Lục Hàn thà tin tháng sáu có tuyết rơi, cũng không tin nổi Sở Hòa Linh sẽ ngưỡng mộ hắn. Kỳ thật, hắn rất khó tưởng tượng có một ngày Sở Hòa Linh ngưỡng mộ một người, một người nam nhân! Mặc dù chỉ mới gặp qua vài lần, nhưngLục Hàn tin vào trực giác của mình. Rất kỳ quái, nhưng mà hắn rất chắc chắc.
“Biểu ca, huynh nói gì đi chứ, có người ngưỡng mộ mình, chẳng lẽ không nên cao hứng sao?Sao huynh lại chẳng có chút phản ứng nào vậy. Hơn nữa tiểu thư Sở gia rất xinh đẹp, được một đại mỹ nhân ngưỡng mộ, người khác sẽ càng thêm hâm mộ huynh đấy” Cao Chí Tân trêu đùa, có lẽ được người khác ngưỡng mộ thì tốt, còn bị nữ hài tử kia ngưỡng mộ thì, hắn chần chờ một chút, ha ha! Hắn vẫn luôn cảm thấy có điểm quái mà!
Cao Chí Tân cảm thấy có điểm quái, nhưng cũng không gây trở ngại hắn trêu chọc Lục Hàn, chỉ là gương mặt Lục Hàn một chút cũng không thay đổi. Trầm ngâm một lát, hắn nói:“Đi, theo ta đi ra ngoài một lát......”
Cao Chí Tân:“Gì?”
Lục Hàn thản nhiên bước ra cửa, Cao Chí Tân vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, lập tức nói:“Ai nha, huynh đi đâu vậy?”
“Thời tiết rất đẹp, đi dạo xung quanh!”
Lục! Hàn! Muốn! Đi! Dạo!
Việc này làm cho Cao Chí Tân cảm thấy kinh ngạc, bất quá hắn vẫn bước nhanh theo sau......
Lục Hàn quả thật là đi dạo, có điều là đi dến cửa hàng trang sức. Dù sao, một đại nam nhân mà đến cửa hàng trang sức vốn không nhiều lắm . Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Hàn cửa hàng trang sức cửa hàng, trái lại đối với các mặt hàng trang sức Lục Hàn cực kì hiểu biết. Chuyện này mọi người nhìn mãi cũng thành thói quen, trưởng công chúa Vinh Hoa tuy rằng xuất thân phú quý, nhưng lại rất trang sức đặc biệt, điểm ấy mọi người đều biết, mà con trai độc nhất của bà, Lục Hàn lại rất hiếu thảovới mẫu thân. Mỗi khi trong kinh có trang sức gì khác biệt, đều là hắn trước tiên tìm thấy đem tặng mẫu thân của mình.
Lục Hàn đến, chưởng quầy vội vàng chạy ra đón.
Từng món đồ trang sức có không ít, bất quá không có gì quá trân quý, Lục Hàn trầm ngâm một chút, nói:
“ Cửa hàng của ngươi có loại trang sức kiểu dáng giống cái chuông nhỏ không?”
Chưởng quầy sửng sốt một chút, lập tức trả lời:
“Không biết Lục công tử muốn loại như thế nào? Kiểu dáng chuông nhỏ là loại trang sức tinh xảo khá hiếm. Bất quá trong cửa hàng tiểu nhân có mấy loại, tiểu nhân sẽ lấy hết ra cho công tử lựa chọn.”
Lục Hàn chợt nghĩ đến bóng dáng áo chòang đỏ rực kia, một khắc trước còn vui vẻ cười đùa, ngay sau đó liền trở mặt thành tiểu cô nương vô tình, hắn nói:“Lắc chân, loại có chuông nhỏ tạo thành móc xích.”
Chưởng quầy :“...... Còn...... Thực sự có một cái!” Nếu như Lục công tử không nói, hắn thậm chí không định lấy ra nữa, trên chân mang cái chuông kêu đinh đang này nọ, thật sự là không tiện lắm, lời ra tiếng vào cũng không tốt lắm. Trang sức như vậy, cơ bản đều là người nước khác mua , rất ít có tiểu thư khuê các trong nước tìm mua. Nếu nói bán ra, đại để cũng là vì...... Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ, vợ chồng...... Khụ khụ khụ, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!
Chưởng quầy ngắm Lục công tử liếc mắt một cái, không biết sao lần này vị công tử này nghĩ thế nào mà mua vật như vậy, bất quá việc buôn bán đương nhiên không có người ghét bỏ, đặc biệt bán lắc chân dạng này vốn đã không mấy nhiều, có người muốn mua đã là tốt lắm rồi.
