Nghê Hạ che miệng cười, đang cùng với Thẩm Thanh Từ nói chuyện, khả năng cũng là khen Thẩm Thanh Dung linh tinh, Thẩm Thanh Dung vốn chính người tính tình tốt, đương nhiên cũng là không chịu được nhiều người khen như thế.
Nàng giận dữ chọc một chút cái trán của Nghê Hạ, chính là độ cong của khoé môi lại chưa từng mất đi.
Nàng xoay người, lại là vừa thấy muội muội, vội vàng lại đây, đem nàng từ trên mặt ngăn tủ ôm xuống dưới.
Ai nha, nàng như thế nào đem nha đầu này cấp quên mất, thật là hù chết nàng, nếu là ngã xuống thì phải làm sao bây giờ.
Còn không phải là sẽ đem trương khuôn mặt nhỏ này cấp quăng ngã thành bánh nhân thịt sao?
“A Ngưng, ngươi từ nơi nào làm ra những thứ này?”
Thẩm Thanh Dung vuốt lại quần áo cho muội muội.
Mấy thứ này nàng chưa bao giờ gặp qua, không biết nơi nào?
“Đây là Nhất Phẩm Hương a,” Thẩm Thanh Từ hướng Thẩm Thanh Dung chớp chớp mắt, “Nếu có người hỏi……” Nàng chỉ chỉ vào lỗ tai chính mình.
Thẩm Thanh Dung vội vàng cong hạ eo, sau đó chịu thiệt ghé sát vào tiểu thân thể của muội muội.
Không biết Thẩm Thanh Từ nới với tỷ tỷ cái gì, liền thấy Thẩm Thanh Dung nghe không khỏi cười một tiếng, sau đó lại là vươn tay chọc vào tiểu ngạch đầu của nàng.
“Thật không biết mẫu thân như thế nào sinh ra ngươi, như thế nào đem ngươi sinh ra bất đồng cùng người khác như vậy, lá gan cũng là quá lớn."
Thẩm Thanh Từ đem những lời này của tỷ tỷ coi thành lời khen ngợi đối với mình, cười cười rồi xoay người lại chạy ra đi tìm Hà ma ma chơi.
“Ma ma ta đói bụng,” nàng lắc lắc cánh tay của Hà ma ma, cũng là không phiền Thẩm Thanh Dung.
Thẩm Thanh Dung bây giờ còn có đồ vật muốn chuẩn bị, tỷ như qua đi bên kia hẳn là phải chú ý cái gì, hai cái ma ma từ trong cung đến đều là đã dạy hết cho nàng.
Mà Thẩm Thanh Từ lúc này lại có chút khổ sở nhận tri, ai, nàng thành dư thừa.
Hà ma ma khom lưng giữ lại tay nàng, liền chuẩn bị mang theo nàng đi ăn vài thứ, cũng là khó trách, này sáng sớm liền ở vội vàng, hiện tại đói bụng mới là bình thường.
Tỷ nhi quả nhiên chính là nữ nhi của tiểu thư nhà bà, cùng với tiểu thư khi còn nhỏ giống nhau như đúc, đều là cổ linh tinh quái tính tình.
Mà lúc sau khi Thẩm Thanh Từ rời đi, hai cái ma ma mới là vào được.
Vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Dung sau khi trang điểm lên, liền cảm thấy thật là vừa lòng.
Bản thân các nàng liền cảm giác hôm nay Thẩm Thanh Dung biểu hiện sẽ không phải quá tốt, cho nên đều là có chút lo lắng, kết quả vừa thấy Thẩm Thanh Dung ăn diện như vậy, tự nhiên phần tâm lo lắng này cũng là có thể buông xuống.
Xuất sắc như thế, sợ là trong kinh không có người nào có thể so sánh được.
Hai ma ma lại là cùng Thẩm Thanh Dung nói một ít yêu cầu chú ý, chẳng những là Thẩm Thanh Dung nhớ kỹ, ngay cả Nghê Đông Nghê Hạ ở một bên cũng đều là phải nhớ kỹ.
Rốt cuộc bồi Thẩm Thanh Dung cũng chỉ có hai nha đầu các nàng, cho nên đừng nói Thẩm Thanh Dung, ngay cả các nàng cũng đều là đi theo khẩn trương.
Mà ngày sau các nàng còn muốn cùng cô nương tham gia nhiều hội hoa, hội thơ linh tinh của các quý nữ khác nữa.
Vì vậy, các nàng phải chú ý hơn, không thể làm mất mặt mũi của cô nương nhà mình.
Lúc này đây còn hảo, là ở bên trong Tuấn Vương phủ, mà Tuấn Vương phủ các nàng đi qua cũng không phải là một lần hai lần.
Trước không nói cái khác, ít nhất, bọn họ đối với đường đi trong Tuấn Vương phủ là thập phần quen thuộc.
Hơn nữa bên trong cũng là nhận thức không ít người, cho nên cũng là không đến mức luống cuống tay chân.
Mang tốt những đồ vật muốn mang theo, Thẩm Thanh Dung liền mang theo hai cái nha hoàn ngồi lên xe ngựa.
Đi đến Tuấn vương phủ đi.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng là khẩn trương không khỏi đem đôi tay nhẹ nắm lên.
Mà khăn lụa ở trong tay cũng là bị nàng nắm chặt, giống như là lòng của nàng lúc này.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Không biết cái gọi là quý nữ trong kinh có bộ dáng ra sao, có dễ ở chung hay không?
Mà dọc theo đường đi, nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng là hỏi rất nhiều.
Chính là nàng cũng không hiểu biết nhiều, nhưng là hôm nay nàng cũng phải nhận biết, cũng là cần thiết để sau này còn đi lại.
