Ở chương 3: mọi người đã được biết diễn biến sư ông đánh nhau với Quỷ Nữ, do con quỷ đó mới thoát khỏi phong ấn, và không hấp thụ được ánh trăng lên còn rất yếu.
Do địa mạch thay đổi lên phong ấn không thể giữ chân những oan hồn dã quỷ được lâu, cả bốn sư đồ đã quyết định đưa những oan hồn dã quỷ đến một nơi có thể siêu độ cho chúng, vậy chuyến hành trình có gặp gì chắc trở,mời các bạn đón đọc chương 4: :Làng MaBuổi tối hôm ấy cả bốn sư đồ đang dùng bữa tối.Bỗng Sư Ông cất tiếng, ngày mai chúng ta sẽ phải lên đường sớm, để trước khi mặt trời xuống núi chúng ta sẽ phải đến được ngôi làng gần nhất.Ngôi làng gần nhất là ở đâu vậy ạ? Tiểu Tam hỏi.Tiểu Nhất nói xen vào, gần nhất là cách một quả núi, ngôi làng đó ở phía bên kia của ngọn núi đó, vừa nói Tiểu Nhất vừa chỉ tay theo hướng cổng chùa.
mà bên ngoài chỉ là một màu tối đen.Sư Ông tiếp lời, đúng rồi cách đây năm năm ta đã dẫn Tiểu Nhất đến ngôi làng đó.Vậy chúng ta có đến kịp không Sư Ông? Con nhớ lần trước phải đến gần canh hai chúng ta mới đến nơi, Tiểu Nhất hỏi Sư Ông.Vậy lên ngày mai chúng ta phải khởi hành sớm, đến nơi phải còn ánh mặt trời, để có thời gian tìm nơi nghỉ ngơi, tạo trận pháp vì ba hũ sành kia tỏa ra rất nhiều âm khí, nó sẽ dẫn dụ rất nhiều ma quỷ đến.Nghỉ một chút Sư Ông nói tiếp, đến làng đó chúng ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa để giúp chúng ta đi nhanh hơn.Đến lúc này thì cả bốn sư đồ đã ăn cơm xong, ba chú tiểu dọn dẹp qua loa rồi cùng nhau kiểm tra lại hành lý ngày mai mang theo.Sư Ông lại ngồi tụng kinh gõ mõ.Tiểu Nhị thấy tay nải của Tiểu Tam có vẻ to hơn mọi người bèn hỏi.Tam đệ mang gì nhiều vậy có nặng không để sư huynh mang hộ một chút?Tiểu Tam nhe răng cười với Tiểu Nhị vừa mở tay nải vừa nó.Hì hì không nặng đâu Nhị sư huynh, chỉ toàn giấy thôi .Lúc này Tiểu Nhất và Tiểu Nhị mắt mở to khi nhìn thấy tay nải của Tiểu Tam toàn giấy là giấy, hóa ra lúc Sư Ông bảo chọn mỗi loại năm lá bùa, ấy vậy mà Tiểu Tam không biết có chọn hay không mà giờ trong tay nải của Tiểu Tam trên dưới gần ba trăm lá bùa lộn xộn.Thấy hai sư huynh ngạc nhiên Tiểu tam cười nói.Hì hì mang nhiều một chút vẫn hơn, đằng nào bỏ lại cũng không có tác dụng gì.Vậy thì phải giữ cẩn thận kẻo ướt nhé Tam đệ, Tiểu Nhị nói.Một lúc lâu cả ba chú tiểu đã sắp xếp hành lý xong, rồi cùng nhau trèo lên chõng tre ngủ thiếp đi.Sư Ông cũng vào phòng mình nghỉ ngơi.Một đêm yên bình cứ thế dần trôi, sáng hôm sau khi mặt trời chưa kịp nó dạng.Dưới ánh đèn dầu yếu ớt, cả bốn sư đồ thắp hương trước tượng phật, rồi cùng nhau vai đeo hành lý bước ra khỏi cổng ngôi chùa hướng xuống chân núi.Khi mặt trời đứng bóng, tức là giữa trưa.Thì cả bốn sư đồ đã đến chân núi, nhìn sang ngọn núi phía trước Tiểu Tam kêu gào.Ôi trời ôi nghỉ một chút sư phụ ơi, chân con không muốn đi nữa, mỏi chết con rồi.Sư Ông dừng bước quay lại cười nói.Hề hề ta cũng mệt rồi chúng ta cùng nghỉ một chút.Thấy Sư Ông nói thế Tiểu Tam ngồi phịch xuống gốc cây gần đường, Tiểu Nhị thì lấy trong tay nải ra bốn cái bánh bột ngô nướng, chia cho mọi người rồi cũng nhồm nhoàm ngồi nhai bánh nướng.Tiểu Nhất cũng lấy nước cho Sư Ông và hai sư đệ uống lấy sức.Nghỉ ngơi ăn uống gần một canh giờ thì cả bốn sư đồ lại tiếp tục lên đường, lần này Tiểu Tam vừa đi vừa than.Thở thều thào hỏi, sắp đến chưa Tiểu Nhất sư huynh?Thấy Tiểu Tam hỏi, Tiểu Nhất lại nhìn lên ngọn núi phía trước, cùng là núi nhưng ngọn núi này nhỏ hơn nhiều so với ngọn núi mà ngôi chùa tọa lạc.Ngoảnh đầu lại nói với Tiểu Tam, sắp đến nơi rồi cố lên Tam đệ.Cứ đi được một lúc Tiểu Tam lại hỏi, mà lần nào Tiểu Nhất cũng kiên trì nói sắp đến nơi.Đến khi ánh chiều tà bắt đầu ngả bóng, thì cả bốn sư đồ thấy loáng thoáng vài mái ở xa xa phía chân một ngọn đồi nhỏ, phía dưới có một dòng suối.Lúc này Tiểu Tam mới thấy phấn chấn hơn nói, sắp đến nơi thật rồi.Sư Ông lên tiếng, phải nhanh hơn mặt trời sắp lặn rồi, nói xong Sư Ông cũng cất bước.