Chưởng quầy rất nhanh đã đi ra, không có gì ngoài chiếc lắc chân có gắn chuông nhỏ khác biệt, Lục Hàn phóng mắt nhìn qua thấy đó là một chiếc lắc làm bằng vàng ròng, chuông nhỏ được làm khéo léo gắn trên vòng, chỉ cần hơi động liền phát ra tiếng đinh đang vui tai.
Hắn nhìn, nhịn không được nở nụ cười.
Chưởng quầy rất ít khi nhìn thấy vị Lục công tử này mỉm cười, đột nhiên nhìn hắn như vậy, thật ra cảm thấy có chút không thích ứng.
“Là nó !” Lục Hàn cầm lên lắc lắc một chút, tươi cười lại càng xán lạn vài phần.
Cao Chí Tân đứng nhìn mà không hiểu:“Biểu ca, huynh mua cái này làm gì! Đâu có dùng được! Nói về kiểu dáng, mợ cũng sẽ không thích!”
Chưởng quầy đem chiếc lắc cho vào họp nhỏ, chợt nghe Lục Hàn thản nhiên:“Ta cảm thấy, con mèo nhỏ hay leo trèo và chiếc lắc này rất hợp nhau.”
Cao Chí Tân vò đầu:“Cái gì mèo? Trong phủ huynh không nuôi mèo mà!”
Chưởng quầy cúi đầu không nói, vật này rõ ràng là tặng cho cô nương , mèo ư...... Dùng cái vòng lớn vậy sao? Cao công tử trước giờ vẫn quá ngây thơ rồi.
Đem hộp đã được bọc kĩ đưa cho Lục công tử, chưởng quầy nịnh nọt mấy câu không ngừng, Lục Hàn từ chối cho ý kiến nhướng mày, đứng dậy bỏ đi.
Chạng vạng, thời tiết có chút gió lạnh, Lục Hàn nhìn mây đen dày đặc trên trời, nói với Cao Chí Tân:“Đột nhiên có mây đen, chắc là sắp mưa. Đi nhanh đi.”
Cao Chí Tân đáp ứng.
Vừa mới đi được mấy bước đã có xe ngựa phóng vù vù lướt qua mặt, Lục Hàn nhếch miệng cười:“Đây là......?”
Cao Chí Tân quay đầu nhìn theo, thật đúng là không biết nhà ai quá khinh người. Trong kinh thành có không biết bao nhiêu quan lớn quan nhỏ, người có thân phận có bối cảnh lại càng nhiều. Cho dù ra đường gặp trời mưa, nếu quá mức ương ngạnh đắc tội người ta, chính mình chết như thế nào không biết thì thôi, còn liên lụy người khác trong nhà nữa.
Bởi vậy, trong kinh thật đúng là đã lâu không có nhà nào to gan như vậy .
Cao Chí Tân tiến lên hỏi thầm hai câu, rất nhanh trở về, hắn bĩu môi nói:“Đây là cô nãi nãi của Sở gia, con gái độc nhất của Sở tướng quân – Lý phu nhân . Hẳn là vì đại thọ của Sở tướng quân mà trở về.”
Lục Hàn nhướng mày.
“Này,người của Sở gia, tính tình thật đúng là đều kỳ quái , huynh xem trưởng bối nhà bọn họ chẳng lẽ sẽ không biết nói cho cái vị Lý phu nhân kia một chút, người ở kinh thành này đều là trò hề hết sao! Một nữ nhi nho nhỏ của tướng quân, đã gả ra ngoài mà vẫn hành xử bừa bãi , thật là quá ngu xuẩn.”
“Được rồi, mặc kệ họ, không phải chuyện của chúng ta, đi!” Lục Hàn ôm hộp nhỏ vào trong lòng, đi thẳng......
Người Lục Hàn chứng kiến, đúng là cô nãi nãi của Sở gia -Lý phu nhân, đến trước cửa lớn của Sở phủ, vừa lúc vượt qua mưa to, bà ta xuống xe ngựa mắng mỏ,“Các ngươi cẩn thận cho ta, nếu như làm hỏng , ta nhất định phải không cho các ngươi được yên.” Giọng rất khinh người.
Thấy không có ai tới đón mình, lại càng bất mãn,“Nhanh đi thông truyền, đã nói cô nãi nãi ta trở lại, bảo bọn họ đi ra tiếp. Thật là, không có chút kiến thức quy củ gì, ta trở về, lý ra phải ra nghênh đón, vậy mà giờ một người cũng không xuất hiện. Ta thật sự không hiểu nổi, tốt lắm, còn đụng phải thời tiết như vậy, thật sự là xui! Các ngươi cũng thật là, đều do các ngươi vô dụng, nếu không phải các ngươi trên đường đi chậm chạp, sao có thể gặp mưa to, quần áo của ta đều bị mưa làm hỏng rồi, các ngươi có biết nó quý giá thế nào không? Các ngươi biết sao?” Lý phu nhân, cũng chính là Sở thị không ngừng kêu to, sợ người khác không nghe thấy.
