Quý Nữ Trở Về

Lời nói của Hòa Tuyết thật sự là như sấm sét giữa trời quang. Mọi người đều nhìn Hòa Linh với ánh mắt khó hiểu.
Hòa Linh hơi gợi khóe miệng:
“ Phong thái của Lục Hàn công tử không người sánh bằng, ta ngưỡng mộ một chút không được sao? Ngưỡng mộ chứ không phải cái khác. Người trong Sở gia ai chẳng ngưỡng mộ tổ phụ, chẳng lẽ bọn họ đều hy vọng gả cho tổ phụ? Muội muội không khỏi quá mức hẹp hòi rồi. Ta cũng chưa từng gặp Lục Hàn công tử, không phải là lộ liễu yêu thích nam nhân, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ nhân phẩm người ta, xin hỏi, như vậy không thể sao?” Đây chính là lời nói chính nghĩa. Bất quá lúc nói chuyện, nàng còn muốn tiện thể nói người nào đó một chút. Lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy, tự nhiên sẽ nghe ra. Kỳ thật Hòa Linh trộm thay đổi khái niệm không có nghĩa là nàng không truy cứu.
“Vậy ngươi nói ngưỡng mộ là ngưỡng mộ, còn ta ngưỡng mộ chính là lộ liễu yêu thích nam nhân? Sở Hòa Linh, ngươi thật sự là buồn cười.” Hòa Tuyết kêu gào.
Tứ phu nhân không thể không nhíu mi, người ta vẫn chưa nói người lộ liễu là nàng, nàng không nên nói như thế, ương ngạnh đối chất với người ta mà không suy nghĩ cạm bẫy trong lời nói.
Hòa Linh không nói lời nào, chỉ cười như có như không. Lão phu nhân thấy vậy, thở dài thật sâu. Tuy vợ lão Tam so với vợ lão Tứ kém hơn nhưng Hòa Tuyết lại không giống mẫu thân nàng nửa phần. Lại nói tiếp, Hòa Tuyết còn không bằng Hòa Linh, tuy rằng Hòa Linh nói chuyện và làm việc đôi lúc không đúng mực, nhưng rốt cuộc vẫn mạnh hơn Hòa Tuyết không ít. Hiện tại có nút thắt đơn giản như vậy, nàng có thể dễ dàng tháo gỡ, quả nhiên là làm cho bà cảm thấy đau đầu.
“Được rồi, các ngươi cũng đừng nói cái gì Hàn Mộc công tử nữa, người ta và các ngươi chẳng có quan hệ. Hòa Tuyết, cháu nói rõ ràng cho ta, tại sao cháu lại đi bới lông tìm vết, mới sáng sớm như thế Hòa Linh nào đã trêu chọc cháu .” Lão phu nhân hỏi ngược lại.
Hòa Tuyết ngập ngừng, đúng lý hợp tình đáp
“Là tỷ ấy khi dễ đại ca!”
Hòa Linh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tỏ vẻ thắc mắc:

“Ta khi dễ đại ca? Ta khi dễ đại ca cái gì ? Nếu như muội nói chuyện hôm qua, đại ca đã có chút không ổn, ta cũng có chút xúc động, nhưng cuối cùng chúng ta đều đã muốn làm hòa rồi. Ta và đại ca đã hóa giải hiểu nhầm. Chuyện này không phải rất tốt sao? Nếu đã kết thúc, vậy không biết, lục muội muội lại nhắc tới chuyện này là vì cái gì: Đang êm đẹp, định làm loạn tiếp sao?”
Hòa Linh truy vấn không ngừng khiến cho Hòa Tuyết không biết trả lời thế nào.
“Vẫn là nói, muội tức giận ta hôm qua đã không cho Tạ công tử mặt mũi, muội luôn miệng nhắc tới Tạ công tử, nhưng cùng nhà chúng ta có quan hệ gì chứ! Cùng Sở Hòa Tuyết muội lại có quan hệ gì.”
Hòa Tuyết cắn môi:“Ta, ta chỉ là bênh vực kẻ yếu!”
“À, bênh vực kẻ yếu, vậy vì sao hôm qua Lục muội muội không tìm ta luôn đi, sao phải đợi đến sáng nay.” Hòa Linh từng bước ép sát.