đuổi theo sau là ba chú tiểu.Khi đến cổng làng thì mặt trời đã lặn sau núi, bởi khuất sau ngọn núi ngôi làng đã trở lên tối hơn bình thường, kỳ lạ hơn trong làng không một ánh đèn.Dọc theo con đường chính dẫn vào làng nhà nào nhà lấy cửa đều mở mà không thấy một ai.Ngôi làng im ắng đến lạ thường, chỉ có những cơn gió lạnh thổi lớp lá trên đường bay xào xạc.Dường như từ lâu không được ai quét dọn.Không biết vì sao cả bốn sư đồ không ai nói gì cùng dạo bước nhanh hơn, đến gần cuối làng thì thấy một ngôi miếu nhỏ.Sư Ông lúc này mới lên tiếng, mau vào trong thắp hương lên.Vào đến bên trong Sư Ông nói tiếp Tiểu Tam lấy bùa ẩn thân dán bốn góc trong sân miếu, rồi tự mình bỏ hòm gỗ có hũ sành xuống rút trong tay lải bốn cái đinh bằng gỗ to, đóng bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.Cùng lúc đó Tiểu Nhất cũng lấy nhang thắp lên, cắm vào lư hương chính của miếu, rồi cắm bốn góc cạnh lá bùa Tiểu Tam đã dán.Ngôi miếu nhỏ này có diện tích khoảng hai mươi mét vuông, ở giữa có một cái cây đa to, xung quanh tán có những cái rễ to bằng bắp tay bắp chân tủa từ trên cành cao cắm xuống đất.Ở cạnh là một ngôi miếu nhỏ hai tầng, bên trên để sắp lễ, bên dưới để tượng thổ địa.Sư Ông trấn yểm xong hòm gỗ, quay lại trước miếu thắp hương rồi nói với ba chú tiểu, chúng ta cần phải tạo trận pháp che đi linh hồn của mình.Nói xong Sư Ông lấy ba lá bùa có ghi chữ trấn rất to,Tiểu Tam thì lấy ra ba cây nến.Sư Ông đặt ba lá bùa ba góc khác nhau tiểu tam để ba cây nến dựng trên 3 lá bùa rồi đốt lên, Sư Ông bảo cả bốn sư đồ cùng vào trong.Chuyển hết đồ đạc vào trong, sư ông tiếp tục lấy một sợi dây đỏ căng vào ba ngọn nến đã thắp tạo lên một hình tam giác.khi thấy mọi việc xong xuôi Sư Ông mới quay lại bảo,như vậy là ổn rồi ăn cơm tối thôi.Thấy Sư Ông quay lại Tiểu Nhất lúc này mới hỏi, mọi người trong làng đi đâu hết rồi sao chẳng thấy ai cả?Sư Ông bất giác đứng nhìn xung quanh ngôi miếu, lúc này trời đã tối hẳn ánh nến và đèn dầu mang theo không thể chiếu rọi được ra khỏi ngôi miếu nhỏ.Sư Ông thở dài một tiếng rồi ngồi xuống nói.
ta cũng không biết chắc họ chuyển đi nơi khác thôi.Cả ba chú tiểu cùng nhìn xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng nhưng chưa thể nghĩ ra đành im lặng lấy lương khô ra ăn.Tiểu Tam vừa ăn vừa hỏi Sư Ông, vậy ngày mai có xe ngựa để đi không Sư.ư….Thấy Tiểu Tam ấp úng Sư Ông nhìn sang Tiểu Tam.Lúc này chỉ thấy Tiểu Tam mắt trợn to, mồm há ra hết cỡ rơi cả miếng lương khô đang ăn giở.
