Hòa Linh đột nhiên nghiêm khắc, dọa Trí Ninh sợ đến mức nhảy dựng. Thực ra từ trước tới nay, lời nàng nói đều thập phần ôn nhu, rất hòa khí, căn bản không giống như lúc này. Trí Ninh lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn cũng không phải hài tử ngốc, lập tức liền hiểu được, cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Hòa Linh cười lạnh tiếp tục chất vấn,“Tạ công tử, ta nghĩ, lệnh tôn hẳn cũng không hy vọng ngươi quản gia sự nhà người khác đi!” Thể diện ư, tại sao ta phải cho ngươi thể diện, năm đó ngươi đã cho ta thể diện sao! Hòa Linh lạnh lùng nhìn Tạ Cẩn Chi.
“Muội thật sự là càn quấy, Tạ công tử là khách quý, muội thật không có lễ phép.”
“Ngươi đừng có nói ta lung tung, căn bản ta không muốn thảo luận cái gì Tạ công tử, ta nói từ đầu đến cuối đều là chuyện ngươi tính kế đệ đệ của ta.”
“Đại công tử, ngũ tiểu thư, lão gia cho gọi các vị đi thư phòng.” Gã sai vặt vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ.
Sở Trí Tín tạm thời an trí tốt cho Tạ Du Vân, sau đó đi theo mấy người vào thư phòng. Lúc này thư phòng đã đổi một cái thư án mới, nhìn thấy cháu gái, trên mặt Sở lão tướng quân lợi hại nổi lên một tia bất đắc dĩ, hắn xoa mi tâm hỏi:“Ta không phải đã nói cháu đừng gây chuyện nữa sao?”
Hòa Linh cảm thấy chính mình mới là vô tội, nàng chỉ chỉ Trí Ninh,“Cháu không gây chuyện nhưng cuối cùng không thể để Sở Trí Ninh bị bắt nạt được? Hơn nữa, trong chuyện này là đại ca không tốt. Tổ phụ, Trí Ninh tuổi còn nhỏ, nếu như biết cháu bị bệnh, nhất định sẽ đến xem cháu trước tiên, nhưng người khác sẽ nói, hắn mặc dù đã ra ngoài học hỏi mà vẫn không có quy củ.”
Sở Trí Tín đang muốn giải thích, lão tướng quân đã khoát tay áo, hắn dĩ nhiên biết được sự tình vừa rồi, cũng không cần Trí Tín giải thích nhiều, hắn nhìn chằm chằm Hòa Linh,“Như vậy Trí Ninh sẽ có những lời đồn đại không tốt. Còn Trí Tín, các cháu cũng sẽ bị người khác lên án, cháu cảm thấy, đích trưởng tôn bị lên án, đối với Trí Ninh là việc tốt à? Không nói đến Trí Tín suy nghĩ như thế nào, chuyện này do cháu trực tiếp làm loạn, đương nhiên là không đúng.”
Hòa Linh dửng dưng sờ thư án,“Dù sao là nhàn rỗi không có việc gì nhi.”
Sở tướng quân lại hoang mang, một ngày này, nàng đã làm hai lần, hắn phiền toái nói:“Đừng sờ thư án nữa, cháu định làm cái gì, có thể thành thật một chút được không?”
Hòa Linh ngẩng đầu:“Cháu ra ngoài là muốn cùng Trí Tín ca ca giải thích, nếu nói là cháu sai, là cháu hiểu lầm Trí Tín ca ca. Như vậy mọi người sẽ không nói hắn , bất quá, vì cái gì cháu phải làm như vậy chứ? Cháu đâu có năng lực ưu việt gì đâu?”
“Không phải cháu vừa được một gian cửa hàng rồi sao? Sở Hòa Linh, cháu đừng có tham lam.” Sở lão tướng quân lạnh mặt,“Ta biết, mẫu thân cháu cũng cho cháu một gian cửa hàng.” Hơn nữa, vẫn là hắn phải xuống nước, nghĩ đến điều này, Sở lão tướng quân liền cảm thấy này cháu gái mình có chút giả dối.
Hòa Linh cười khanh khách, nàng ưu nhã nói:“Một hơi ăn thành mập mạp cũng không tốt. Cháu không tính muốn cái gì, lại nói tiếp, nương cho cháu cái gì, cùng Sở gia có quan hệ gì đâu, đó là đồ cưới của bà? Nương tặng cháu một gian cửa hàng, cháu còn không chạy nhanh đi biểu hiện tốt một chút, duy trì bộ dạng tiểu bạch ngây ngốc nhỉ?”
Sở tướng quân bị Hòa Linh chế trụ, hắn chưa từng cẩn thận xem qua cháu gái này, bây giờ mới được đại khai nhãn giới. Tuy rằng nàng không làm cái gì, nhưng hành vi của nàng khắp nơi đều để lộ một cỗ quái khí.
“Vậy cháu muốn thế nào!”