Tầm mắt Lão phu nhân cũng nhìn về phía Hòa Tuyết, đây cũng là điểm bà nghi hoặc. Nếu như không phải có người khuyến khích Hòa Tuyết, nàng nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy. Tuy rằng Hòa Tuyết kiêu căng một chút, nhưng không phải đứa nhỏ ưa thêu dệt chuyện. Đột nhiên như vậy, tất có nguyên do.
Hòa Tuyết không hề chần chờ,“Lúc trước là ta không nghĩ tới. Nếu như không phải tối hôm qua ở hoa viên gặp Tứ tỷ tỷ, chuyện này sẽ cứ thế trôi qua.”
Sắc mặt Hòa Chân lập tức trắng xóa, nàng vốn chỉ muốn xem cuộc vui, cũng không nghĩ đến lửa này liền ném lên trên người nàng. Thực ra, đúng là nàng cổ động Hòa Tuyết, Hòa Tuyết có tính tình như vậy, chỉ cần hơi tác động chút đầu óc, là có thể đem nàng ta đùa giỡn vòng quanh. Kẻ ngu dốt tuy rằng đã được bài bố tốt, bất quá cũng vẫn có khuyết điểm, vậy mà đem tên nàng nói ra.
Nàng cắn cắn môi, bùm một tiếng quỳ xuống,“Tổ mẫu, cháu gái không biết lục muội muội nói cái gì. Trước nay Lục muội muội cùng cháu không thân cận, sao lại nghe lời cháu nói chứ, tổ mẫu minh giám a!”
Hòa Tuyết bị nàng nói như vậy, đến đây đã tức giận:“Cái gì mà ta sẽ không nghe lời tỷ, rõ ràng là tỷ nói, Hòa Linh làm như vậy rõ ràng là vì tranh thủ gây chú ý với Tạ công tử. Tạ công tử thường gặp gỡ những cô nương ôn nhu, nếu như có cô nương kiêu căng không để ý tới hắn, hắn nhất định sẽ để ý, rõ ràng là tỷ nói thế .”

Náo loạn nửa ngày, thật ra là vì một gã nam tử. Cô nương chưa lấy chồng lại đi thảo luận về một nam tử, mặt lão phu nhân nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm. Tuy rằng hy vọng cháu gái mình có thể gả đến chỗ tốt, nhưng vì một người vẫn đóng mác là “Người xa lạ” mà cô nương nhà mình đã náo loạn, việc này hết sức khó coi .
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Chân, hỏi:“Cháu đã từng nói qua như vậy?”
Hòa Chân lắc đầu:“Không có, cháu chưa từng nói gì, là nàng vu hãm cháu. Tổ mẫu, Hòa Tuyết luôn luôn cũng không thích cháu, là nàng cố ý . Cháu......” Hòa Chân cúi đầu rơi lệ, bộ dáng ủy khuất.
Hòa Tuyết mở to hai mắt nhìn tức giận:“Ta oan uổng tỷ? Sở Hòa Chân, lúc ấy cũng không chỉ có một mình ta , nha hoàn bên cạnh ta đều có thể chứng minh, tỷ đã nói những lời đó.”
Hòa Chân yếu ớt khóc, cơ hồ như sắp té xỉu,“Nha hoàn của muội muội, đương nhiên là cùng phe với muội muội, nha hoàn của ta còn có thể chứng minh cho ta nhưng chưa nói gì đâu. Sao muội có thể vu hãm ta, sao có thể, ô ô ~” Hòa Chân khóc lợi hại.
Nhị phu nhân vừa thấy khuê nữ nhà mình bị ủy khuất, oán hận nói,“Lục nha đầu, ngày thường con vẫn khi dễ tứ tỷ con, chẳng lẽ cũng cho rằng, chúng ta dễ khi dễ . Như thế nào? Tưởng ỷ vào thân phận mình cao một chút là đi bắt nạt người khác sao? Không có chuyện như vậy đâu, mẫu thân, người không thể tùy ý để tiểu Tứ nhà chúng ta bị người khi dễ a. Nha đầu Hòa Chân rất ngốc, bị muội muội khi dễ, nhưng đều không nói một câu.Con cũng nói qua với nó, tỷ muội nên quan tâm nhau, chúng ta chịu chút ủy khuất, thiệt thòi không quan hệ, nhưng mà các ngươi lại làm mọi chuyện trầm trọng thêm a!”
