Mà ở trong xe ngựa lúc này,Thẩm Nguyệt Thù chỉ có thể nhìn qua khe hở của xe ngựa, thấy được ánh sáng ở bên ngoài kia.
Thẳng cho đến khi ánh sáng ấy dần dần nhoè đi trong hai hàng nước mắt của nàng, rồi sau đó dần dần biến mất.
"Thù tỷ nhi của ta, mệnh ngươi như thế nào lại khổ như vậy...."
Thẩm đại phu nhân ôm nữ nhi của chính mình khóc rống lên.
Vốn dĩ nữ nhi của bà có thể trở thành quý nữ của phủ tướng quân, sẽ có thể gả đến huân quý thế gia, nổi danh trong thiên hạ, cũng sẽ có thập lý hồng trang khi xuất giá.
Nhưng là hiện tại bởi vì Thẩm Thanh Từ xuất hiện, cho nên cái gì cũng đều là không có, tất cả đều xong hết rồi.
Thẩm đại phu nhân biết, lần này bọn họ rời đi, liền sẽ không có được ngày tháng tốt đẹp như trước kia nữa.
Không có Tướng quân phủ cấp dưỡng, bọn họ sau này sống như thế nào đây? Sinh hoạt ngày sau này, nếu chỉ dựa vào chút đồ vật bọn họ mang theo này, còn có thể có ngày tháng tốt đẹp gì nữa.
Bọn họ đã quen hưởng thụ qua phú quý, đều dưỡng thành thói quen được cơm bưng nước rót, cẩm y ngọc thực rồi.
Sau này không có những cái đó, bọn họ sẽ sống thế nào đây?
Xe ngựa đem người Thẩm gia đến một cái tiểu viện đã cũ nát, sau đó đuổi bọn họ xuống khỏi xe ngựa, lớn lớn bé bé hơn mấy chục người.
Mà cái sân nhỏ lụi bại này, ngay cả giường cùng chăn bông đều là không có, vậy người như thế nào có thể ở được.
Nhìn thấy cảnh như vậy, nữ nhân Thẩm gia lại là thi nhau khóc nháo ầm ĩ lên....
Đương nhiên Thẩm gia phát sinh những việc này, Thẩm Thanh Từ cũng không biết, nàng chỉ là biết là cha mình đem người đều tiễn đi hết.
Bên kia sân bây giờ đều là người đi nhà trống.
Thẩm Định Sơn cũng không có nghĩ tới đem hai tường đả thông, sau đó qua bên đó ở.
Nhà bọn họ ít người, không cần phải ở đại viện rộng như vậy.
Hơn nữa bên kia từng bị người Thẩm gia ở, bên trong cũng chứa không ít đồ vật giàu có bọn họ từng lừa lọc lấy về.
Hiện tại hắn đem cửa lớn bên đó đóng chặt vào.
Hài tử hắn còn nhỏ, chưa cần tiếp xúc mấy thứ đó, cứ ở tại bên này, chờ sau này Thẩm Văn Hạo thành thân, để hắn qua bên đó làm phòng tân hôn là được.
“Cha, có phải hay không ăn rất ngon?”
Thẩm Thanh Từ ăn điểm tâm đến trên mặt còn dính đầy mảnh vụn.
Nhưng khôn mặt nhỏ tròn tròn nộn nộn này của nàng, dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy nét đáng yêu, không có vẻ gì là dung tục cả.
Thẩm Định Sơn cũng là ăn một khối, ân, quá ngọt, nhưng mà Thẩm Thanh Từ lại thích ăn a.
Mà cũng là đến hiện tại hắn mới biết, nguyên lai tiểu A Ngưng nhà hắn lại thích ăn đồ ngọt.
Cho nên nói, cái người làm cha như hắn thật là thất bại.
Không phải nói Thẩm Thanh Từ thích ăn đồ ngọt, mà là hài tử nào cũng vậy, bọn họ đều là thích ăn ngọt a.
Thẩm Định Sơn vươn bàn tay to đem khuôn mặt nhỏ của nữ nhi lau khô.
Nhưng là bàn tay của hắn quá thô ráp, xoa một hồi liền làm mặt của Thẩm Thanh Từ đỏ lên.
Thẩm Thanh Từ chính là không dám nói, dù sao chính là kệ cha.
“Cha, ngươi có thể hay không giúp A Ngưng một cái việc gấp nhỏ này không?”
Thẩm Thanh Từ chớp một chút đôi mắt, vươn ngón tay nho nhỏ ra tới.
Thực sự có lễ phép a, Thẩm Định Sơn đem nữ nhi ôm lên, lại là đùa với nữ nhi chơi, “Nói đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ngươi muốn, cha nhất định giúp ngươi tìm tới.”
“Cha, đây chính là người nói nga……”
Thẩm Thanh Từ đem ý tứ của chính mình, dùng ngôn ngữ của trẻ nhỏ nói cho Thẩm Định Sơn nghe.
Sau khi Thẩm Định Sơn nghe xong, liền ngay cả một chút do dự cũng không có, trực tiếp xoa nhẹ lên đầu nhỏ của nữ nhi đồng ý.
"Được, ngày mai cha sẽ đưa người đến đây cho con."
Thẩm Thanh Từ bị cha xoa đầu đến đau, nhưng là vẫn muốn để cha vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng.