“Cũng không muốn thế nào, bởi vì cháu sẽ không thay huynh ấy minh oan! Cháu làm lớn chuyện chính là hy vọng Trí Ninh có thể ghi nhớ, về sau không để bị người ta tính kế như vậy.” Hòa Linh hầm hừ nhìn trời.
Công phu trở mặt trong nháy mắt của nàng, quả nhiên là làm cho người ta khiếp sợ. Sở lão tướng quân xoa mi tâm,“Trí Tín, giải thích với Trí Ninh đi.”
Trong nháy mắt sức mặt Trí Tín thay đổi, hắn không hiểu được, vốn là một sự kiện rất nhỏ, làm thế nào mà hóa thành chuyện lớn, nhưng hiện tại xem ra, kỳ thật chuyện này không lớn cũng không nhỏ, mà là Hòa Linh căn bản không muốn bỏ qua, bởi vậy, nàng mới có thể đưa ra yêu cầu. Thế cho nên, Tạ công tử vừa mở miệng, nàng lại bất vi sở động.
“Trí Tín!” thanh âm của Sở tướng quân lạnh thêm vài phần.
Trong lòng hắn cáu giận, nhưng vẫn mở miệng:“Trí Ninh, thực xin lỗi. Chuyện này huynh thật không có ác ý, chỉ là nhất thời huynh đã xem nhẹ mức ảnh hưởng của nó. Kỳ thật, trong lòng huynh cũng quan tâm Hòa Linh mới có thể nói ra chuyện này .”
Trí Ninh trộm ngắm Hòa Linh, thấy nàng không có gì không hài lòng, mới dám gật đầu:“Đệ đã biết, đệ sẽ không để ý , đại ca cũng đừng để ý quá”
Sở tướng quân còn thật sự nói:“Mặc kệ là mấy đứa suy nghĩ như thế nào, ta hy vọng các cháu biết được, chuyện trong nhà đừng có làm ăn nói lung tung. Không cần gây phiền phức chó ta, đi xuống đi!”
Trí Tín nắm chặt quyền, hắn nhìn chằm chằm Hòa Linh,“Hòa Linh, muội vừa rồi nói......”
Hòa Linh tự tiếu phi tiếu,“Muội đi ra ngoài trước mặt xin lỗi huynh, ý huynh là vậy chứ gì? Đương nhiên, không thành vấn đề . Nhưng mà đại ca, về sau nên sử dụng đầu óc cho tốt, bằng không làm muội muội như ta cũng cảm thấy dọa người. Đích trưởng tôn nhà chúng ta đầu óc không dùng được, nói ra rất dọa người a.”
“Đại ca, nương cho muội một gian cửa hàng bán đồ thư phòng, các huynh đều là sĩ tử trong học đường, khi trở về nhớ giúp đỡ muội tuyên truyền một chút nha.” Hòa Linh vẻ mặt tràn ý cười, ánh mắt lấp lánh, đáng yêu vô cùng. Trí Tín ở phía sau nhìn nàng mà ngốc lăng, hắn rất khó tưởng tượng, vừa rồi người kia vẫn cùng hắn giương nanh múa vuốt là Ngũ muội muội đảo mắt thành con mèo nhỏ ôn nhu.
“Muội sẽ không làm phiền đại ca bận việc nha, về sau muội buôn bán lời tiền, mời các huynh ra ngoài uống rượu chơi hoa.”
Phốc! Trí Tín hét lên,“Ta không phải người như vậy.” lời nói đầy chính nghĩa.
Hòa Linh cười tủm tỉm,“Không uống rượu, cũng có cách khác a, đại ca cần phải nhớ rõ lời tổ phụ nói, chúng ta đều là người một nhà. Nếu mọi người không đến mua này nọ, muội cần phải cáo trạng với tổ phụ, nhất định là do đại ca không tận tâm.”
Trí Tín nghẹn một hơi ở cổ họng , rầu rĩ nửa ngày mới nói:“Mua. Sẽ mua. Đi thôi.”
Đira cửa, tới gần Trí Tín, Hòa Linh thấp giọng,“Đại ca về sau vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt, bằng không muội sẽ rất dễ nổi điên nha!” Nói xong, còn thành thật:“Đại ca, thực xin lỗi, là muội hiểu lầm huynh!”
Trí Tín còn chưa kịp phản ứng trước lời nói thâm sâu của nàng, nhìn tiểu cô nương cười ngọt ngào giải thích với mình, hắn cảm giác như đang nằm mộng .
“Đại ca thực quan tâm muội, đều là tại muội sai. Đại ca nhất định sẽ không trách của muội đúng hay không?”
Trí Tín ho khan một tiếng, mang theo vài phần xấu hổ:“Không, sẽ không!”
Hòa Linh cười:“Muội chỉ biết đại ca sẽ không trách muội.”
Trí Tín:“......”
Trí Ninh vẫn chưa cùng Hòa Linh trở về, hắn muốn cùng tổ phụ nói vài câu. Hòa Linh thi thản nhiên trở về phòng đã thấy Lan thị, đem sự tình giải thích cho Lan thị, Lan thị chỉ nói đại ca là tiểu nhân, đồng thời càng cảm thấy Hòa Linh biết điều. Hòa Linh cười lạnh trong lòng, bất quá lại ôn nhu tiễn bước Lan thị.
Xảo Âm khó hiểu, nàng buồn bực nói:“Tiểu thư, người ép buộc một vòng, đại thiếu gia căn bản không hề bị trừng phạt a! Hơn nữa, chuyện này cùng thanh danh người tất nhiên không tốt lắm. Thanh danh ương ngạnh truyền đi, nghe không ổn chút nào.”
Hòa Linh lười giải thích :“Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình.” Nàng vươn người một cái,“Kỳ thật mỗi ngày bới lông tìm vết đánh nhau cũng thật có ý vị.”
Xảo Âm, Xảo Nguyệt:“......”
......................................................................................................
Trí Tín trở về, gặp Tạ công tử đang im lặng đọc sách, người này chính là như vậy, mặc kệ sự tình gì, vẫn quang minh không sợ hãi, giống như chuyện đó chẳng ảnh hưởng đến hắn.
“Cẩn Chi.”
Tạ Du Vân ngẩng đầu, mỉm cười:“Xử lý tốt rồi?”
Trí Tín ngượng ngùng thở dài,“Vừa rồi khiến huynh chê cười, muội muội tuổi còn nhỏ, nàng không hiểu chuyện. Ta cùng nàng nói xong rồi, tiểu nha đầu đã trở về. Quả nhiên là khiến huynh chê cười.”
Tạ Du Vân đặt sách xuống, trầm tư, nho nhã hỏi:“Trí nhớ Tạ mỗ cũng không tốt lắm, ta lại tưởng, có phải đã từng gặp qua xá muội ở nơi nào.”
Trí Tín vội vàng:“Cũng chưa từng, xá muội từ nhỏ ít xuất môn .”
Tạ Du Vân trầm ngâm:“Không gặp ư......”
Không gặp, lại biểu hiện chán ghét rõ ràng, Tạ Du Vân tưởng, trên đời này chuyện vô duyên vô cớ chán ghét, nếu như hắn thật sự chưa từng gặp mèo nhỏ hẳn là nàng đã từng nhìn thấy hắn đi? Hơn nữa, dù có giả dạng, nếu như hắn đã gặp qua cũng không có khả năng quên .
“Hôm nay, khiến huynh thêm phiền toái . Cô nương nhà ta......” Trí Tín không biết nên nói như thế nào, hắn không thể nói thẳng, cô nương nhà ta như Sở Hòa Linh là độc nhất. Nếu như thật sự nói, đã đủ rõ ràng .
Tạ Du Vân săn sóc,“Không cần nói thêm gì . Kỳ thật, ta sống không quá nghiêm khắc. Gia đình đệ, ta hâm mộ còn không kịp, về phần nói phiền toái, cũng không phải”
Trí Tín cười thở ra một hơi.
“Ngày mai sẽ quay lại học đường , không bằng chúng ta đi cùng nhau?” Hắn đề nghị.
Tạ Du Vân gật đầu đáp ứng,“Có thể.”
Rời khỏi Sở phủ, Tạ Du Vân trở lại nhìn bảng hiệu Sở phủ, trầm mặc nhìn, nửa ngày bất động, tùy tùng đi theo bên cạnh hắn nghi hoặc bất quá không dám mở miệng.
“Tạ Nam, ngươi nói, Sở gia là như thế nào ?”
Tùy tùng tên Tạ Nam khó hiểu, nhưng vẫn trả lời:“Đại để giống như nhiều gia đình giàu có khác, các phòng thoạt nhìn hài hòa. Nhưng thật ra nhìn bên trong không ra .”
“Thật không?” Tạ Du Vân che giấu thần sắc,“Đi thôi!”
Đợi hai người rời đi, một cái bóng nam tử xuất hiện, đúng là Cao Chí Tân, Cao Chí Tân chà xát tay, xoay người đi phương hướng ngược lại, hắn tất nhiên là muốn đi phủ Túc Thành hầu, nghe xong Cao Chí Tân bẩm báo, Lục Hàn không nói gì.
Cao Chí Tân khoa tay múa chân:“Thật là! Biểu ca, huynh không biết đâu, sức chiến đấu của mèo nhỏ thật sự cường hãn, mà diễn biến về sau đệ xem không hiểu , đệ tin tưởng người khác cũng xem không hiểu.” Mèo nhỏ không làm gì cả mà còn thay Sở Trí Tín giải thích , chuyện này không bình thường! Người khác còn có thể, còn mèo nhỏ, hắn không cho rằng nàng muốn thỏa hiệp.
Lục Hàn mỉm cười,“Chuyện hôm nay bắt đầu không phải như các ngươi thấy.”
Cao Chí Tân:“Hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...