Mà theo sau nàng là một đôi huynh muội, hai người cũng chậm rãi xuống xe ngựa......
Lý Hiển tiến đến bên Sở thị:
“Con thấy cậu căn bản là không chào đón chúng ta trở về, nếu như hoan nghênh, sao không cho người đón ở cửa ?”
“Chính là vậy, ta đã nói, cưới vợ liền quên ngay thân muội muội mà, con xem sao số ta lại mệnh khổ như thế này......”
Mẫu tử hai người kẻ xướng người hoạ, quả nhiên là nói cho sướng miệng, đám nha hoàn bà tử nghe xong, chỉ âm thầm ở trong lòng dè bĩu mấy vị chủ nhân không kiến thức. Dám có suy nghĩ muốn ca ca ở cửa chờ sẵn mình, theo như họ nói không đợi chính là không có quy củ, cũng chỉ có cô nãi nãi nhà bọn họ mới có thể dám nói ra. Cũng không chịu nhìn xem giờ mình là ai.
“Tiểu muội!” Vài chị em dâu còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng chửi bậy, trong lòng sầu não, bất quá vẫn cố gắng giữ vẻ người tốt
“Muội trở lại rồi! Chúng ta đợi muội lâu quá !”
Chị em dâu xưa nay vốn đã không dễ thuận hòa! Nhưng cũng có thể thấy được, vị cô nãi nãi này khiến người khác phiền cỡ nào!
“Sao các tẩu lại ra đây, đám ca ca bọn họ đâu!” Sở thị không vui lại thấy không có mấy cô chất nữ, trong lòng càng cáu giận.
Đại phu nhân đi đầu, nàng mỉm cười nói,“Vốn tưởng rằng ngày mai muội mới đến, hôm nay các ca ca muội đều bận công việc, muội cũng hiểu được, nam nhân không giống với nữ tử chúng ta, công sự nhiều vô kể. Nhưng phụ thân và mẫu thân biết được muội trở về, đã ở nhà chính chờ muội. Mau mau đi vào thôi!”
Trong lòng Sở thị không hề thống khoái, mà không dám trực tiếp phát tác, nàng vừa trở về, còn chưa gặp được cha mẹ mình đâu! Nghĩ đến thế, Sở thị vội vén váy rất nhanh đi tới nhà chính
“Hiển nhi, Mộng nhi, mau đuổi kịp!”
Nữ nhi duy nhất trở về , tất nhiên người làm nương là lão phu nhân lo lắng không thôi, nàng vừa vén rèm lên, lão phu nhân lập tức liền đỏ hốc mắt,
“ Châu nhi của ta a!”
Sở thị có khuê danh là Như Châu, ý quý như châu ngọc. Có thể thấy được, nàng được cha mẹ yêu thương cỡ nào.
Mẹ con hai người, ôm nhau khóc nức nở.
......
Nghe nói phía nhà chính thập phần náo nhiệt, Hòa Linh không thèm để tâm bèn phân phó Xảo Nguyệt hầu hạ mình thay quần áo tắm rửa, Xảo Nguyệt nhắc nhở:
“ Chắc hẳn lát nữa phu nhân sẽ sai người tới đây gọi tiểu thư qua .”
Hòa Linh tự tiếu phi tiếu,
“Thân thể ta không tốt, lúc ngủ không thể tùy tiện quấy rầy. Bọn họ sai người đến, ngươi qua loa tắc trách tìm cớ từ chối cho ta, ta cũng không có tâm tình lúc trời mưa to thế này đi đâu cả, đỡ khiến quần áo dơ .”
Xảo Nguyệt thở dài một tiếng, hầu hạ Hòa Linh tắm rửa, đem nước hoa hồng thoa đều lên người nàng. Hòa Linh đem tóc dài vắt khô nước, bảo dưỡng thật tốt sau đó mới phất tay,
“Đi xuống đi, nếu như có người tới, thì nói ta đã nghỉ ngơi.”
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Tần thị đích thân tới tìm người, Xảo Âm, Xảo Nguyệt che ở cạnh cửa, giải thích một phen, Tần thị đành lắc đầu rời đi.
Biết được tiểu thư còn chưa ngủ, Xảo Âm đứng ở trước mành nói:“Tiểu thư.”
Hòa Linh “ừ?” một tiếng, ý bảo nàng nói tiếp, Xảo Âm tiếp tục:“ Phu nhân nói, nếu tiểu thư không đến, nhất định lão phu nhân sẽ rất tức giận.”
Hòa Linh thả tay xuống trung thư, cười lạnh một tiếng, trong trẻo nhưng lạnh lùng: “ Lão phu nhân có tức giận hay không, có quan hệ gì tới ta, phủ này, cũng không phải do lão phu nhân làm chủ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...