòng đã cảm thấy không hiểu vì sao lại quý mến này chân chính đối ẩm một chén.
Mưa hoa ngừng, chỉ để lại một hồ đầy cánh hoa, cùng hồ thần lẻ loi cô độc.
Bèo nước gặp nhau.
Nhớ tới những lời này, y không khỏi bật cười.
Vô Chấp xoa nhẹ chén rượu sát bên, thì thào: “Ngươi hỏi hắn trải qua mấy đời luân hồi, giờ đây hồn về nơi nào, ngươi hỏi hắn…”
Hỏi hắn, còn nhớ hay không có một thiếu niên, trong mắt khó giấu ánh hào quang đơn thuần mà chính trực, cố chấp nói rằng, muốn cùng ta làm hồ thần và thủy quỷ bên Mãn Hoa hồ, đời đời kiếp kiếp vĩnh vĩnh viễn viễn.
Ngươi hỏi hắn, ngao du bốn phương, có gặp qua thiếu niên ấy giữa biển người mênh mang hay không.
Nếu như có, ngươi hãy nói cho hắn, kiếp ấy hắn tên là Khương Thu, tự Tái Phùng.
—— Quỷ ở hồ Mãn Hoa – chính văn hoàn ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...