tay chỉ về phía sau Sư Ông.Sư Ông ngoảnh lại nhìn rồi quay phắt lại bịt miệng Tiểu Tam khi mà Tiểu Tam định hét lên tiếng ma.a.aKhi Sư Ông vừa bịt miệng Tiểu Tam thì Tiểu Nhị, Tiểu Nhất cũng đã nhìn thấy bên ngoài ngôi miếu nhỏ.Đi ngoài đường là những bóng người không chân, tỏa ra một loại ánh sáng trắng lạnh.Họ cứ bay qua bay lại trên đường xung quanh ngôi miếu.Khi thấy tiếng hét nhỏ của Tiểu Tam tất cả đều dừng lại quay mặt vào trong ngôi miếu nhỏ.Hình như họ không trông thấy gì cả chỉ dừng lại một chút rồi lại di chuyển như có quy luật từ trước.Sư Ông ra dấu tất cả im lặng, thấy Tiểu Tam bình tĩnh trở lại Sư Ông mới bỏ tay bịt miệng Tiểu Tam rồi nói nhỏ với ba chú tiểu.Cả làng này bây giờ toàn là oan hồn oán khí cao ngất trời, không biết có chuyện gì xảy ra mà hình như cả làng đều bị chết cả rồi.Cả ba chú tiểu lại bật chế độ đánh vần chữ cái mồm chữ ô mắt chữ o, mặt cắt không còn giọt máu.Sư Ông nói tiếp, các con yên tâm những oan hồn đó không thấy được chúng ta đâu.Vì chúng ta đang ở trong trận pháp, nhưng nhất định không được tạo ra tiếng động quá lớn.Những oan hồn ngoài kia vẫn bay qua bay lại đầy đường.Sư Ông bảo cả ba chú tiểu cứ ăn tiếp lương khô, rồi nhìn lại một vòng xung quanh ngôi miếu.Bất giác Sư Ông nhìn lên một mái nhà cách ngôi miếu không xa có một cặp mắt đỏ rực lập lòe nhìn vào ngôi miếu.Không nhớ là xung quanh toàn oan hồn sư ông nói to, không được rồi.Khi Sư Ông cất tiếng cả ba chú tiểu giật mình nhìn Sư Ông rồi lại nhìn xung quanh, những oan hồn một lần nữa lại dừng lại nhìn vào ngôi miếu.Sư Ông cũng giật mình tự bịt miệng mình nhìn xung quanh, nhưng cũng như lần trước các oan hồn chỉ nhìn một chút rồi lại di chuyển.Lúc này sương đêm cũng bắt đầu rơi, những oan hồn kia hình như cũng tỏa ra những làn hơi lạnh khiến cả bốn sư đồ thấy rùng mình.Sư Ông bảo Tiểu Tam lấy ra bốn lá bùa thế mạng, rồi dùng kim châm vào đầu ngón tay từng người lặn ra máu rồi lần lượt in máu lên từng lá bùa.Xong xuôi Sư Ông lấy trong tay lải ra một lá bùa ẩn thân dán vào trán mình.Rồi tiếp tục lấy ra một lá định hồn bước ra khỏi trận pháp che dấu linh hồn.Ra đến ngoài cổng sân miếu có một cái bóng trắng đang lướt qua,Sư Ông dùng lá bùa định hồn dán lên trán bóng ma đó, bóng ma đó không di chuyển nữa mà dừng lại.Ba chú tiểu thấy Sư Ông bắt quyết mồm lẩm bẩm gì đó mà không ra tiếng, được một lúc Sư Ông đốt một nén nhang lên rồi đi vào bên trong, kỳ lạ là bóng ma kia cũng đi sau Sư Ông.Cả ba chú tiểu như bật chế độ im lặng chỉ biết đứng nhìn mà không dám lên tiếng.Vào đến bên trong Sư Ông mới tháo lá bùa ẩn thân trên trán mình xuống.Khi vừa vào bên trong trận pháp bằng ba cây nến bóng ma kia như cảm nhận được bốn sư đồ.
Nó run lên dữ dội.Sư Ông thấy vậy lại lấy ra một lá bùa trấn đặt dưới chân bóng ma kia, lúc này nó mới hết run rẩy.Hãy kể cho ta nghe vì sao ngôi làng lại trở thành thế này, vì sao lại nhiều người chết đến vậy?Và ai đã làm ra chuyện này?Sư Ông rứt lời thì vang lên trong không trung một giọng nói như từ xa xăm.263 mạng người, tại sao lại là chúng tôi?Hết chương 4: : Vậy 263 mạng người kia là thế nào.
có chuyện gì xảy ra với ngôi làng đó?Sư Ông sẽ làm gì với những oan hồn kia,các bạn hãy đón đọc chương tiếp theo nha.Chương tiếp theo có tiêu đề: Ngôi Làng Bị Nguyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...