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
Tứ phu nhân chậm rãi nói tiếp,“Chuyện này mặc kệ như thế nào, đều là lỗi của Hòa Tuyết.”
Hòa Linh cười thầm. Tứ thẩm của nàng đây là muốn ra chiêu lớn nha, lấy lui làm tiến, quả nhiên lợi hại.

“Hòa Tuyết, con hãy giải thích với hai vị tỷ tỷ đi. Mặc kệ như thế nào, chuyện này đều là con không đúng, tuổi con nhỏ nhất. Cung kính tỷ tỷ, là việc phải làm.” Tứ phu nhân từ tốn nói.
Hòa Linh nhợt nhạt cười:“Tứ thẩm nói lời này cháu không tán thành. Không phải vì tuổi nhỏ, sai tức là sai. Sáng sớm đã chạy tới phòng của cháu mắng chửi ầm ĩ, người không biết , còn tưởng rằng muội muội là cô nương không đàng hoàng, ương ngạnh, không giáo dưỡng đâu!”
Hòa Tuyết tức giận vô cùng , nhưng nàng cũng biết, nếu nương đã mở miệng , nàng mà nói thêm nữa, thì sẽ thành không đúng. Bởi vậy đành nắm chặt khăn tay quỳ gối nơi đó, đáng thương hề hề .
Từng người một giả bộ đáng thương, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Hòa Linh.
Tứ phu nhân có chút ngoài ý muốn vì Hòa Linh không cho mình cây thang đi xuống. Bất quá bà ta cũng biết tính tình Hòa Tuyết như vậy, ôn nhu cười:“Chuyện này ấy mà, thật là Hòa Tuyết không đúng, Hòa Linh, cháu hãy cho tứ thẩm chút mặt mũi, không cần tức giận với nó có được không? Nó đâu biết rằng, người cháu thích không phải Tạ công tử, mà là Hàn Mộc công tử!” Trong lòng tứ phu nhân cười lạnh, ngươi tưởng tất cả đều bị ngươi qua mặt à, vậy cũng không có khả năng. Nữ nhi của ta vì Tạ công tử, ngươi cũng ngưỡng mộ Lục Hàn, cũng chẳng có tiếng tốt đâu,“Kỳ thật Hòa Tuyết tuổi còn nhỏ, nàng nào biết đâu cái gì thích với không thích , hoàn toàn đều là nghe xong người khác nói. Tứ nha đầu nói mình không nói gì cả, vậy xin hỏi, tối hôm qua xác thực là nó không đi hoa viên? Nếu như đi, thì lúc ấy đứng ở chỗ nào! Hôm đó là sinh thần của phụ thân nó, mặc dù là chạng vạng, cũng không thiếu nha hoàn, bà tử, gã sai vặt chiếu cố bận rộn, nếu không làm sẽ không có người thấy chuyện này .”
Hòa Chân lập tức bối rối đứng lên, tuy rằng nàng đã cố che giấu, nhưng rốt cuộc là tiểu cô nương, trốn chỗ nào khỏi ánh mắt những người này, mọi người lập tức liền hiểu ra Hòa Chân mới là kẻ nói dối. Mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống.
Tứ phu nhân tiếp tục:“Kỳ thật, con sẽ không tiếp tục biện giải, nhưng chuyện này, xin mẫu thân hãy điều tra rõ ràng, quan hệ đến Hòa Tuyết có hay không nói dối. Con tin tưởng, nữ nhi của con không phải một cô nương miệng đầy lời nói dối, hơn nữa nàng tuổi nhỏ nhiều xúc động, cũng không thích hợp nói ra mấy lời nói dối.”
“ Vợ lão Tứ , lời này ta không thích nghe , khuê nữ mình thì không thể nói dối, vậy khuê nữ nhà ta thì nói dối ? Cô thật đúng là có ý tứ. Đừng tưởng rằng mình xuất thân tốt là có thể khi dễ người.” Nhị phu nhân gào lên:“Các ngươi đều khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, các ngươi đều khi dễ ta, ta không muốn sống, ta không muốn sống......”