Bởi vì thời điểm ở đời trước, lúc nàng muốn cho cha xoa xoa đầu nhỏ, cũng đã không có cơ hội rồi.
Khi đó, cha nàng đã không còn nữa.
Nàng lúc đó cũng đã không còn một người cha tốt sẵn sàng làm hết mọi việc vì nàng.
Trong thiên lao của kinh thành, mặc kệ là khi nào, nơi này cũng đều là lạnh lẽo vô cùng.
Đặc biệt là vào mùa đông, lạnh đến thấu xương.
Xương cốt đều như bị gió lùa vào.
Nhưng tới mùa hè lại ẩm ướt vô cùng.
Nơi này giam giữ đều là một ít trọng phạm của triều đình.
Có kẻ phải xử tử, có kẻ phải chịu cảnh giam cầm cả đời, có kẻ là mười mấy năm, vài thập niên.
Chỉ là nơi này không ai sống quá được đến vài thập niên.
Bởi vì người đã vào đến trong này, mặc kệ bên trên phán là nhốt mấy năm hay vài thập niên, đã vào đến đây đều là sống không được bao lâu.
Bị giày vò trong không gian như này, chờ bọn họ chỉ có là cái chết mà thôi, ít ai có thể gắng gượng được.
Mà chết ở chỗ này, thi thể liền sẽ trực tiếp bị ném tới bãi tha ma đi, không người chôn cất.
Thời điểm sống là một người cô đơn, đến khi chết cũng phải làm một cô hồn dã quỷ.
Nơi này có giam nữ nhân, cũng có nam nhân.
Nam nữ đều là tách ra riêng.
Nhưng đối với nữ nhân mà nói, thiên lao chính là địa ngục.
Bởi vì các nàng ở chỗ này trừ bỏ phải chịu đựng chuỗi ngày dài hắc ám, lạnh băng cùng tịch mịch còn phải chịu đựng cảnh ngục tốt đối với thân thể các nàng hãm hại cùng làm nhục.
Mà các nàng đều là vô lực phản kháng, cũng chỉ có thể ở chỗ này, từng ngày chờ chết.
Leng keng một tiếng, khóa tù mở ra, một phiến cửa sắt cũng được đẩy ra.
Một cái ngục tốt trực tiếp liền từ bên trong lôi một cái nữ nhân ra.
Trên mặt của nữ nhân đó vừa đen lại vừa bẩn, ngay cả tóc đều là bết dính lại với nhau, trên người cũng là mặc cái áo tù đã cũ, sớm rách nát từ lâu, ánh mắt cũng không có bất luận thần thái gì.
Mà những người khác thấy thế, cũng đều là chết lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa mở ra kia, sau đó lại được đóng lại.
Rõ ràng mọi người đều là biết, ở trong này ngây ngốc chính là sống không bằng chết, nhưng dù vậy vẫn có nhiều người không muốn chết .
Bọn họ không dám kết thúc sinh mệnh của bản thân, bọn họ vẫn muốn tồn tại.
Bọn họ vẫn muốn được sống sót, chẳng sợ phải sống thành dạng tê liệt đến heo cho cũng không bằng.
Ngục tốt mang theo nữ nhân đi ra, đột nhiên bị ánh sáng bên ngoài chiếu đến làm hai mắt của nữ nhân vô pháp mở ra, thậm chí là có chút sinh đau.
“Cảm ơn,” một túi bạc ném tới, cũng là ném tới trước mặt cái tên ngục tốt kia.
Tên ngục tốt vội vàng nhận lấy, ngay cả mở ra xem cũng không, liềm vội vàng nhét vào trong ngực của chính mình.
“Ngài khách khí,” hắn vội vàng khom lưng nói, "Nơi này của ta vừa mới chết một cái nữ tù, tiểu nhân đang muốn mang thi thể của nàng ném tới bãi tha ma."
Nam tử vừa ném bạc đối với tên ngục tốt biết thức thời này cảm thấy thập phần vừa lòng.
Sau đó duỗi tay một cái liền bắt được nữ tù kia, đem nàng ném vào trong xe ngựa.
Mà nữa tù giống như đã chết, ngồi im lặng ở bên trong.
Điểm duy nhất bất đồng có lẽ chính là nàng còn hô hấp, nàng còn sống.
Nàng cũng là chết lặng nhìn về phía trước, mặc kệ những người này muốn mang nàng đến nơi nào, cũng mặc kệ sau đó muốn đối với nàng làm cái gì?
Có thảm cũng không thảm bằng ở trong kia, có khổ cũng tốt hơn ở trong ngục tù rồi chết .
Xe ngựa không biết chạy đã bao lâu, nàng lại là bị người kéo ra.
Sau đó đi đến trước một viện lớn.
Vừa mới bước vào nàng đã ngửi thấy một cổ nhàn nhạt mùi hương hoa mai.
Loại mùi vị hoa mai lạnh lẽo này làm đồng tử của nữ nhân rốt cục cũng rụt co rụt lại.
Hương vị sạch sẽ như vậy, so với trong lao tù quả là một trên trời một dưới đất.
Mà nàng lúc này có chút tham lam hít ngửi thứ hương vị đó, khoé mắt mang theo một ít sinh khí, mà sự chết lặng lúc trước của nàng tựa hồ cũng là thiếu đi một ít.
Lúc này sinh mệnh của nàng, giống như bắt đầu tồn tại trở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...