Xe ngựa vẫn là hướng tới Tuấn Vương phủ nơi đó đi đến.
Cũng giống như nàng, một bước này, nàng nhất định vẫn là phải bước xuống.
Đi cho tới khi xong một đời này.
Nàng cũng cần thiết phải đi xuống, bởi vì nàng là đích trưởng nữ của Hộ quốc công phủ.
Nàng không chỉ bởi vì chính mình, mà còn vì một cái muội muội của mình.
Cho tới khi các nàng tới, Thẩm Thanh Dung mới biết là Tuấn vương phủ rốt cuộc là mời đến bao nhiêu người.
Lúc này chỉ thấy ở ngoài cửa, đã đỗ hơn hai mươi cái xe ngựa.
Mà những xe ngựa đó, cũng đều chỉ là nhà phú quý mới có thể ngồi.
Bên cạnh xe ngựa còn có rất nhiều bà tử cùng với hạ nhân, bọn họ đều là lưu lại, cũng là mỗi người một câu một câu thì thầm trò chuyện trên trời dưới đất.
Đó cũng chính là phương thức gϊếŧ thời gian của bọn họ.
Thẩm Thanh Dung từ trên xe ngựa được Tần ma ma đỡ ra tới.
Hai chân nàng giẫm lên mặt đất.
Nháy mắt, khi dung nhan của nàng hiển lộ ra là lúc, cơ hồ đều là lọt vào trong tròng mắt của những người ở đây.
Một nét dung nhan trong trẻo tinh xảo kia, đã khắc sâu ấn tượng trong lòng những người ở đây,
về sau liền không có phai màu quá.
“Vị cô nương này là từ nơi nào tới?
Mấy cái tiểu bà tử nhỏ giọng nghị luận,
"Dung nhan tinh xảo mà đồ vật trên người quả thực là không tầm thường!"
“Là thiên kim phủ Thừa tướng sao?” Một cái bà tử khác thử hỏi.
“Không phải, ta đã thấy thiên kim phủ Thừa tướng, cùng với vị này so sánh với, quả thực là kém xa lắc."
"Thiên kim phủ Thừa tướng còn không bằng nàng, chẳng lẽ nàng chính là người được xưng là đệ nhất mỹ nữ trong kinh Bạch Ngàn Ngàn?"
Mà nói đến này, lại là không ai nói nhiều thêm nữa.
Thời buổi này, nói quá nhiều cũng không phải là cái chuyện tốt gì.
Người lắm mồm, đều sống không được lâu.
Đặc biệt là những hạ nhân như bọn họ.
Tính mạng của bọn họ còn đang nằm trong tay của người khác, sao còn dám lắm miệng một câu.
Đương nhiên cũng là có bà tử có ánh mắt, liền chủ động đi qua cùng Tần ma ma lôi kéo làm quen đi.
Đương nhiên cũng là đã biết, nguyên lai vị cô nương này cũng không phải người khác, mà chính là vị đích trưởng nữ chưa bao giờ lộ mặt của Hộ quốc công phủ.
Chính là, cô nương này không phải chỉ có mười hai mười ba tuổi sao?
Chính là dáng người như này, cũng thật sự, ngay cả nữ nhân nhìn đều là mặt đỏ, huống chi là nam nhân.
Mà vị cô nương này, còn chưa cập kê, về sau sợ đều là muốn trưởng thành yêu nghiệt.
Mà lúc này, bỗng có một làn gió thổi qua, trong gió còn mang theo một tia mai hương nhàn nhạt.
Không rõ, có người còn cho rằng là hoa mai ở nơi nào đang nở hoa đâu?
Mà kỳ thật đến mùa mai nở, còn có cách mấy tháng thời gian đâu.
Thẩm Thanh Dung đi vào bên trong Tuấn Vương phủ, bên trong có mấy cái bà tử quen biết đã chờ sẵn.
Hiển nhiên, này cũng chính là Tuấn Vương phi trước tiên an bài tốt.
Tuấn Vương phi tất nhiên là không có khả năng làm hại con dâu tương lai của chính mình.
Dọc theo đường đi này, một cái nha hoàn cơ linh thỉnh thoảng lại nói tình hình bên trong cho Thẩm Thanh Dung, tỷ như vị cô nương nào ăn mặc cái gì quần áo, lại là cái dạng gì tính tình.
Thẩm Thanh Dung vẫn luôn là nhàn nhạt mà cười, nàng thẳng thắn bối, cũng là đem tay nhẹ nhàng giao nắm ở trước bụng mình.
Tư thái hoàn toàn đẹp, ý vị cũng là đại khí.
Mà lúc này chính là ở trong hoa viên của Tuấn Vương phủ, đã sớm đã là hoa đoàn nhíu chặt, bãi đầy đủ loại hoa, cùng với những cái quý nữ trong kinh như hoa đó, hoặc là một mình đứng hoặc là tốp năm tốp ba, hoặc là thanh cao khí ngạo, hoặc lại là yêu tiếu đáng yêu, ôn nhu tinh tế,đủ các dạng nữ tử.
Các nàng đều là trang điểm đẹp đẽ.
Mặc kệ là quần áo, kiểu tóc, đều là phí không ít tiểu tâm tư.
Tự nhiên người cũng là lúc nào cũng cần chú ý tới dáng vẻ của chính mình, tránh cho rơi xuống miệng lưỡi của người khác.
“Ta nghe nói, lúc này đây vị đích trưởng nữ của Hộ quốc công phủ cũng sẽ lại đây.
Nàng thế nhưng chính là khách quen trong Tuấn vương phủ a."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...