Nhị phu nhân định xông ra ngoài, lão phu nhân quát:“Đủ rồi!”
Nhị phu nhân bị quát lớn, thành thật ngồi xuống dưới, thanh âm lão phu thập phần không thoải mái,“Mới sáng sớm , tiểu nhân không hiểu chuyện, các ngươi cũng thật vô dụng, chỉ biết ở trong phủ dọa người. Tứ nha đầu, ta cho cháu cơ hội cuối cùng, cháu nói mình không nói dối. Nếu cháu nói thật, ta sẽ xem như cháu là vi phạm lần đầu mà khiển trách. Nếu như để tự ta điều tra ra, đừng trách ta làm tổ mẫu không lưu tình. Đừng tưởng rằng ta không thể điều tra. Trong phủ này chỉ cần ta nghĩ đến chuyện gì, vốn không có gạt qua mắt ta .”
Hòa Chân bị lão phu nhân dọa, hai mắt trợn lên, ngất đi......

“Trời ơi, Chân Nhi của ta a!” Trong phòng lại hỗn loạn lên, Hòa Linh lặng lẽ đứng ở một bên, nàng thấy Hòa Chân nhẹ nhàng nhéo một chút tay của nhị phu nhân, nhịn không được cười lạnh, giả bộ bất tỉnh! Sở Hòa Chân, ngươi đây là muốn chơi với ta sao!
Chuyện này nói xong lời cuối cùng, cũng không giải quyết được gì, Hòa Linh cũng không muốn tiếp tục bát nháo ở đó mà đi thẳng trở về phòng.
Vì sao Hòa Chân càng ngày càng đối địch với nàng, thậm chí vượt qua Hòa Tuyết ngu xuẩn. Hòa Tuyết là thật ngốc lại ương ngạnh, mà Hòa Chân thì để lộ sự ác độc.
Năm đó nàng bị Tạ gia hối hôn, Tạ gia đại công tử Tạ Du Vân rời đi, bọn họ thế nhưng muốn con vợ kế nhà khác thú nàng, mà người kia ở trong kinh nổi tiếng ăn chơi trác táng, thậm chí còn...... Là người mắc bệnh hoa liễu. Mà đề nghị này, đó là do người gả cho Tạ gia làm bình thê Hòa Chân đề nghị . Thật không nghĩ đến, thân tỷ muội đủ ác độc như vậy. Sau khi hồi phủ thấy sắc mặt tiểu nhân của nàng ta lại làm cho nàng cả đời đều ghi tạc trong lòng. Không có gì ngạc nhiên, nàng ta đối với người Sở gia tính kế nhiều đếm không xuể, thế cho nên của mẫu thân Hòa Linh mới đấu với chi thứ hai quyết liệt. Cũng vì hành vi của Hòa Chân, khiến tổ phụ nàng tức giận bệnh càng thêm nặng, cuối cùng đi đời nhà ma.
Nàng từng suy nghĩ, từ khi nào thì thay đổi, kết quả khó mà hiểu rõ. Kiếp này nàng mang theo trí nhớ trước kia, đúng là đột nhiên liền phát hiện, vẫn không có gì thay đổi, là bọn hắn căn bản không phát hiện ra nàng.
Suy nghĩ một lúc, Hòa Linh cũng trở về phòng, nàng xoa huyệt thái dương phân phó :“Sáng sớm, đầu ta đã đau nhức, đi làm cho ta ít đồ ăn , ta muốn bồi bổ một chút.”
Xảo Nguyệt vâng dạ, vội vàng rời đi.
Hòa Linh,“Không cần đi theo ta , ta nằm một lát. Chuẩn bị xong thì gọi ta.”
Xảo Âm đáp ứng.
Hòa Linh lười nhác vào trong nội thất, đột nhiên cứng đờ, nàng chậm rãi cúi đầu, ôm ngang thắt lưng nàng, là một cánh tay của nam tử......
Thanh âm lãnh liệt ghé vào sát bên tai nàng nói nhỏ:“Đừng kêu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui